Địa Cầu Online

Ta Muốn Nhảy Tới....


trước sau

Edit: Mập Mạp Mũm Mĩm

.........................

Cùng một người thông minh nói chuyện, không cần phải nói quá nhiều. Đường Mạch nhờ Phó Văn Đoạt hỗ trợ mở ra lưu trữ, ba giây sau, cậu liền thấy kí hiệu chữ 'S' mình vừa viết phát ra ánh sáng.

Trong đầu cậu, một giọng nói trầm thấp vang lên: "Tổng cộng chỉ có một giờ, hết thời gian, nội dung lưu trữ sẽ tự động biết mất. Cơ hội đọc lưu trữ chỉ có một lần."

"Ừm, cảm ơn."

Phó Văn Đoạt nói chuyện đơn giản lại dễ hiểu, gần như đem chức năng của trứng Gà Tây giải thích rõ ràng hơn một chút. Giọng nói của hắn dễ nghe, trong mắt Mario và hai người kia, bọn họ chỉ thấy Đường Mạch đột nhiên trầm mặt. Mario đã dùng hết kiên nhẫn, không nhịn được nói: "Đứa trẻ, ngươi là ghét trò chơi này, không muốn chơi với chú Mario sao? Tại sao còn chưa chọn ô ngươi muốn nhảy?"

Đường Mạch bĩnh tĩnh bỏ trứng Gà Tây vào trong túi, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn con rối khổng lồ đứng cách đó không xa: "Vừa rồi ta đang suy nghĩ, tổng cộng có 150 ô, nhưng lại không có ai thông qua trò chơi. Xác suất như vậy, hình như có chút kỳ lạ."

Mario từ từ híp mắt: "Đứa trẻ đáng yêu, chú Mario không hiểu ngươi đang nói gì, mau mau đưa ra lựa chọn của ngươi đi."

Sau lưng Đường Mạch, tên đàn ông bụng bia cũng bắt đầu phiền não, hét lên: "Cậu mau chọn một ô nhảy đi, đừng lãng phí thời gian, cũng đừng có chọc giận nó. Cậu muốn chọc nó thì cách xa xa chúng tôi ra một chút."

Một giọng nói già nua đúng lúc này vang lên: "Đúng vậy, xác suất kỳ lạ đến không thể nào tưởng tượng được."

Đường Mạch quay đầu nhìn lão già đứng ở ô thứ 55 một cái.

Trước khi trò chơi bắt đầu, khi tám người còn đứng ở ô [START], Đường Mạch có lơ đãng hỏi ý nghĩa con số '6456' này.

Từ đó về sau, Đường Mạch đối với trò chơi này liền sinh ra nghi ngờ cực lớn.

6456 người chơi, một nhóm 8 người, tổng cộng có 807 nhóm. 807 nhóm tham gia vào một cái trò chơi chỉ có thể dựa vào may mắn mới có thể chiến thắng trò chơi, nhưng kết quả lại chết hết. Cho nên khi nãy Đường Mạch đã có loại phỏng đoán, bất kỳ nhóm nào, chơi đến cuối cùng, khả năng cao nhất là phải đối mặt với loại tình huống...

Chỉ còn lại một mình, tiếp tục chơi trò chơi.

Hai người tiến vào cùng một ô sẽ kích hoạt 'Ai muốn cùng ngươi đồng cam cộng khổ', khiến cho hai người phải đối mặt với trừng phạt cấp bảy. Đường Mạch không nghĩ người chơi bình thường có thể đánh thắng được con Mario màu đen, cho dù người đó có là Phó Văn Đoạt cũng chưa chắc là đối thủ của nó. Như vậy, chỉ cần một lần kích hoạt 'đồng cam cộng khổ', sẽ có từ một tới hai người chết.

Nhóm giống với Đường Mạch có người chơi đi xa như vậy, tới ô 83 mà vẫn còn ba người hẳn là số ít. Đa số sẽ là tự giết lẫn nhau đến cuối cùng chỉ còn lại một người, không thể kích hoạt 'Ai muốn cùng ngươi đồng cam cộng khổ' nữa, một người không ngừng đổ xúc xắc đi đến điểm cuối.

Như vậy sẽ hơi tàn khốc một chút, nhưng cái trò chơi này là muốn kết cục như vậy.

Vốn Đường Mạch còn nghi ngờ khả năng 'người cuối cùng đi về đích sẽ bị giữ lại' mới tạo thành trò chơi không người chiến thắng, nhưng Mario vừa mới phủ nhận suy đoán của cậu. Dưới tình huống chỉ còn lại một người cuối cùng, hắn sẽ trở thành 'Đứa trẻ đáng thương', sẽ không bị Mario chỉ định là người về sau cùng.

Cho nên, xác suất thắng trò chơi này cực kì biến thái.

6456 người chơi, một số lượng người chơi khổng lồ. Chỉ có 150 ô, 30 trừng phạt, ô phạm nhân chiếm 5% tổng số ô, nhiều nhất là 8 ô. Chỉ như vậy, hơn sáu ngàn người lại không có một người đi đến cuối cùng, nói rõ trò chơi này có vấn đề.

Đường Mạch phóng tầm mắt ra đằng xa, lẳng lặng nhìn từ ô 120 đến ô 150.

"Ví dụ trong 30 ô vuông, có 6 ô liên tục là ô tội phạm." Giọng nói Đường Mạch bình tĩnh, hờ hững, dường như đang nói một chuyện rất bình thường, nhưng lời cậu nói lại làm cho tên đàn ông bụng bia và lão già biến sắc, lão nắm chặt súng trong tay. Đường Mạch nhìn Mario, lập lại lần nữa: "Chỉ cần bước vào ô tội phạm thì theo luật sẽ phải chết, Tháp Đen nói như vậy, cho dù người chơi có làm cách nào cũng không có khả năng sống sót. Sáu ô tội phạm liên tục, liền dẹp sạch hi vọng tiến về phía trước của người chơi. Cho dù có ném được số mấy, cũng sẽ đạp phải ô tội phạm."

Con ngươi gỗ màu đen của Mario cứng lại trong chớp mắt, nhân vật trò chơi kinh điển này hai tay chống nạnh, cười lớn: "Đứa trẻ đáng yêu, sao ngươi lại nói như vậy. Trò chơi này là phần thưởng chú Mario cho các ngươi, chú Mario muốn cùng các ngươi chia sẻ thiệt nhiều kho báu." Nó nghiêng thân thể, để cho Đường Mạch thấy đống núi vàng núi bạc sau lưng nó: "Chẳng lẽ chú Mario không cho các ngươi cơ hội đạt được phần thưởng sao?"

Đường Mạch cười nói: "Nhất định sẽ có phương pháp chiến thắng, nhưng ngươi có muốn hay không lại là chuyện khác."

Nụ cười trên mặt Mario biến mất: "Đứa trẻ, ngươi rất không đáng yêu."

Tên bụng bia hét lên: "Cậu đừng chọc giận nó! Cậu có phải bị bệnh không, chúng ta không đánh lại nó, nó mà tức giận từ trên đó lao xuống, tôi mặc kệ... Cậu và tôi không có quan hệ, nó muốn thì cứ giết cậu!"

Đường Mạch nhìn bụng bia một cái: "Nếu nó có thể xuống, còn ngồi đợi trên đó lâu như vậy?"

Tên đàn ông bụng bia sửng sốt.

Mario thế nhưng lại không nói được một câu nào, căn bản không cách nào phản bác lại lời Đường Mạch.

Đường Mạch tin tưởng, trò chơi của Tháp Đen nhất định có thể thắng. Giống như trò cậu đã từng tham gia 'Rốt cuộc là ai trộm sách của ta'. Từ 23 giá sách lớn, tìm ra một quyển sách trong mấy trăm ngàn quyển, nhìn thì không có kết quả gì, căn bản không thể tìm được, nhưng cuối cùng, vẫn có cách chiến thắng, thông qua trò chơi.

Trong trò cờ tỷ phú của Mario, phải chú ý hai điểm.

Thứ nhất, sử dụng linh hoạt các ô tự do.

Cách sử dụng có hai loại, loại thứ nhất là tiến về phía trước, nhảy nhiều nhất là 30 ô, loại thứ hai là lùi về sau bất kỳ ô nào, trừ những ô mình đã từng đi qua.

Từ đó có thể chứng mình: Từ sau ô 120, không thể lại xuất hiện ô tự do, nếu không người chơi có thể trực tiếp nhảy tới ô 150, cái này không phù hợp với tính cách của Mario. Lại nói nếu như có ô tự do, trong 6456 khẳng định đã có không ít người sau khi vượt qua ô 120, chỉ cần bước vào ô tự do nhảy chuyển ô là có thể giành thắng lợi.

Thứ hai, nội dung của các ô mọi người đã từng bước vào.

Sau khi trở thành người chơi chính thức, trí nhớ của Đường Mạch dường như tốt lên. Cậu có thể nhớ rất rõ, từ ô thứ 3 đến ô thứ 83, tám người bọn họ tổng cộng bước qua 61 ô. Trong đó, có 16 ô tự do, 13 ô trừng phạt, 8 ô phần thưởng, 24 ô trống.

Trong 120 ô vuông, 61 ô có người từng bước vào thì đã có 16 ô tự do. Điều này chứng tỏ càng về sau khả năng xuất hiện ô tự do càng thấp. 30 ô cuối cùng có thể sẽ không xuất hiện một ô tự do nào nữa.

Đồng thời, trước ô 83 rất có thể không hề có ô quốc vương và ô tội phạm.

Đường Mạch đột nhiên nghĩ: "Ô quốc vương và ô tội phạm rất có thể đi cùng nhau, sau khi lên tục xuất hiện ô quốc vương, sẽ là hàng loạt ô tội phạm."

Âm thanh của cậu rất nhỏ, tên đàn ông bụng bia và lão già cũng không nghe được, nhưng Mario lại cười nham hiểm hai tiếng, giống như đồng ý lời nói của cậu.

Vàng bạc châu báu hiện tại đối con người mà nói thì không đáng một xu. Mọi người chơi trò Mario, căn bản không nghĩ tới phải lấy được đống kim cương và vàng kia, trừ khi là bị cứng rắn lôi kéo vào trò chơi, mà cái dụ dỗ bọn họ chính là 5% ô quốc vương.

Nếu quả thật để ô quốc vương và ô tội phạm cùng một chỗ, như vậy người chơi sau khi vất vả kiên trì đi đến gần cuối, cả người đầy vết thương. Bỗng nhiên lại bước trúng ô quốc vương, niềm sung sướng kia tuyệt đối không có cách nào hình dung được. Người chơi may mắn hơn một chút, có thể liên tục ném ra vài số nhỏ, đạp liên tiếp mấy ô quốc vương, nhận được rất nhiều phần thưởng.

Nhưng sau khi hết ô quốc vương, thứ chờ đợi bọn họ là ô tội phạm liên tiếp.

Trong tình huống không có ô tự do, chỉ cần 6 ô tội phạm liên tiếp thì trò chơi đã định trước không một người có thể thắng trò chơi này.

Đường Mạch hai tay đút vào túi quần, ngẩng đầu lên, giọng nói tỉnh táo: "Nghĩ xong rồi, ta muốn nhảy tự do."

Mario không ngờ rằng cậu do dự lâu như vậy, bây giờ đột nhiên nói muốn nhảy. Mario hỏi: "Ồ, đứa trẻ, ngươi không còn gì để nói nữa, quyết định nhảy ngay bây giờ à?" Liên tục bị Đường Mạch vạch trần, nó vẫn như trước mỉm cười rạng rỡ. Mario sửa sang lại cái mũ bát giác màu đỏ bị lệch của nó, nói: "Chú Mario thích nhất là đứa trẻ thông minh. Ngươi không muốn nói về nó nữa, có phải cảm thấy chú Mario đã chuẩn bị cho các ngươi quá nhiều thứ bất ngờ thú vị?"

Sáu ô tội phạm liên tục là bất ngờ thú vị?

Đường Mạch lạnh lùng nhìn Mario một cái: "Ta muốn lùi về"

Chú Mario quơ bàn tay: "Ngươi muốn lùi về ô nào?"

"Ô đầu tiên."

"A, thì ra là ô đầu tiên..." Thanh âm hơi ngừng, Mario khổng lồ đứng hình trong không khí. Giống như có ai bấm nút tạm dừng thước phim đang chiếu trên tivi ở thế kỷ trước, nụ cười trên mặt con gối rỗ khổng lồ cứng đờ giữa không trung. Hai giây sau, nó nghiêng đầu qua, phát ra tiếng kẽo kẹt, dùng cặp mắt đen thui nhìn chằm chằm Đường Mạch.

Tên đàn ông bụng bia kì lạ hỏi: "Ô thứ nhất? Có phải nói nhầm rồi hay không?"

Lão già nhíu chặt mày không lên tiếng, im lặng suy nghĩ.

Mario lại kéo khóe miệng, cười nói: "Đứa trẻ, ta không nghe lầm chứ, ngươi muốn nhảy về ô đầu tiên?"

Đường Mạch căn bản không muốn cùng nó nói lời vô nghĩa, nhìn lên không trung, trực tiếp cao giọng: "Tôi muốn nhảy về ô thứ nhất."

[ Ding Dong! Lựa chọn nhảy tự do trở về ô thứ nhất. ]

Đường Mạch xoay người, giơ chân lên, từng bước từng bước hướng về ô số 1.

Thanh âm Mario bỗng nhiên tăng vọt: "Nếu như trở về ô thứ nhất, đứa trẻ, ngươi sẽ trở thành người cuối cùng. Ngươi sẽ phải chơi lại trò chơi này từ đầu. Cho dù hai người đi trước chết đi, chỉ còn lại một mình ngươi, thì lần sau ngươi cũng sẽ không còn may mắn như vậy nữa, lỡ như ngươi kích hoạt ô trừng phạt cấp sáu thì sao?"

Đường Mạch cũng không quay đầu lại: "Ta thích bắt đầu lại, tự khiêu chiến mình."

Mario hổn hển nói: "Ngươi là một đứa trẻ xấu, một chút cũng không đáng yêu! Lần sau ngươi nhất định sẽ bước trúng ô trừng phạt đáng sợ!"

"Ta tự thấy mình đáng yêu là được."

Mario chưa từng thấy qua người mặt dày lại vô sỉ như thế: "Ngươi...!"

Trong đầu bỗng nhiên nhiên vang lên một tiếng cười trầm thấp, Đường Mạch dừng bước chân lại trong chốc lát.

Phó Văn Đoạt: "Không quấy rầy đến cậu chứ?"

Đường Mạch biết đoạn nói chuyện vừa rồi Phó Văn Đoạt có thể nghe được. Nhưng cũng không có biện pháp, Đường Mạch cũng không thể chặn tai đối phương, vì lưu trữ, chỉ có để người này dự thính.

"Không có."

Ở Bắc Kinh xa xôi, nam nhân cao lớn đã sớm đem xà phòng trên đầu và người lau sạch, tùy tiện dùng một cái khăn lông quấn quanh hạ thân của mình. Phó Văn Đoạt ngồi trên ghế sofa, thay vì đi tắm, hắn lấy một cuốn sách tâm lý từ giá sách, tùy tiện lật xem.  

Trong thời gian mở ra lưu trữ, cả hai đều không thể kiểm soát mà nghe được âm thanh đối phương.

Phó Văn Đoạt và Đường Mạch rất ít tiếp xúc, nhưng hắn biết, Đường Mạch không phải là một người ngu ngốc. Một trò chơi đã nguy hiểm đến đến mức phải mở ra lưu trữ, nhất định có độ khó rất cao.

Phó Văn Đoạt còn chưa tới mức đi tắm khi người ta đang chơi một trò chơi quan trọng. Không phải là tắm sẽ thể hiện ra mình không quan tâm đến đối phương. Phó Văn Đoạt không có hứng thú với trò chơi Đường Mạch đang tham gia, nhưng tiếng nước khi tắm sẽ truyền đến tai Đường Mạch, điều này có thể sẽ quấy rầy suy nghĩ của cậu.

Dĩ nhiên, một phần cũng là vì hắn không muốn đối phương biết mình đang tắm.

Tuy nhiên, quan trọng nhất vẫn là hắn cực kì tốt bụng, sẽ không làm gián đoạn người khác chơi trò chơi.

Bởi vì đang mở lưu trữ, Phó Văn Đoạt vừa đọc sách vừa nghe tình huống bên kia của Đường Mạch, hắn nghe được mấy từ mấu chốt.

Mario, ô tự do, ô quốc vương, ô tội phạm...

Thoạt nghe thì đó là một trò chơi rất thú vị.

Người chơi trò chơi cũng rất thú vị.

Trong trò chơi cờ tỷ phú của Mario, Đường Mạch đương nhiên không biết bên kia trứng Gà Tây, người nào đó toàn thân chỉ quấn một cái khăn, ngồi trên sô pha hứng thú nghe cậu chơi trò chơi. Cậu đi tới ô thứ 70, gặp mặt tên đàn ông bụng bia.

Tên đàn ông bụng bia nghiêng người, để Đường Mạch đi qua. Chờ cậu đi tới ô thứ 69, hắn nói: "Này cậu đi thật à? Cậu suy nghĩ kĩ chưa, trở về ô thứ nhất làm gì?"

Hiếm thấy tên bụng bia này quan tâm đến người khác, Đường Mạch nhìn hắn một cái, có chút hứng thú nói: "Anh là người có dị năng liên quan đến gió?"

Tên đàn ông bụng bia sửng sốt, la lên: "Làm sao cậu biết?"

Đường Mạch nhàn nhạt nói: "Chờ đến khi ra ngoài, tôi đánh chết anh."

Đàn ông bụng bia: "............"

Một lúc sau hắn mới nói: "Cậu có bệnh à!"

Đường Mạch đi tới ô lão già. Lão cũng né người nhường đường cho Đường Mạch, lão ngược lại không nói gì, chẳng qua là dùng ánh mắt thăm dò nhìn chằm chằm Đường Mạch, nhìn cậu tiếp tục đi tiếp.

Đường Mạch đi từng bước về phía trước. Trong không gian trò chơi trắng xóa, tên đàn ông bụng bia, lão già và Mario nhìn cậu. Không ai nói một lời, cũng không ai dám mở miệng hỏi có phải cậu bị điên rồi không. Cho đến khi Đường Mạch bước tới ô thứ 3, Mario đột nhiên cao giọng nói: "Ô thứ 100 là ô quốc vương. Đây là ô quốc vương duy nhất trước ô 120. Ngươi từ ô 83 có thể nhảy đến đó, giờ quay lại vẫn còn kịp. Nếu ngươi chạy đến ô đầu tiên, tuy không phải là người cuối cùng, ngươi cũng sẽ không may mắn được tới ô 83 lần nữa."

Đường Mạch dừng bước, xoay người nhìn Mario khổng lồ: "Ngươi nói như vậy, ta càng yên tâm."

"Ngươi là đứa trẻ xấu xa độc ác! Ngươi không phải là người, ngươi là ma quỷ!"

Đường Mạch hờ hững châm biếm nói: "Ta có phải ma quỷ hay không thì khó nói, nhưng ngươi chắc chắn không phải người."

"Ngươi.....!"

Mario giận đến mức nhảy dựng trên sân khấu. Nó nhảy hai ba cái, khiến cả không gian chấn động theo, cặp mắt bốc lên lửa giận hừng hực, nhìn chằm chằm bóng lưng Đường Mạch. Tên đàn ông bụng bia và lão già dám chắc Mario bây giờ rất muốn giết Đường Mạch. Nhưng đúng như cậu nói, Mario chỉ liên tục nhảy lên nhảy xuống trên sân khấu, không thể xuống dưới.

Nó nhảy kịch liệt khiến đèn neon giá rẻ treo bốn phía xung quanh rơi xuống mặt đất, sân khấu cũng sắp bị nó đạp thủng, cho dù vậy, Mario vẫn không rời khỏi sân khấu, chỉ dùng cặp mắt phẫn nộ nhìn Đường Mạch.

Đường Mạch đã sớm quay lưng, cậu đứng ở ô thứ ba, cuối đầu nhìn ô thứ hai và ô thứ nhất.

Ánh mắt cậu dần dần co lại, tầm mắt nhìn ô thứ hai và ô thứ nhất một lúc lâu, cuối cùng cất bước đi qua ô thứ hai, đứng trên ô thứ nhất. Trong một khắc chân cậu đặt vào ô thứ nhất, sắc mặt căng thẳng của cậu có chút biến đổi, cậu hơi mở miệng, than thở nói: "Thì ra ngươi còn chưa mất trí đến trình độ đó, lãng phí một lần lưu trữ của ta..."

Ngay sau đó, một giọng nói trẻ con vang lên trong thế giới màu trắng....

[ Ding Dong! Kích hoạt ô thông quan.]

[21 giờ 49 phút, ngày 22 tháng 11 năm 2017, người chơi Đường Mạch thành công thông quan trò chơi phó bản nhiều người 'Cờ tỷ phú của Mario', nhận được phần thưởng 'Bảo bối của chú Mario'.]

Tên đàn ông bụng bia trừng mắt, không dám tin nhìn chằm chằm Đường Mạch.

Lão già cũng kinh ngạc nhìn cậu, trong mắt đều là vẻ hoài nghi và khó hiểu.

Mario tức giận đánh sân khấu đã bị mình dẫm nát dưới chân, nó giận dữ hét: "Ngươi cái tên ma quỷ này, người là đồ ma quỷ! Kia là bảo bối của ta, chú Mario công tác cực khổ ba mươi sáu năm ở cống thoát nước mới nhặt được bảo bối. Các ngươi chỉ là những tên nhân loại làm biếng, không làm cái gì cũng muốn cướp bảo bối của chú Mario, ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi!"

Thời điểm Mario nói những lời này, đằng sau lưng nó, một ngọn núi vàng khổng lồ xuất hiện trong thế giới trò chơi màu trắng.

Trong mắt mọi người, ngọn núi vàng này bay lơ lửng. Mario kinh ngạc nhảy lên, cố gắng túm lấy ngọn núi vàng đang bay, nhưng cú nhảy khó khăn và vụng về của nó chỉ có thể rút ra một đồng tiền vàng trong núi. Đống núi vàng bay thẳng đến chỗ Đường Mạch, bay đến sau lưng cậu, rào rào rơi xuống đất.

Vàng, kim cương nhiều không đếm xuể chất sau lưng Đường Mạch thành ngọn núi nhỏ, có mấy khối tiền vàng từ trên đống núi lăn xuống, lăn đến bên chân Đường Mạch. Cậu cúi người đem tiền nhặt lên.

"Tại sao lại là ô thứ nhất?" Lão già hỏi.

Đường Mạch dời mắt khỏi khối tiền vàng: "Bởi vì trò chơi này, nhất định phải có cách thông quan."

Lão già cau mày, thấp giọng nói lại: "Ô vuông đầu tiên, ô vuông đầu tiên..." Lão lẩm nhẩm không ngừng, muốn từ 'Ô vuông đầu tiên' tìm được manh mối.

Đường Mạch: "6000 người chơi nhưng không một ai có thể thông qua, chứng minh hai điều, thứ nhất, sau ô vuông thứ 120 khẳng định sẽ không còn ô tự do, thứ hai, sau ô thứ 120 sẽ xuất hiện sáu ô tội phạm liên
tiếp nhau. Dựa theo tính cách của tên kia..." Đường Mạch nhìn Mario nằm trên sân khóc lóc: "Chắc nó sẽ thiết kế những ô cuối cùng thành sáu ô quốc vương liên tục, sau đó chính là sáu ô tội phạm."

Vất vả đi đến cuối, lấy được bảo bối ở ô quốc vương, nhưng sáu ô cuối cùng lại là ô tội phạm.

Như vậy, những người chơi kia vĩnh viễn không thể nào đi đến điểm cuối.

Nhưng cho dù không có ô tội phạm, người chơi đi tới điểm cuối cũng không thể nào thắng được trò chơi, bởi vì quy tắc trò chơi từ đầu đến cuối chính là: người chơi phải tìm được ô thông quan duy nhất có thể qua cửa.

"Lúc đầu tôi thấy, số lần ô tự do dường như xuất hiện hơi nhiều. 20% Ô tự do, tổng cộng có 30 ô. 90% người chơi ít nhất sẽ có một lần bước vào ô tự do, nhưng người bình thường không ai lại chọn lùi về ô thứ nhất. Bình thường họ sẽ chọn tiến lên, bước vào những ô đã từng có người bước vào, hoặc là lùi về sau, tách khỏi mọi người, tránh kích hoạt 'Ai muốn cùng ngươi đồng cam cộng khổ'."

Lão già cũng đã làm như vậy, lần đầu lão chọn trúng ô tự do, liền lựa chọn nhảy xuống đi cuối cùng.

Tên đàn ông bụng bia vẫn còn rất mơ hồ: "Vậy tại sao lại là ô thứ nhất?"

Đường Mạch: "Trong cờ tỷ phú, nếu như không có ô tự do, 150 ô vuông, ô nào có có tỷ lệ người chơi ném trúng thấp nhất?"

Tên đàn ông bụng bia suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên hiểu ra: "Ô thứ nhất! Đúng vậy, là ô thứ nhất."

Cũng không đến nỗi ngu xuẩn hết thuốc chữa.

Đường Mạch vốn định sau khi ra ngoài sẽ đem cái tên đầu sỏ kéo mình vào trò chơi này đánh gần chết, tùy tiện đánh gãy hai chân, dù sao đối phương cũng là người chơi chính thức, qua hai ngày là có thể lành lại. Nhưng khi nãy tên đàn ông bụng bia này quan tâm cậu một câu, bây giờ đầu óc cậu cũng có chút tỉnh táo lại, quyết định trong lòng: Đánh gãy một chân là được.

Ngay cả tên đàn ông bụng bia cũng hiểu, lão già đương nhiên cũng vỡ lẽ.

Trò chơi cờ tỷ phú của Mario có tổng cộng 150 ô vuông. Rất nhiều người sẽ cho là, người chơi không thể nào đến được ô 149 hoặc 150, nhưng trên thực tế, ô mà mọi người khó vào nhất, là ô thứ nhất.

Muốn tới ô thứ 150, có vô số cách.

Không có ô tự do, ô thứ nhất chỉ có một cách để đi vào chính là: Ở thời điểm ban đầu ném ra 1 điểm.

Muốn đi ô thứ hai có hai cách: Ngay từ đầu ném ra 2 điểm, hoặc lần đầu ném 1 điểm, lần thứ hai lại ném ra 1 điểm.

Muốn đi ô thứ bai lại có bốn cách: Cách một, trực tiếp ném ra 3 điểm; cách hai, một lần ném ra 1 điểm, một lần ném ra 2 điểm; cách ba, một lần ném 2 điểm, một lần ném 1 điểm; cách bốn, ba lần liên tiếp ném ra 1 điểm.

Càng về sau, cách để đi được các ô liền tăng theo cấp số nhân.

Nếu như chỉ có một người, xác suất hắn đi đến được ô thứ 150 là cực kì thấp, chỉ cần đi tới ô 100, không chừng lại đụng phải ô trừng phạt cực kỳ đáng sợ, bỏ mạng từ lâu.

Nhưng trước khi Đường Mạch chơi, đã có 6456 người chơi trò này. Hơn 6000 người này, nhất định phải có người đã bước tới ô 150, thậm chí là ô 149. Nhưng bọn họ vẫn chưa bước được vào ô thông quan.

Chỉ có hai khả năng.

Thứ nhất, Mario cố ý thiết kế ô thông quan sau sáu ô tội phạm. Như vậy người chơi gặp trúng sáu ô tội phạm thì đã chết, căn bản không thể đụng tới ô thông quan.

Nhưng chuyện này không thể xảy ra.

Đã có liên tục sáu ô tội phạm, còn đem ô thông quan đặt ở đằng sau. Trò chơi này căn bản không thể chiến thắng. Tháp Đen nếu muốn giết tất cả người tiến vào phó bản, không cần thiết kế một trò chơi phức tạp như vậy, trực tiếp giết người là được rồi. Chỉ cần cho Mario xuống là có thể giết sạch những ai tiến vào phó bản.

Cho nên chắc chắn sẽ có cách để chiến thắng.

Như vậy khả năng thứ hai, chính là ngay từ khi bắt đầu, tất cả người chơi đều không thể dựa vào vận may để bước lên ô thông quan.

Xác suất lần đầu tiên ném được một điểm là 1/6. Mario coi như có công tác một trăm năm ở cống thoát nước, nó cũng không có khả năng sẽ cho người chơi ném ra một điểm, lấy đi kho báu của mình.

Cho nên ở lần đầu tiên ném xúc xắc, nó đã quấy nhiễu một chút.

Như vậy, muốn đi vào ô thứ nhất, chỉ có cách thông qua ô tự do. Đường Mạch lúc đầu còn thấy kì lạ tại sao phải thiết kế nhiều ô tự do như vậy, tác dụng nhìn cũng không quá lớn. Nhưng sau khi xác nhận ô đầu tiên là ô thông quan, thì lý do xuất hiện nhiều ô tự do cũng rõ ràng. Điều đó để đảm bảo tám người chơi đều có cơ hội đi vào ô tự do. Đồng thời cũng ám chỉ: Chỉ có lợi dụng ô tự do, mới có thể thông quan.

Mario nằm trên sân khấu, khóc càng ngày càng lớn.

Đường Mạch từ trong túi lấy ra quả trứng Gà Tây: "Có thể đóng lưu trữ rồi, Phó tiên sinh. Xin lỗi quấy rầy anh lâu như vậy."

Phó Văn Đoạt đã sớm khép sách lại, tập trung nghe động tĩnh bên kia. Hắn cười nhẹ một tiếng: "Hình như không cần dùng đến chức năng lưu trữ?"

Đường Mạch bất đắc dĩ nói: "Ừm, lãng phí một lần lưu trữ. Tôi vốn nghĩ Mario sẽ rất điên, 5% ô phạm nhân là một con số rất vi diệu, 7,5 ô vuông, không xác định là 7 hay 8 ô vuông. Giống với Ô quốc vương, tôi nghĩ Mario cũng sẽ đặt ô tội phạm trước ô thứ 120. Khả năng cao nhất là từ ô 100 đến ô 120, nó nói, ô 100 là ô quốc vương, nhưng sau đó lại sắp 6 ô tội phạm liên tiếp, dường như được thấy người chơi từ ô quốc vương bước vào ô tội phạm, đối với nó là một chuyện rất thú vị."

Phó Văn Đoạt: "Nó rất xấu xa."

Đường Mạch: "Nếu nó điên hơn chút nữa, có thể đem ô phạm nhân thứ tám, hoặc là ô thứ bảy thiết kế ở ô thứ nhất. Như vậy ô thứ hai chỉ còn một cách để đi vào, giống với xác suất ở ô số một. Mặc dù tôi nghiêng về ô thông quan là ô thứ nhất, nhưng nếu ô thứ nhất là ô tội phạm, ít ra còn có thể đọc lưu trữ, chọn lại ô thứ hai. Tiếc là, nó vẫn còn có chút lương tâm."

"Cậu dường như rất hy vọng nó tàn nhẫn hơn một chút?"

"Nó đã rất tàn nhẫn rồi." Đường Mạch mặt không đổi sắc làm động tác nôn mửa, bỗng nhiên ý thức được: "Xin lỗi, nói với anh nhiều như vậy, quên mất anh không hiểu trò chơi này."

Phó Văn Đoạt lắc đầu: "Không có gì, nghe qua có vẻ là một trò chơi rất thú vị."

Đường Mạch nhìn trứng Gà Tây trong tay, trên mặt không chút biểu cảm, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác kì lạ.

Đại khái giống với cảm giác tìm được đồng loại, tâm ý tương thông nhau.

Có lẽ bởi vì cảm giác này, cậu mới có thể nói nhiều như vậy. Nếu cậu nói những lời này cho người khác nghe, Mario cơ bản chỉ muốn giết cậu, chắc chắn sẽ không nghe, tên đàn ông bụng bia không giống người có đầu óc. Lão gia sau khi nghe sau chắc chắn sẽ hỏi: "Nếu ô thứ nhất là ô phạm nhân, vậy không phải cậu sẽ chết?" Đường Mạch cũng sẽ không nói cho lão biết cậu có dụng cụ lưu trữ.

Đường Mạch cúi đầu nhìn trứng Gà Tây, ánh mắt thâm trầm.

Trò chơi đã kết thúc an toàn, Đường Mạch đóng lại dụng cụ lưu trữ. Mario nằm sấp trên sân khấu khóc tức tưởi. Nước mắt của nó tuôn như mưa, qua một lúc đã tràn ra che mất đế giày ba người.

Đường Mạch đã bước vào ô thông quan, nhưng ba người còn chưa trở về. Lão già đi tới: "Có phải cậu phải thu hết đống núi vàng này, mới có thể coi như thông quan?"

Đường Mạch nhìn đóng núi vàng to lớn.

"...Tôi cảm thấy không có cách nào mang hết đống này."

"Đây là cái gì?" Lão già hỏi.

Đường Mạch đảo mắt nhìn. Chỉ thấy chính giữa đống núi vàng có một viên đá quý nằm sâu trong đống tiền vàng, lóe lên ánh sáng chói mắt. Đường Mạch đưa tay cầm viên Ruby từ trong đống vàng ra ngoài, trong phút chốc, toàn bộ vàng biến mất, Mario trên sân khấu khóc lớn hơn: "Bảo bối của ta, bảo bối của ta ô ô ô ô..."

Thì ra đây mới là 'Bảo bối của Mario'?

Cầm viên Ruby, cơ thể Đường Mạch và hai người kia dần dần trở nên mờ nhạt, sắp biến mất khỏi thế giới màu trắng.

Mario thấy một màn này, giận đến không thể khóc nữa, nó bò dậy giận giữ hét: "Ngươi là cái tên ma quỷ, ngươi là Đường Mạch ma quỷ! Ta nhớ kỹ ngươi rồi, ta nhất định sẽ.... A...Oái!"

Trên gương mặt Mario, một tầng khí màu đen nhàn nhạt quấn quanh một vòng, nó mới bước về phía trước một bước, đột nhiên dẫm phải vũng nước mắt của mình, trượt té ngã ngửa về phía sau, 'Ầm' một tiếng, đầu đập ngay cạnh sân khấu. Mà trùng hợp là, vừa rồi nó lấy một khối vàng trong đống tiền vàng, không biết từ lúc nào lại bị rớt dưới sân khấu, lại còn bị kẹt trong kẽ hở nho nhỏ.

Bởi vì nó tùy hứng nhảy điên cuồng, cho nên sân khấu sụp xuống, tạo ra rất nhiều kẽ hở.

Bởi vì nó keo kiệt muốn giữ lại một khối tiền vàng, cho nên bây giờ tiền vàng mới bị cắm trong khe hở.

Bởi vì nó tức giận mắng Đường Mạch, đạp trúng nước mắt của mình, trượt té, đầu đập vào khối tiền vàng.

Sau đó, bể đầu chảy máu.

Đường Mạch: "......."

Lão già: "........."

Đàn ông bụng bia: "........."

Vừa rồi Mario nhảy loạn cũng không có việc gì, đột nhiên ngu xuẩn té lộn nhào một cái, ba người thấy mà trợn mắt há mồm.

Đường Mạch bỗng nhiên không muốn viên Ruby này nữa, cậu muốn đống tiền vàng kia! Có thể đập bể đầu Mario, đây không phải là tiền vàng nữa, mà là vũ khí có giá trị sát thương cực lớn! Nếu như Đường Mạch đem đống vàng kia về, sau này căn bản không cần đánh nhau, có người tới kiếm chuyện cậu liền lấy núi vàng ra, cầm từng khối đập hắn, nói không chừng còn có thể đập thành một cái hang.

Nhưng đống tiền vàng biến mất không thể nào trở lại nữa.

Đường Mạch cúi đầu nhìn viên Ruby trong tay.

Hy vọng nó không để cho cậu thất vọng.

Chớp mắt một cái, ba người trở lại bồn hoa.

Thời gian bọn họ tiến vào là lúc chiều tối, mặt trời ngả về tây. Bây giờ đi ra, mặt trăng đã hiện lên trên bầu trời.

Trong bóng tối, gió đêm gào thét mà qua, khiến lá cây lay động tạo ra những tiếng lá xào xạc. Sau khi ba người xuất hiện, từng cổ thi thể được ném ra từ bồn hoa, giống như có ai từ bên trong đó thô bạo ném từng người ra ngoài, người này khí lực cực lớn, tiện tay ném một cái, liền ném tới con đường đối diện.

Đầu tiên là thi thể của người phụ nữ trung niên, sau đó là tên đàn ông đầu hói, nam nữ trẻ tuổi. Chỉ có tên đàn ông có cảm giác tồn tại thấp nhất không bị ném ra. Đường Mạch nhớ trong thế giới trò chơi của Mario, tên đó đã bị vô số cá bay gặm không còn mảnh xương vụn. Cho nên mới không có thi thể để ném ra ngoài.

Mặc dù vào cùng trò chơi, nhưng tám người lại không quen biết nhau.

Đường Mạch và hai người đi đến đường đối diện, xác nhận bốn thi thể được ném ra đúng là những người cùng mình tiến vào phó bản trò chơi. Ba người cởi áo khoác trên người ra, đắp lên mặt bọn họ. Cũng coi chấm dứt một hồi duyên phận.

Tên đàn ông bụng bia cảm khái nói: "Thật may là chống được tới cuối cùng, không bị tên Mario đáng ghét kia hại chết."

Lão già: "May mà có thằng nhóc này. Xin lỗi, trước kia cũng là bị ép mới kéo cậu vào, liên lụy tới cậu... Cậu đây là muốn làm gì?"

Lão già kinh ngạc nhìn Đường Mạch.

Chỉ thấy tay phải Đường Mạch cầm que diêm lớn, ánh mắt bình tĩnh nhìn lão già vào tên đàn ông bụng bia.

Sức mạnh của que diêm này trong phó bản hai người đã tự nghiệm qua, lão già cẩn thận lui về sau một bước, tên đàn ông bụng bia cũng nói: "Cậu... cậu rốt cuộc muốn làm cái gì, chẳng lẽ muốn giết chết chúng tôi?"

Sắc mặt Đường Mạch lạnh nhạt nói: "Vừa rồi trong phó bản tôi có nói, sau khi ra ngoài, tôi đánh chết anh."

Tên đàn ông bụng bia biến sắc: "Không phải cậu nói đùa sao?"

"Tôi chưa bao giờ nói đùa." Đường Mạch vặn cổ tay. "Ông lão tôi tạm thời không đánh, nhỡ giận quá lỡ tay cũng có thể đánh lão chết. Nhưng còn anh... Xin lỗi, dị năng của anh khiến tôi khổ sở trong lòng."

Lời vừa dứt, que diêm trên không trung chuyển động phát ra tiếng vù vù, không chút do dự đập một phát vào tên đàn ông bụng bia.

Đường Mạch cho tới bây giờ chưa từng có ý nói đùa.

Trò chơi cờ tỷ phú Mario quá nguy hiểm, bao gồm năm người lần này, tổng cộng có 6461 người chết, mỗi người đều chết một cách cực kỳ tàn khốc. Cậu bị kéo vào trò chơi, mặc dù cuối cùng không xảy ra chuyện gì, an toàn đi ra, nhưng hai cái xương sườn của cậu tới bây giờ còn chưa khép lại, phổi hình như cũng bị Mario đen đánh đến xuất huyết.

Động tác nhanh chóng quyết liệt làm cho tên đàn ông bụng bia không thể phản kháng, tốc độ phản ứng, sức lực, tốc độ đánh của cậu... Mạnh hơn tên đàn ông rất nhiều. Que diêm to lớn đập một phát lên đùi phải của tên đàn ông, đùi của tên đó lấy tốc độ mắt thường có thể thấy bị cong xuống, trực tiếp gãy.

Tên đàn ông thống khổ gào thét: "Mày đừng tưởng thắng được một trận là ngon à, không có mày, tụi tao cũng có thể thắng. Tao bây giờ chém chết mày!!!"

Trong khi nói chuyện, người đàn ông mở to miệng, ngực phình ra, đôi mắt trừng lên như chuông đồng. Một giây sau, hắn chợt thổi khí về phía trước. Một cơn lốc mãnh liệt thổi tung những cái cây bên lề đường, Đường Mạch nắm lấy một cây cổ thụ bên lề đường để ổn định cơ thể. Lão già không may mắn như vậy, bị thổi bay ra đập vào cạnh bồn hoa.

Cơn lốc trong miệng tên đàn ông thổi ba phút, rốt cuộc dừng lại.

Đường Mạch chẳng qua sắc mặt có hơi tái, nhưng không có bị thương, ngược lại đầu lão già bị đập có chút đau.

Tên đàn ông bụng bia hoảng sợ nhìn Đường Mạch. Hắn ngay cả dị năng cũng lôi ra, Đường Mạch còn muốn giết hắn, hắn khẳng định không chạy thoát được: "Đừng... Thật xin lỗi... Cậu tha cho tôi đi. Bây giờ mọi người đều không sao nữa, cậu tha cho tôi đi..."

Đường Mạch đi đến trước mặt hắn, bình tĩnh nhìn hắn.

"Anh là người thứ ba. Không phải tất cả đều không sao, năm người bị anh lôi vào, đã chết hết ba người."

Giọng nói tên đàn ông bụng bia dừng lại, dường như nhớ ra cái gì.

Đường Mạch thu lại que diêm, cậu cúi người, dứt khoác lột áo khoác tên đàn ông bụng bia xuống. Hắn hoảng sợ nhìn cậu, không hiểu cậu muốn làm gì, Đường Mạch lạnh lùng nhìn hắn: " Đây là của tôi, tôi cầm đi."

Tên đàn ông không ngừng gật đầu.

Đường Mạch cầm cái áo khoác tả tơi, nhanh chóng xoay người rời đi. Cậu tìm chỗ vắng, mở quyển sổ dị năng, nhìn xem dị năng của tên đàn ông này là gì. Dạy dỗ một mặt là để cho người này một bài học, mặt khác là để lấy được dị năng của đối phương.

Dị năng có tính công kích của Đường Mạch quá ít, mặc dù dị năng của tên đàn ông không có tác dụng gì lớn, nhưng cũng có tính công kích. Chỉ cần sự dụng hợp lý, có thể sẽ có hiệu quả bất ngờ.

Khi cầm áo khoác chuẩn bị rời đi, một tiếng bước chân vang lên từ xa. Đường Mạch lập tức quay đầu nhìn về phía cuối con đường, chỉ thấy một thanh niên cao gầy đang nhìn chằm chằm bọn họ một cách kinh ngạc, rất nhanh hắn thấy bốn thi thể nằm cạnh ba người họ.

Cái chết của cặp nam nữ quá rõ ràng, dao của hai người vẫn còn nằm trên người đối phương, nhìn một cái là biết tự giết lẫn nhau.

Đường Mạch đề cao cảnh giác, cẩn thận quan sát người xa lạ này. Thanh niên đến gần, nhìn bốn thi thể một lúc lâu, lại quay đầu, sắc mặt hiện lên tia kì lạ nhìn bọn họ, dường như đang xác định bọn họ là người hay quỷ, sau đó nói: "Là như vầy, tôi muốn xác nhận một chút, các anh... Là những người sống sót đi ra từ phó bản thứ hai?"

................................................

Edit: Mạch Mạch không làm gì cả, bé chỉ vẽ một cái vòng tròn nguyền rủa thôi, tại Mario xui xẻo té bể đầu chết. Thật đó, tin Mạch Mạch đi, bé vô tội =)))))))

Truyện convert hay : Ta Không Nghĩ Kế Thừa Ngàn Tỷ Gia Sản

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện