*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Địa Cầu Online – Mạc Thần Hoan
Chương 40: Phó bản - Merry Christmas (Part 3)
Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng
-----------------
Bức tường trắng ở giữa cao chừng ba mét, ngăn cách hai đội chơi.
Đường Mạch ngước nhìn con Pinocchio lười biếng nằm trêи bờ tường ư ử bài "Merry Christmas", đồng thời tập trung lắng nghe, không phải nghe giọng ca "tông điếc" của con rối mà là nghe âm thanh bên đối diện.
Thật kỳ lạ! Rõ ràng bức tường cũng đâu có chặn kín không gian giữa hai bên, thế mà Đường Mạch lại chẳng nghe thấy bất kỳ tiếng động nào từ phía bên kia hết.
Tường trắng hạ xuống, không nghe thấy âm thanh, không nhìn thấy người!
Sau khi chắc chắn điều này, Đường Mạch quay sang nhìn ba người bên đội mình. Nữ sinh lúc này lại vươn tay sờ sang bên cạnh, kinh ngạc hô lên: "Không còn nữa này! Tôi bước ra được khỏi ranh giới ô chứa rồi."
Bốn người đồng loạt đưa tay sờ thử.
Bốn ô chứa đúng là đã hợp lại thành một hình chữ nhật lớn. Vốn dĩ mỗi người bị hạn chế di chuyển trong ô của mình, thế nhưng khi tường trắng hạ xuống, ba vách tường trung gian lại biến mất. Đường Mạch có thể tự do đi lại trong khu vực mới vừa được kiến tạo, tuy vậy vẫn không thể vượt quá được ranh giới bao quanh hình chữ nhật.
Bốn người vẫn đứng ở vị trí ban đầu mà nhìn nhau.
Thanh niên trẻ lên tiếng trước: "Đã thế này rồi, coi như chúng ta hiện tại là đồng đội. Vậy giới thiệu bản thân chút đi, tôi là Triệu Văn Bân, nghề nghiệp trước đây là giáo viên cấp 2."
Nữ sinh lấp lửng: "Cứ gọi tôi Tiểu Lộ là được."
Người đàn ông trung niên nói: "Trước đây mọi người đều gọi tôi là anh Cường."
Đến phiên Đường Mạch: "Tôi họ Mạc."
Người thanh niên gật đầu, sau đó nhìn bốn lá bài trước mặt: "Mọi người cũng nghe rồi đấy, chắc chắn chúng ta không thể theo quy tắc mà ra lá Nô ɭệ đầu tiên đúng không?"
Lời này của thanh niên không ai phản đối, Đường Mạch cũng bình tĩnh nghe hắn nói tiếp, "Đây là một kiểu Song đề tù nhân điển hình trong lý thuyết trò chơi (1). Mọi người có lẽ chưa từng nghe qua khái niệm này, thế nhưng không sao cả, chỉ cần biết nó giống với trò chơi của chúng ta là được. Tuy rằng Tháp Đen có thông báo quy tắc ra bài ở Vương quốc Dưới Lòng Đất là Nô ɭệ, Kỵ sĩ, Đại thần rồi mới tới Quốc vương, nhưng chúng ta có thể đi lá Nô ɭệ trước được sao?"
Nữ sinh chưa nghĩ đã nói: "Bên kia sẽ không ra Nô ɭệ đâu. Cho nên nếu chúng ta ra Nô ɭệ, lá bài của họ sẽ áp chế và loại bài của chúng ta."
Người đàn ông trung niên cũng nói: "Có ngu mới ra Nô ɭệ, tuyệt đối không thể ra! Nếu chúng ta mất lá Nô ɭệ thì về sau làm sao tiêu diệt được lá Quốc vương, kiểu gì cũng thua."
Đường Mạch vẫn yên lặng lắng nghe, không có bất kỳ phát biểu nào.
Triệu Văn Bân liếc Đường Mạch một cái, cho rằng người này chắc là loại tép riu vớ vẩn nên quay sang thảo luận tiếp với hai người kia: "Cho nên chúng ta bây giờ phải quyết xem, ngoài lá Nô ɭệ thì lượt tới định đi lá nào?"
Ba người đều lâm vào trầm tư.
Đường Mạch quay đầu chăm chú nhìn lá bài Hoàng hậu có hình nữ nhân tóc dài mang vương miện, mày nhíu lại. Đúng lúc này, Triệu Văn Bân lại nói: "Nếu không ai có ý kiến, vậy tôi có ý kiến. Theo tôi lượt này chúng ta nên ra lá Đại thần."
Người đàn ông hỏi: "Tại sao?"
"Rất đơn giản. Đầu tiên, chúng ta không ra lá Nô ɭệ vì sợ chết ngay ở lượt đầu tiên. Lá Nô ɭệ bị lá Đại thần và Kỵ sĩ khắc chế nên có 50% xác suất là chúng ta sẽ thua. Ngoài đồ ngốc ra thì ở lượt đầu chả ai lại ra lá Nô ɭệ." Triệu Văn Bân phân tích, "Lá thứ hai không có khả năng xuất trận là lá Quốc vương và Hoàng hậu."
Điều này có vẻ dễ giải thích nên nữ sinh cướp lời: "Đúng. Lá Quốc vương và lá Nô ɭệ quá quan trọng vì đều là lá bài quyết định sinh tử, nên để dành các lượt sau. Nếu lượt đầu đã mất con át chủ bài thì mấy lượt sau chơi kiểu gì."
Nghe vậy, người đàn ông nhanh nhảu: "Vậy ra lá Đại thần đi!"
Triệu Văn Bân gật đầu: "Chuẩn, chúng ta nên ra lá Đại thần. Bên kia chắc tám chín phần nghĩ giống chúng ta, không dám mạo hiểm ở lượt đầu nên chắc chỉ ra lá Đại thần hoặc lá Kỵ sĩ thôi. Hơn nữa, Đại thần khắc Kỵ sĩ, chúng ta ra Đại thần chắc chắn sẽ không thua, trường hợp cả hai cùng ra Đại thần thì cùng lắm là hoà. Như vậy mỗi bên còn ba lá bài, tỉ lệ ra đúng lá Nô ɭệ sau đó sẽ tăng từ một phần tư lên một phần ba."
Nữ sinh và người đàn ông trung niên đều tán đồng lời nói của Triệu Văn Bân.
Đường Mạch vừa nhìn lá bài Hoàng hậu vừa nghe Triệu Văn Bân nói.
Thực ra người này nói không phải không có lý, đây đúng là trò chơi thuộc loại Song đề tù nhân. Thường thì sẽ không ai ra lá Nô ɭệ và là Quốc vương ở lượt đầu tiên vì hai lá này quá quan trọng. Nếu lượt đầu tiên đã mất một trong hai lá thì các lượt kế tiếp sẽ mất quyền chủ động, rơi vào thế bị động.
Hơn nữa, lá bài quan trọng nhất trong bốn lá không phải là lá Quốc vương mà lại là lá Nô ɭệ.
Một khi thua mất lá Nô ɭệ, bên đối địch chỉ cần luôn ra lá Quốc vương, sau đó cứ theo thứ tự ưu tiên mà ra lá Đại thần và lá Kỵ sĩ (2), bên Đường Mạch sẽ mất dần bài và thua cuộc.
Cho nên lượt đầu tiên chắc chắn sẽ không ra lá Nô ɭệ.
Nhưng như vậy không có nghĩa bắt buộc phải ra lá Đại thần.
"Vậy... Mạc tiên sinh, anh có đồng ý lượt này ra lá Đại thần không?"
Đường Mạch quay đầu nhìn Triệu Văn Bân: "Tôi thiên về lá Hoàng hậu hơn."
Triệu Văn Bân kinh ngạc nhìn Đường Mạch, hai người kia cũng giật mình.
Triệu Văn Bân nghĩ nghĩ rồi lắc đầu: "Không được, như vậy quá nguy hiểm. Nhỡ đâu bên kia ra lá Nô ɭệ thì dù có không nhìn thấy nội dung bài của chúng ta, họ vẫn biết chúng ta mất lá Hoàng hậu vì thấy bên ta bị Nô ɭệ của họ khắc chế."
Đường Mạch nhàn nhạt nói: "Tôi chỉ thiên về lá Hoàng hậu thôi, nếu mọi người muốn lá Đại thần, tôi không phản đối."
"Được, quyết định vậy đi!"
Ở những trò chơi kiểu này, phần lớn các đội sẽ ra lá Đại thần, cách này là cách chắc chắn nhất để hai bên cùng vượt qua lượt đầu tiên. Sau khi hiểu thêm về suy nghĩ của đối phương, việc phán đoán ra hướng tư duy và quyết định của họ ở các lượt sau cũng sẽ dễ dàng hơn.
Đường Mạch sở dĩ muốn ra lá Hoàng hậu trước, một phần là do theo phán đoán của cậu thì 80% đối phương sẽ không ra lá Nô ɭệ, chỉ có 20% khả năng lá Hoàng hậu bên Đường Mạch bị khắc chế và mất hiệu lực. Xác suất như vậy đáng đánh cược lắm chứ, bên nào mất bài trước sẽ ở vào thế xấu.
Nguyên nhân thứ hai lại nằm ở chính lá Hoàng hậu này. Quy tắc trò chơi thứ tám: Lá Hoàng hậu có thể kϊƈɦ phát [Về nhà quỳ ván giặt đồ] - đặt một câu hỏi cho đối thủ.
Triệu Văn Bân nói: "Chúng ta có lá Hoàng hậu, cho nên chúng ta có thể tùy thời hỏi đội bạn một câu hỏi. Mọi người muốn hỏi gì? Câu hỏi không được liên quan đến nội dung lá bài, đối phương cũng chỉ được trả lời Có hoặc Không."
Nữ sinh lập tức nói: "Các anh nhớ không, Tháp Đen quy định nếu đối phương trả lời câu hỏi mà nói dối thì coi như chúng ta thắng. Thế thì... chúng ta cứ hỏi cái gì mà họ không biết ấy, khả năng lớn là họ sẽ đáp bừa, vậy cũng tính là nói dối rồi."
Người đàn ông trung niên: "Có lý, dùng cách đấy để thắng được đấy."
Đường Mạch thu hồi tầm mắt khỏi lá Hoàng hậu, đứng ở vị trí cách ba người kia một mét, giọng nói bình tĩnh: "Tháp Đen sẽ không để các người lách luật như vậy đâu. 99% khả năng là chúng ta sẽ lãng phí mất một cơ hội vì Tháp Đen sẽ vô hiệu câu hỏi của chúng ta. Các người thật sự muốn lãng phí sao?"
Vẻ ngoài của Đường Mạch cũng tính là xuất chúng, vừa rồi nữ sinh trung học vẫn luôn trộm nhìn Đường Mạch từ phía xa. Thế nhưng cứ bị Đường Mạch nhìn lại với ánh mắt lạnh lùng như vậy, nữ sinh bất mãn trừng mắt lườm Đường Mạch một cái, sau đấy không thèm nhìn cậu nữa.
Triệu Văn Bân cũng nói: "Chúng ta vẫn nên hỏi cái gì quan trọng một chút đi. Nhưng mà không cần gấp, cứ quan sát đối phương để hiểu thêm về hành vi của họ rồi quyết sau cũng được."
Đúng lúc này, giọng trẻ con lại lanh lảnh vang lên —
[Đing Đoong! Lượt thứ nhất của "Trò chơi lá bài trung thực của Pinocchio" sắp bắt đầu, hiện tại tiến hành xào bài.]
Toàn bộ thế giới màu trắng ầm ầm rung chuyển, bốn lá bài kim loại bay lên, lơ lửng cách mặt đất nửa mét rồi đột ngột xáo trộn vị trí liên tục. Đường Mạch ban đầu còn đuổi kịp tốc độ lá bài, nhưng rất nhanh sau đó đã chẳng còn nhìn rõ.
Mười giây sau.
Rầm!
Bốn lá bài dừng lại tại bốn ô chứa, một tia sáng màu bạc từ trung tâm lá bài bắn thẳng vào ấn đường bốn người phía Đường Mạch, lá bài dừng ở ô nào thì kết nối với người ban đầu đứng ở ô đó. Vị trí nguyên bản của từng lá đã thay đổi.
Lá bài ở ô chứa của Triệu Văn Bân lúc đầu là lá Kỵ sĩ, hiện tại đã thay bằng lá Nô ɭệ.
Lá bài của nữ sinh nguyên bản là lá Nô ɭệ, bây giờ là lá Đại thần.
Lá bài hiện tại của người đàn ông trung niên là Kỵ sĩ, của Đường Mạch vẫn là Hoàng hậu.
Xào bài xong, Tháp Đen phát ra lời nhắc —
[Đing Đoong! Ba phút sau, mời tất cả người chơi đứng cùng một ô, lá bài ở ô này là lá bài được lựa chọn ra quân ở lượt tiếp theo.]
Triệu Văn Bân và người đàn ông trung niên bắt đầu tiến về ô có lá Đại thần. Nữ sinh thấy mình từ Nô ɭệ biến thành Đại thần thì lại do dự, đứng yên không nhúc nhích. Triệu Văn Bân xoay người nhìn nữ sinh: "Sao thế, cùng đứng ở ô Đại thần đi."
Nữ sinh nắm chặt tay: "...Tôi là Đại thần."
Người đàn ông nghe xong liền hiểu ý của nữ sinh, bực dọc hỏi: "Lúc nãy tôi là Đại thần mà tôi còn đồng ý ra lá Đại thần, giờ mới lượt thứ nhất thì cô sợ cái gì?! Đối phương có khi cũng ra Đại thần, hai lá đều mất hiệu lực, không kϊƈɦ phát [Trận quyết đấu] đâu mà lo."
Nữ sinh vẫn hơi chần chừ, Triệu Văn Bân thúc giục: "Không phải sợ! Bên kia sẽ không ra lá Quốc vương để khắc chế cô đâu, bên họ cũng giống bên ta nào dám mạo hiểm ở lượt đầu chứ."
Dường như đã bị Triệu Văn Bân thuyết phục, nữ sinh nhìn vẻ tươi cười hoà nhã trêи mặt Triệu Văn Bân, rốt cuộc hạ quyết tâm chạy tới ô có lá Đại thần.
Đường Mạch nhìn bọn họ, hai tay cắm trong túi, không nghĩ nhiều mà rảo bước đi
tới một ô khác.
Ba người kia ngạc nhiên nhìn Đường Mạch.
Triệu Văn Bân: "Mạc tiên sinh, anh có ý gì?"
"Không có gì, chỉ là thử nghiệm một chút. Nếu bốn người chúng ta không chọn cùng một lá thì Tháp Đen sẽ quyết định thế nào. Nếu nó nói không được thì tôi lại tới đứng cùng các anh." Đường Mạch đứng ở ô có lá Hoàng hậu, vẻ mặt bình tĩnh.
Nữ sinh và người đàn ông trung niên đều tỏ ra bất mãn với Đường Mạch, nhưng nhìn dáng vẻ bình tĩnh của cậu, bọn họ cũng không nói gì thêm.
Hết ba phút, giọng trẻ con lại vang lên —
[Đing Đoong! Bài đã được chọn.]
Lá bài trước mặt đám người Triệu Văn Bân chầm chậm ngả xuống rồi úp sát mặt đất, mặt sau hướng lên trêи. Ngay tức khắc, tia sáng bạc kết nối với ấn đường mọi người cũng dần dần tan biến.
"Theo nguyên tắc đa số đánh bại thiểu số sao..." Đường Mạch thầm nghĩ.
Con Pinocchio vốn đang nằm nghêu ngao bỗng dưng đạp chân, nhảy dựng lên đứng trêи thành tường, hết nhìn bên Đường Mạch lại quay đầu nhìn bên còn lại. Nó cười âm hiểm, tay vỗ bồm bộp lên vách tường: "Người anh em tốt của ta, mấy đứa nhóc trung thực đã lựa chọn xong rồi, anh bạn có thể nghỉ ngơi một lúc rồi."
Bức tường trắng phát ra tiếng rầm rầm, bắt đầu dâng lên cao.
Đường Mạch sau khi thấy được tình hình bên đối phương, hai mắt lập tức mở lớn, nhìn nam nhân áo đen đang đứng ngay chính diện mình.
Đối phương thấy Đường Mạch thì lại khẽ gợi lên khóe môi, nhìn cậu cười cười.
Hai người không ai lên tiếng mà chỉ lẳng lặng nhìn nhau như vậy.
Trong lòng Đường Mạch chợt dâng lên một cảm giác bất an mãnh liệt, cậu nắm chặt hình xăm que diêm trêи cổ tay, nhìn chằm chằm nam nhân áo đen cao lớn trước mặt.
Nữ sinh nhỏ giọng thốt lên: "Bọn họ sao lại giống hệt chúng ta thế này?!"
Không sai! Bên đối phương cũng có ba người đứng cùng một ô, chỉ có mình nam nhân áo đen đứng một ô riêng biệt, chính là ô chính diện ô của Đường Mạch.
Chẳng lẽ người này cũng muốn thử Tháp Đen giống Đường Mạch?
Pinocchio nhảy từ trêи tường xuống, hoan hỉ vỗ tay. Tiếng vỗ bồm bộp vang vọng trong thế giới màu trắng, hai lá bài đang nằm úp sấp trêи mặt đất bắt đầu dịch chuyển theo tiếng vỗ tay, tiến về khu vực trống ở chính giữa. Rất nhanh sau đó, hai lá bài tiến sát vào nhau, mặt trước áp đất, không ai thấy được nội dung lá bài.
Pinocchio chạy tới chỗ lá bài của Đường Mạch, cúi người sờ sờ mép bài: "Ai dà, bài tốt đấy."
Đường Mạch nhìn nó không phản ứng.
Quy tắc của Tháp Đen có nói, Pinocchio không biết hai bên ra lá nào nên hành động này của nó đơn giản là nhảm nhí.
Nó lại chạy tới lá bài phía đối diện, tiếp tục sờ sờ, vẻ mặt nghiêm túc: "Ồ, đây cũng là một lá rất tốt."
Lượt đầu tiên, ngoại trừ Pinocchio thì chả có ai rảnh mà vui đùa, bọn họ còn đang mải nhìn chằm chằm đối phương. Đường Mạch lướt mắt qua chỗ ba người đứng chung phía đối diện, đến khi vừa thu hồi tầm mắt, cậu phát hiện nam nhân áo đen vẫn đang nhìn mình.
Đường Mạch nhận ra có điều gì đó không đúng, cậu nghĩ tới một khả năng có thể xảy ra nhưng lại né tránh không tin nó là thật. Bên đối diện sao có thể ra...lá Quốc vương chứ?
Ba người kia nhất trí ra lá Quốc vương sao?
Chuyện này là không thể!
Pinocchio thấy tám người không ai để ý tới nó thì liền bĩu môi, đặt ʍôиɠ ngồi lên lá bài được chọn.
"Chúng ta bắt đầu chơi nhé. Mấy người nhàm chán như các ngươi nhất định chưa từng nghe bài ca [Lá bài trung thực của Pinocchio] nổi tiếng nhất ở Vương quốc Dưới Lòng Đất!"
"Phiu —"
Pinocchio vội sửa lại: "Được được, bài này không nổi nhưng hay... Vầng vầng vầng, nó không hay tí nào được chưa! Khốn kiếp đừng biến dài nữa, ta muốn hát!"
"Có vị Quốc vương đi săn thú, Hoàng hậu mỗi ngày chỉ biết soi gương."
"Đại thần đi theo Quốc vương, Kỵ sĩ tranh thủ gặp công chúa..."
Pinocchio đánh nhịp bằng tay, nhắm mắt lại như chìm đắm trong câu hát rống rít của mình. "Nô ɭệ đáng yêu đang ở đâu? Ồ, hắn đang ngồi trong nồi của Người dưới lòng đất!"
[Đing Đoong! Lượt đầu tiên, người chơi xuất bài.]
Ánh sáng trắng loé lên từ hai lá bài được chọn, Pinocchio giống như bị thứ gì làm bỏng ʍôиɠ, lập tức đứng phắt dậy chạy qua một bên, vừa rêи rỉ bài hát khó nghe do nó tự bịa vừa nhìn hai lá bài phát sáng.
Ánh sáng toả ra càng lúc càng chói loà, tràn ngập trong thế giới trắng tinh khiến tất cả mọi người không cách nào mở được mắt. Đường Mạch cố gắng mở mắt để quan sát tình huống phát sinh, thế nhưng ánh sáng quá mạnh khiến hai mắt Đường Mạch nheo lại, tiếp đến cậu nghe thấy có tiếng vỡ vụn giòn tan.
Đường Mạch thoáng rùng mình một cái, bởi cậu nhận ra âm thanh đó là gì.
"Rắc rắc —"
Ánh sáng phút chốc tan biến, mọi người lúc này mới có thể tập trung nhìn tình hình trước mắt, chỉ thấy lá bài kim loại bên đội Đường Mạch bị nứt một đường. Vết nứt bắt đầu từ tâm lá bài nhanh chóng lan dần ra xung quanh, cuối cùng giống như mạng nhện bao kín cả thân bài. Sau đó...
"Rắc rắc ——"
Lá bài hoá thành ánh sáng trắng biến mất trong không khí.
Pinocchio rõ ràng không kinh ngạc mà lại cố tình tỏ ra mình đang ngạc nhiên lắm, bụp miệng nói: "Đáng chết, cái đám không trung thực kia! Vừa rồi các ngươi ra lá nào?" Nó ngoài miệng thì tức giận nhưng mặt mày lại hớn hở, ánh mắt mong chờ liếc qua cả tám người chơi.
Bên đội Đường Mạch vẫn nhìn vào vị trí lá bài biến mất. Nữ sinh trung học không dám tin vào điều vừa xảy ra, trợn mắt lẩm bẩm nói "Không thể nào", vừa nói vừa lùi ra sau.
Đúng lúc này, một tia sáng bạc từ nơi lá bài biến mất đột ngột bắn thẳng lên ấn đường của nữ sinh, Đường Mạch vội đảo mắt nhìn lá bài nguyên vẹn còn lại.
Từ trung tâm lá bài đó cũng có một tia sáng bắn về phía đối diện, chiếu vào ấn đường nam nhân áo đen.
Đường Mạch giật mình nhìn người kia.
Nam nhân áo đen bình tĩnh nhấc chân đi tới khu vực trống ở trung tâm, ngay sau khi hắn vừa bước vào, tia sáng trêи ấn đường liền biến mất. Hắn ngẩng đầu, nhìn nữ sinh mặt mũi trắng bệch đứng đối diện, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Đường Mạch. Hắn khẽ mỉm cười: "Kϊƈɦ hoạt [Trận quyết đấu]."
------------
Meo Meo- Chú thích:
(1) Song đề tù nhân: Các nàng có thể lên google search Song đề tù nhân hoặc Prisoner"s Dilemma là ra nhé, dài quá Meo không trích dẫn hết được.
(2) Đoạn "Hơn nữa, lá bài quan trọng nhất trong bốn lá không phải là lá Quốc vương mà lại là lá Nô ɭệ. Một khi thua mất lá Nô ɭệ, bên đối địch chỉ cần luôn ra lá Quốc vương, sau đó cứ theo thứ tự ưu tiên mà ra lá Đại thần và lá Kỵ sĩ."
Tức là: Khi bên Đường Mạch thua đối thủ 1 lá Nô ɭệ, bên ĐM sẽ chỉ còn 3 lá trong khi bên kia vẫn còn 4 lá, lúc đấy đối thủ chỉ cần liên tục ra lá Vua là được. Nếu lượt tiếp theo bị trùng lá Vua và hai bên cùng mất lá Vua thì họ có thể tiếp tục ra lá Đại thần, rồi Kỵ sĩ, cách này đảm bảo bên đối thủ luôn thắng.
(3) Giải thích thêm về luật chơi:
????Khi người chơi mới tiến vào phó bản, sơ đồ thế giới ban đầu như sau (Chương 38):
Người nào đứng ở ô nào thì sẽ là đại diện cho ô đó, đồng thời cũng sẽ là đại diện cho bất kỳ lá bài nào rơi vào ô đó sau khi xào bài. Người đại diện ở đây cứ hiểu nôm na là người phải tham gia quyết đấu khi lá bài mình đại diện xuất trận.
????Trước lượt chơi thứ nhất, vị trí các lá bài như sau (Chương 39):
????Sau khi xào bài ở lượt đầu tiên, vị trí các lá bài bị thay đổi và tìm người đại diện mới (Chương 40), vị trí ở lượt 1 bên phía Đường Mạch như sau:
Vì nữ sinh ở lượt này đại diện cho lá Đại thần, không phải lá Nô ɭệ như trước nữa, trong trường hợp xảy ra quyết đấu, nữ sinh sẽ phải tham gia quyết đấu, vì vậy nữ sinh mới do dự là vậy.
Sau khi ra lá Đại thần ở lượt đầu tiên, bạn Mạch thấy đội mình thua, chứng tỏ là bên đối phương phải ra lá Quốc vương. Vì bạn Đoạt tự bước vào đấu trường, chứng tỏ bạn Đoạt đại diện cho Quốc vương ở lượt này.
Cho nên suy ra lượt đầu tiên, lá Quốc vương của đội đối phương vẫn rơi vào vị trí của bạn Đoạt lúc đầu.
????Sơ đồ thế giới và vị trí đứng kết chương 40 như sau:
Nếu có chỗ nào không hiểu mọi người cứ comment để Meo phân tích kỹ hơn nha.