Editor : Mia
Một mảng tối tăm đen nhánh trong phòng, âm thanh của đồng hồ tích tắc từng nhịp vang lên.
Trời đã tối rồi, kéo lên một tầng hơi mỏng ngày sa (?). Ánh đèn của thành thị phồn hoa xuyên thấu qua song cửa chiếu vào tròn nhà, ở trên mặt đất phòng khách chiếu ra một tầng ám quang nhàn nhạt. Toàn bộ căn phòng tĩnh lặng đến dọa người, có vài bóng dáng người, hiển nhiên là bị người ta quăng ngã.
Trong phòng bếp, vòi nước chậm rãi nhỏ một giọt.
"Lạch cạch-----"
Nghe thấy âm thanh, thân thể thiếu niên cao gầy đang cuộn tròn ở trong phòng ngủ run rẩy một chút, tiếp theo hắn lại vùi đầu vào hai chân, cả người run rẩy.
Khu Triều Dương, thứ tám mười trung mỗ phòng học. (?)
Lý Diệu nằm ở trên bàn sách, thanh âm bình tĩnh mà tường thuật : "Phó bản kia là phó bản kỳ quái nhất mà tôi cùng Tế Hành từng gặp qua. Không có Boss, cũng không có bất kì quái vật Hắc tháp nào. Khi tiến vào phó bản, Hắc tháp chỉ nói cho chúng tôi là muốn chúng tôi tìm ra phương pháp rời đi phó bản, mặt khác không có nói bất kì điều kiện gì khác." Lý Diệu chậm rãi nói : "Ngay từ đầu tôi cùng Tế Hành rất cảnh giác với sự xuất hiện của phó bản kia, nhưng dần dần tôi phát hiện, anh ta không nhìn thấy chúng tôi, chúng tôi cũng không gặp được anh ta."
"Anh ta chính là 'người chơi chính thức Vương Trạch Tín'."
Người chơi tàng hình tùy thời đều có khả năng xuất hiện, nói không chừng lần xuất hiện sau sẽ là người chơi tàng hình xếp hạng cao càng cường đại hơn. Lý Diệu đơn giản mà tường thuật lại cảnh tượng của chính mình trong phó bản kia một chút. Căn phòng tối tăm, thời gian phảng phất yên lặng. Lúc đầu cô còn nghĩ người chơi Vương Trạch Tín kia là người ngoài, kêu anh ta chạy đi. Chính là anh ta căn bản cũng không thể chạy đi.
Cửa sổ bị phong kín, pha lê tựa như sắt thép, đấm không vỡ.
Mở cửa không ra.
Gọi điện thoại, chỉ nghe thấy tiếng nhắc nhở "không có kết nối". Càng không có một chút internet, không thể nào cũng người ngoài liên lạc.
Lý Diệu : "Thời gian là ngày 17 buổi tối 7 giờ, đến ngày hôm sau buổi sang 7 giờ, cũng chính là ngày 18 7 giờ. Đây là buổi tối đầu tiên, tôi cùng Tề Hành cái gì cũng chưa làm, chính là chỉ đơn giản ở bên cạnh quan sát phó bản. Thời điểm buổi sáng hàng xóm đối diện mở cửa đi ra ngoài, Vương Trạch Tín không ngừng gõ cửa phòng trộm, nhưng người ở đối diện không nghe được."
Nguyễn Vọng Thư : "phó bản này tương đương với việc đem căn phòng kia ngăn cách với ngoại giới, đơn độc mà trở thành một cái phó bản. Không thông qua, không có khả năng rời đi."
Giọng nói rơi xuống, Nguyễn Vọng Thư ngẩng đầu nhìn Đường Mạch liếc mắt một cái.
Đường Mạch đứng ở giữa phòng học, thần sắc bình tĩnh, Nguyễn Vọng Thư đã nghe Tề Hành nói qua, Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt từng muốn tiến vào nhà của Vương Trạch Tín, thậm chí là bằng hữu của họ. Nhưng hiện tại Đường Mạch không hề biểu hiện ra một chút dị thường, có thể che dấu rất khá, cũng có thể chỉ là bằng hữu bình thường.
Đường Mạch : "8 giờ ngày 18, cậu ta biến mất ? tiến vào thế giới của người chơi tàng hình sao ?"
Lý Diệu lắc đầu : "Không có. Anh ta không phải người chơi tàng hình, cũng không phải người chơi chính thức. Bởi vì anh ta chỉ đem trò chơi của Hắc Tháp hoàn thành một nửa, cho nên ... anh ta thật sự đã chết."
Lý Diệu biết người này chính là bạn của Đường Mạch, nhưng cô cũng không hề bận tâm cái gì là tình cảm bạn bè, cô nói thẳng : "Tôi cùng Tề Hành đã ở phó bản kia tổng cộng năm buổi tối, cũng chính là 60 tiếng đồng hồ, không ngừng lập lại một ngày trước khi chết của Vương Trạch Tín. Đến cuối cùng chúng tôi mới phát hiện có chỗ kì quái, chính là đồng hồ trên tường phòng khách."
Đường Mạch sửng sốt : ".... Đồng hồ?"
Vết thương của Lý Diệu tựa hồ đã khỏi, cô từ trên bàn ngồi dậy. Trên mặt cô còn dính máu, vết thương trên người cũng không ít. Cô dùng đôi mắt đầy tơ đỏ mà nhìn Đường Mạch, có ý vui sướng khi người khác gặp họa. Lý Diệu nói : "Giờ Bắc Kinh, 8 giờ ngày 18 tháng 11 năm 2017, Địa cầu online. Một phút cũng không nhiều hay ít hơn. Ngay thời khắc Địa cầu online, Hắc tháp công bố trên toàn cầu, người không thể đăng nhập thành công trò chơi toàn bộ biến mất, tiến vào thế giới của người chơi tàng hình. Đây là sự thật chúng ta đã biết."
Phó Văn Đoạt : "Cho nên thời gian này cùng phó bản có gì quan hệ ?"
Lý Diệu ngồi thẳng thân thể : "VÌ đoán ra hai chữ này, tôi cùng Tề Hành pử bên trong đã 60 tiếng đồng hồ. Cứ một lần lại một lần nhìn Vương Trạch Tín chết đi, lại một lần rồi một lần nhìn anh ta tiến vào phòng. Hai chữ này chính là thời gian. Trước khi Vương Trạch Tín trở lại phòng đã tham gia một trò chơi của Hắc tháp, trong trò chơi đó, anh ta cùng một người chơi khác thi đấu cướp lấy thời gian của đối phương. Đây là phương pháp thông qua mà về sau chúng tôi được Hắc tháp thông báo cho, Vương Trạch Tín ở trong phó bản kia thắng đối thủ năm giây thời gian. Đối thủ bị đào thải, tiếp theo anh ta được đưa trở về địa cầu.
Đường Mạch thân thể chấn động, hắn thong thả mà ngẩng đầu, nhìn về phía Lý Diệu.
Người của tổ chức Thiên Tuyển đã sớm biết được chân tướng phó bản, bốn người Đường Mạch, Trần San San cũng chậm rãi hiểu ra đáp án.
Lý Diệu nhìn bọn họ như vậy, cười lắc đầu : "đúng vậy, cậu đoán không sai, Đường Mạch, bạn của cậu chết vào lúc cậu ta đạt được năm giây thời gian kia. Cậu ta thắng, năm giây. Sau khi cậu ta rời đi phó bản trở về địa cầu, cũng nhiều ra năm giây thời gian. Trong 60 tiếng đồng hồ kia, Hắc tháp thượng tuyến bốn lần, tôi cùng Tề Hành hoàn toàn khồn hiểu Hắc tháp rốt cuộc muốn chúng tôi làm cái gì, nó suy nghĩ cái gì. Thẳng đến lần thứ ba địa cầu online, ngay thời điểm Vương Trạch Tín biến mất, tôi phát hiện lúc cậu ta chết luôn cố gắng xoat đầu, nhìn về hướng phòng khách. Tôi nghĩ rằng cuối cùng cậu ta cũng hiểu ra, bản thân mình có được năm giây thời gian, bởi vì.... Trên vách tường phòng khách hiện chính là 8 giờ 5 giây."
Ngay một khắc cuối cùng của sinh mệnh, khi Vương Trạch Tín nghe được âm thanh nhắc nhở ở Hắc tháp, cậu ta mới hiểu rằng chính mình cho tới nay rốt cuộc là bỏ lỡ cái gì.
Cậu ta là người thông minh, nếu không cậu ta cũng đã không thắng được trò chơi Hắc tháp, trở thành một nửa người chơi chính thức. chỉ là cậu bị thiếu tin tức. Lúc cậu bước vào nhà một giây, cậu không biết sinh mệnh của chính mình nhiều hơn người khác năm giây, cậu cũng không biết vì cái gì mà cậu bỗng nhiên lâm vào những trò chơi kì quái.
Nhưng cậu biết, ba ngày trước 8 giờ sáng đã điểm, Hắc tháp lần đầu tiên phát ra âm thanh, tuyên bố địa cầu online.
Hiện giờ Hắc tháp lại phát ra âm thanh, cậu nhìn thân thể của mình chậm rãi biến mất, trong đầu hiện lên vô số ý niệm. Trong phút chốc, cậu đã minh bạch chân tướng, dùng hết toàn lực mà quay đầu, nhìn đến thời gian đồng hồ đã nhiều hơn năm giây. Chính là hết thảy đã chậm, cậu ta chỉ còn lại một cái đầu, một đôi mắt, không có khả năng điều chỉnh lại.
Vì thế cậu trơ mắt nhìn kim chỉ đồng hồ, sau đó đã chết.
Đường Mạch lẳng lặng nhìn Lý Diệu : "Cho nên ... chỉ cần đem thời gian kia điều chỉnh trở về, liền tính là đã thắng ?"
"Đúng vậy, tôi cùng Tề Hành đem kim chỉ đồng hồ trên tường cầm xuống dưới, lại đem kim giây chỉnh về phía sau năm giây ... sau đó chúng tôi liền thông qua phó bản. Nguyên bản tôi không hiểu được loại sự tình này vì cái gì mà làm thành một phó bản đơn độc, chỉ đơn giản là Vương Trạch Tín gặp được một phó bản kì lạ thôi. Nhưng sau đó Mộ Hồi Tuyết thông qua Hắc tháp tầng thứ tư bị bỏ dỡ tôi mới hiểu được, Hắc tháp là đang nhắc nhở người chơi may mắn sống sót, người chơi của Hắc tháp trong trò chơi có khả năng sẽ xuất hiện loại tình huống này."
(nếu bạn nào vẫn chưa hiểu rõ phó bản VTT, cuối chương mình sẽ tóm tắt ngắn gọn để mn hiểu kĩ hơn nhé)
Lý Diệu đưa ra kết luận : "Phó bản hiện thực này không có bất kì ý nghĩa gì, chỉ có duy nhất là cấp cho người chơi một cảnh báo, thời thời khắc khắc chú ý rằng mình có thực sự thông qua trò chơi hay không." Sau một lúc lâu, nhìn thần sắc Đường Mạch bình tĩnh, Lý Diệu cố ý cười nói : "cậu không thương tâm sao, tôi nghĩ rằng đó là bạn của cậu."
Đường Mạch : "Thương tâm."
Mọi người kinh ngạc mà nhìn về phía Đường Mạch, đều rất kỳ quái khi hắn nói ra cảm xúc của chính mình, rõ ràng là hắn biểu hiện ra mười phần bình tĩnh. Phó Văn Đoạt cũng chưa nghĩ rằng Đường Mạch sẽ trả lời vấn đề này, cho rằng Đường Mạch sẽ không để ý đến lời Lý Diệu nói.
Nữ bác sĩ cũng vẻ mặt kinh ngạc, sau một lúc lâu, cô nói : "Xin lỗi."
Đường Mạch ngữ khí bình tĩnh, nhìn về phía Nguyễn Vọng Thư : "Tôi hiểu ý của cậu rồi. Thời không mà Hắc tháp kết thúc trò chơi, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến người chơi ở hiện thực. Ở....." Dừng một chút, Đường Mạch tiếp tục nói : "Ở phó bản Vương Trạch Tín, cậu ta cho rằng chính mình đã thông qua trò chơi thần bí kia, trở lại địa cầu, kì thật vòng trò chơi kia còn chưa kết thúc. Thời gian của cậu ta bị loạn cả lên, cho nên cậu ta bị phong tỏa bên trong không gian kia, yêu cầu cậu ta phải làm ra một hành động, chính là làm cho bản thân cậu ta phải quay về trục thời gian chính xác, trò chơi mới chân chính kết thúc. Mộ Hồi Tuyết chính là như thế này ?"
Nguyễn Vọng Thư : "đúng vậy, Mộ Hồi Tuyết rất có thể cũng chính là như thế này. Như vậy mới có thể giải thích tại sao cô ta mở ra phiên bảng Hắc tháp 4.0, lại đột nhiên bỏ dở. Bởi vì ngay nháy mắt hoàn thành một hồi trò chơi, cô ta lại mở ra một tràng trò chơi khác. Cô ta không được tính là đã chân chính thông qua Hắc tháp tầng thứ tư, có lẽ cho tới bây giờ, cô ấy vẫn đang tìm kiếm phương pháp thông qua trò chơi. Ngay thời điểm nàng hoàn toàn thông qua Hắc tháp tầng thứ tư, phiên bản 4.0 liền sẽ mở ra."
Bốn người Đường Mạch kéo