Địa Cầu Online – Mạc Thần Hoan
Chương 45: Tháp Đen 2.0 (1)
Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng
-----------------
[Đinh Đoong! Quy tắc mới của Tháp Đen 2.0 —
Thứ nhất: Mở ra Phó bản Hiện thực, người chơi có thể tham gia vào trò chơi của Tháp Đen ngay tại trái đất.
Thứ hai: Mở ra Phó bản Tập kết. Mỗi tuần phó bản Tập kết được mở một lần, người chơi có thể tiến vào phó bản từ khu vực Tháp đen.
Thứ ba, tất cả người chơi bắt buộc phải công tháp mỗi ba tháng một lần, nếu không sẽ bị cưỡng ép công tháp.]
[Đinh Đoong! Ngày 1 tháng 1 năm 2018, phiên bản mới lên sàn. Sẽ có thêm nhiều quy tắc mới, xin đón đợi.]
Giọng trẻ con vừa dứt, nhạc Merry Christmas lại đing đing đang đang vang lên khắp bầu trời Thượng Hải. Trong màn đêm đen kịt, toà tháp đen tựa như cự vật trĩu nặng, lơ lửng trêи không trung.
Đường Mạch từ nơi xa nhìn nó, ngón tay siết chặt. Cậu nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định không rời đi vào ban đêm nữa mà quay trở lại phòng, lục tìm giấy bút trong ngăn tủ rồi viết xuống các quy tắc từng có của Tháp đen.
Đầu tiên là ba điều luật thép được Tháp đen công bố vào ngày đầu tiên.
Tất cả quy tắc trò chơi đều thuộc về Tháp đen.6 giờ – 18 giờ: là thời gian trò chơi.Mời tất cả người chơi cố gắng công tháp.
Bỏ qua điều thứ nhất và điều thứ ba, thời gian trong điều thứ hai có thể coi như thời gian chuẩn của từng khu vực. Tháp đen phân chia hơn hai trăm quốc gia trêи thế giới ra làm từng khu vực lớn, những quốc gia có diện tích lớn được tính là một khu, ví dụ như khu vực Trung Quốc, khu vực Hoa Kỳ. Các nước nhỏ hơn thì gộp lại thành một khu, như khu vực Châu Âu chẳng hạn.
Người đầu tiên mở ra chế độ công tháp ở từng khu sẽ khiến toàn bộ người chơi ở khu vực đó bị kéo đi công tháp, Tháp đen sẽ thông báo tên người này trêи toàn cầu. Tiếp đến, người đầu tiên thành công công tháp ở mỗi khu cũng sẽ được Tháp đen báo tên.
Đường Mạch liệt kê tất cả các khu vực mà cậu từng nghe lên giấy.
Trêи mặt giấy trắng, chữ viết được chia làm hai hàng. Hàng thứ nhất là tên của các quốc gia được tính là một khu vực (như Trung Quốc), hàng thứ hai là tên của khu vực gộp từ nhiều quốc gia (ví dụ Đông Á).
Ngón tay Đường Mạch khẽ gõ lên hai từ "Trung Quốc" và "Đông Á".
"Trung Quốc nằm ở Đông Á, nhưng lại bị chia ra thành một khu vực riêng biệt. Vậy tiêu chuẩn phân khu là gì..." Dưới ánh đèn le lói, ánh mắt Đường Mạch đảo qua một loạt tên, trầm tư một hồi rồi bắt đầu viết tiếp.
6 giờ đến 18 giờ là thời gian trò chơi. Trung Quốc lấy giờ Bắc Kinh làm thời gian chuẩn nên tất cả người chơi ở khu vực Trung Quốc sẽ tiến vào phó bản theo giờ Bắc Kinh. Này là thời gian theo khu vực.
Đường Mạch chợt giật mình: "Vậy là nước Mỹ hiện tại vẫn chưa trải qua phó bản Đêm giáng sinh?"
Đường Mạch ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, kim phút vừa mới lướt qua số 12, dừng ở vị trí số 1. Kim giây nhích lên từng khấc, giờ Bắc Kinh hiện tại là 00:01 ngày 25 tháng 12, thế nhưng đối với nước Mỹ ở bên kia bán cầu, lúc này mới là ngày 24 tháng 12.
Vừa nãy toàn bộ Trung Quốc tiến vào phó bản Đêm Giáng sinh lúc 6 giờ tối, thế thì nước Mỹ đã trải qua phó bản này chưa hay là mười mấy tiếng sau mới bắt đầu?
Đường Mạch tiếp tục vạch hai vòng tròn lên hai từ "Trung Quốc" và "Hoa Kỳ".
Trong căn phòng tĩnh mịch, Đường Mạch cúi đầu, lẳng lẽ viết viết khoanh khoanh, thỉnh thoảng dừng bút tự hỏi. Năm tiếng sau, bầu trời tờ mờ sáng, đường chân trời hiện lên sắc xanh trắng nhàn nhạt, Đường Mạch mới thu dọn đồ đạc, khoác ba lô đứng dậy rời đi. Trước khi đi, cậu vo hết mớ giấy trêи bàn ném vào thùng rác, sau đó châm lửa thiêu rụi.
Trời chưa sáng hẳn thì Đường Mạch đã tới tổ chức Attack. Lúc tiến vào hầm để xe của trung tâm thương mại, Đường Mạch chẳng thấy ai cả. Cậu ghé qua văn phòng của Lạc Phong Thành cũng không thấy người đâu. Ngẫm nghĩ vài giây, Đường Mạch cất bước xuống phòng y tế của Attack ở hầm hai. Quả nhiên, phòng sáng đèn, bên trong truyền ra tiếng nói chuyện khe khẽ.
Đường Mạch đẩy cửa vào, người trong phòng lập tức đề phòng nhìn lại, sau khi trông thấy Đường Mạch mới thở phào.
Dưới ánh đèn sáng choang, Đường Xảo và Liz đang bận rộn dùng băng gạc, thuốc đỏ giúp Lạc Phong Thành rửa sạch miệng vết thương. Trong phòng y tế có ba giường thì giường nào cũng có người, băng ghế bên cạnh còn chen chúc thêm năm người. Nhóc mập ngồi ngoài cùng vừa trông thấy Đường Mạch liền vội vàng nhào tới: "Anh Đường, anh không sao chứ?"
Triệu Tử Ngang cẩn thận kiểm tra trêи dưới Đường Mạch một lượt, không phát hiện vết thương nào mới thở phào nhẹ nhõm: "Anh không bị thương?"
Đường Mạch gật đầu: "Ừ." Tầm mắt cậu đảo qua các thành viên Attack trong phòng.
Trong ba người nằm trêи giường, có một người đã từng cùng Đường Mạch tấn công tổ chức của đám lén qua sông, lúc này đang nằm im không nhúc nhích, trêи người quấn băng vải. Lạc Phong Thành ngồi trêи ghế, Liz lấy bông tẩm cồn lau sạch đất cát bám trêи miệng vết thương của hắn rồi mới băng bó.
Xong xuôi hết thảy, Lạc Phong Thành đứng lên đi đến trước mặt Đường Mạch: "Không sao là tốt rồi. Cậu có nhận được phần thưởng không?"
"Anh không nhận được?" Chẳng lẽ không phải ai thành công vượt qua phó bản cũng nhận được phần thưởng à?
Lạc Phong Thành không trả lời, Triệu Tử Ngang khổ sở nói: "Hội bọn em có rất nhiều người không được. Sau khi Tháp đen tuyên bố nhiệm vụ là bọn em chạy đi tìm nhánh cây Noel luôn, nhưng số người ở trong trung tâm thương mại lại nhiều hơn số nhánh cây rơi xuống. Attack có mười tám người, chỉ có chín người cướp
được nhánh cây. Lạc lão sư có một nhánh, nhưng em với Jack lại không lấy được nhánh nào."
Tiểu mập mạp vẫn đang ở lứa tuổi học sinh, không thích gọi Lạc Phong Thành là tiến sĩ, thằng nhóc bắt chước Trần San San gọi Lạc lão sư.
Đường Mạch lập tức nhìn về phía Lạc Phong Thành: "Ở đây có nhiều hơn chín người bị thương."
Trêи người Liz và Đường Xảo nhiều ít gì cũng có vài vết thương, mà buổi chiều hôm Đường Mạch rời đi, hai cô gái này vẫn hoàn toàn lành lặn.
Lạc Phong Thành: "Chúng ta vừa đi vừa nói."
Đường Mạch khẽ gật đầu.
"Attack có chín người lấy được nhánh cây Noel, tôi là một trong số đó. Bọn Đường Xảo và Triệu Tử Ngang không cướp được. Sau khi chạm vào nhánh cây, tôi lập tức bị đưa tới một phó bản, con boss ở phó bản này là một con lật đật. Nội dung phó bản cũng không khó, chỉ có một ít bẫy rập nhưng không quan trọng lắm, tạm thời không cần đi vào chi tiết. Không giống như tôi và cậu hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh,..." từ phản ứng của Đường Mạch, Lạc Phong Thành dễ dàng đoán ra cậu cũng cướp được một nhánh cây Noel, "...đám Đường Xảo lại không thể thuận lợi tiến vào phó bản như vậy. Sau 30 phút, bọn họ bị cưỡng chế kéo vào phó bản."
Đường Mạch: "Hoá ra là như vậy."
"Phải. Lúc tôi băng bó vết thương có hỏi qua mọi người ở Attack, phó bản của mỗi người có khó có dễ, nhưng cảm giác đại khái tương tự nhau, hẳn là thuộc cùng một loại. Toàn bộ người chơi ở Trung Quốc đều bị kéo vào phó bản Đêm Giáng sinh, người nào có nhánh cây thì sau khi trò chơi kết thúc sẽ nhận được phần thưởng, chính là đám sao nhỏ vừa nãy, có tác dụng tăng cường thể chất. Người không có nhánh cây sẽ bị cưỡng ép tham gia trò chơi, đồng thời không nhận được khen thưởng."
Đường Mạch không nghĩ tới việc này, kể cả có hoàn thành trò chơi thì cũng không nhận được phần thưởng? Thế nhưng cậu càng thắc mắc một vấn đề: "Anh vừa rồi nói phó bản có khó có dễ?"
Hai người đi đến văn phòng của Lạc Phong Thành, Lạc Phong Thành lấy ra một quyển sổ ố vàng từ trong ngăn kéo, lật mở trang đầu tiên. Đường Mạch nhìn trang giấy chi chít chữ viết bằng bút lông, nét chữ lộn xộn giống như viết vội.
Lạc Phong Thành đưa quyển sổ cho cậu: "Đây là nội dung phó bản mà tôi ghi chép được khi hỏi thăm các thành viên."
Đường Mạch cúi đầu đọc.
"Triệu Tử Ngang và Jack trùng hợp vào cùng một phó bản. Phó bản của bọn họ là phó bản khó nhất tôi được nghe. Jack nói phó bản đó có tất cả năm người, ngoại trừ hắn và nhóc mập thì còn có một dị năng giả vô cùng cường đại." Lạc Phong Thành nói, "Phó bản của Đường Xảo cũng khó, nhưng so ra thì đơn giản hơn phó bản của Jack."
Đường Mạch lướt qua mười hai phó bản ghi trêи giấy một lượt, sau đó gập sổ lại, ngẩng đầu nói: "Đều đơn giản hơn của tôi."
Lạc Phong Thành gật đầu: "Quả nhiên, độ khó của phó bản dựa vào thực lực của người chơi." Dừng một chút, hắn lại hỏi: "Phó bản của cậu khó như thế nào?"
"Tổng cộng tám người chơi, một người chết ngay trong phó bản, ba người bị bắt đi công tháp. Còn lại bốn người, gồm cả tôi, thuận lợi rời đi."
Nhìn ánh mắt như có điều suy tư của Lạc Phong Thành, Đường Mạch chủ động nói: "Theo phỏng đoán trêи, phó bản Đêm Giáng Sinh dựa vào trình độ của người chơi mà phân cấp độ, vậy phó bản của tôi khó cũng không hẳn là do tôi, bởi trong đó còn có một người chơi... mạnh vô cùng!"
Lạc Phong Thành tỏ ra hứng thú: "Là do cậu và người này nên mới có bốn người bị đào thải?"
Đường Mạch không muốn tiết lộ về Phó Văn Đoạt. Quan hệ của cậu và Phó Văn Đoạt thật ra rất vi diệu, hai người không quen nhưng lại cùng sở hữu Trứng Gà Tây, cho nên coi như cùng hội cùng thuyền, tạm thời là đồng đội. Vì Phó Văn Đoạt có thù với toàn bộ người chơi Trung Quốc, Đường Mạch cũng không muốn kể chuyện gặp hắn với Lạc Phong Thành.
Ngay khi Đường Mạch chuẩn bị lấy lý do qua loa nào đó để rời đi, đột nhiên sắc mặt cậu đen lại. Cậu nhìn Lạc Phong Thành, hỏi: "...Khoan đã, Trần San San đâu?"
Trêи cuốn sổ có ghi lại mười hai phó bản và mười ba thành viên, thế nhưng lại không có tên Trần San San.
Lạc Phong Thành trầm mặt, không trả lời.
Lúc này, có giọng nói buồn bã cất lên từ phía cửa: "Anh Đường, không thấy San San đâu cả! Ai cũng thoát ra khỏi phó bản rồi mà... anh nói có phải bạn ấy... đã xảy ra chuyện rồi không?"
Đường Mạch sững sờ, không rõ cảm giác đang dâng lên trong lòng hiện tại là gì nữa. Hai mắt cậu đỏ ngầu nhìn Triệu Tử Ngang, lại quay đầu nhìn về phía Lạc Phong Thành.
Lạc Phong Thành gật đầu: "Attack vẫn còn năm thành viên chưa ra được, bao gồm cả Trần San San và Kiều Phỉ Phỉ."