Địa Cầu Online – Mạc Thần Hoan
Chương 47: Tháp Đen 2.0 (3)
Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng
—————–
Giống như Jack nói, Đường Mạch và Lạc Phong Thành lúc này hiển nhiên cũng không thể làm gì khác ngoài quay trở lại căn cứ Attack. Bọn họ chờ đến 8 giờ sáng, xác định lúc 6 giờ Tháp Đen không phát sinh bất thường, đến 8 giờ mọi việc cũng vẫn bình thường như cũ.
Thẳng tới lúc mặt trời lên cao, số người chơi chạy đến khu vực phía dưới Tháp Đen để quan sát mới đông dần. Bọn họ tuy cảnh giác những người xung quanh nhưng lại không quá để tâm đến chuyện phòng bị, không giống đám người tối qua luôn chú ý cẩn trọng, che dấu chính mình.
Ban ngày, nhóm Đường Mạch lại tới dưới Tháp Đen quan sát thêm lần nữa. Đường Mạch vào một cửa hàng ven đường thay một chiếc áo khoác sáng màu, bình thường cậu trông đã trẻ hơn tuổi, mặc áo khoác kia vào thì lại càng giống sinh viên đại học, không toát ra bất kỳ sự uy hϊế͙p͙ nào.
Lúc đến nơi, Đường Mạch phát hiện có vài tầm mắt quét về phía mình nhưng vẫn ra vẻ không có việc gì, đứng cùng một chỗ với Lạc Phong Thành và Jack. Jack thì ngược lại, hấp dẫn không biết bao nhiêu ánh mắt. Một lúc sau, ba người quay trở lại Phổ Đông.
Dọc theo đường đi, Lạc Phong Thành nói: "Tháp Đen phiên bản mới không hề đưa ra gợi ý cho người chơi, tự chúng ta phải tìm hiểu về phó bản hiện thực và phó bản tập kết. Nhưng chắc chắn, việc mỗi ba tháng bị cưỡng chế công tháp một lần là không đổi."
Đường Mạch gật đầu: "Đúng. Năm mươi người tôi đụng phải hôm qua, đại đa số trong đó hẳn là khách lén qua sông. Tháp Đen chán ghét khách lén qua sông, quái vật trong tháp cũng ôm thái độ thù địch với bọn họ. Chỉ cần ăn khách lén qua sông là có thể hấp thu được sức lực cường đại. Đám người tối qua lại gần quan sát Tháp Đen, có thể là muốn tìm cách giải quyết thân phận khách lén qua sông phiền phức ấy. Có điều, phiên bản mới này lại chẳng nhắc gì đến thân phận người chơi."
Đêm qua, Đường Mạch đến Tháp Đen để thu thập thêm thông tin. Không ai biết phiên bản mới của Tháp Đen sẽ như thế nào, đây là lần nâng cấp đầu tiên nên bọn họ cần phải nắm được càng nhiều thông tin càng tốt thì mới có thể tiếp tục tồn tại cho đến phiên bản tiếp theo. Ví dụ như nếu tối qua Đường Mạch không tới, cậu sẽ không biết chuyện điểm sáng lập loè 62 lần trêи thân tháp.
Lạc Phong Thành là quân dự bị, dù sức chiến đấu yếu nhưng vẫn tới Tháp Đen để quan sát biến hoá. Trước Địa cầu online, Lạc Phong Thành là tổ trưởng tổ nghiên cứu Tháp Đen ở Thượng Hải, không ai hiểu rõ về toà tháp hơn hắn.
Jack nghe Đường Mạch nói, cũng rất tự nhiên cho ý kiến: "Khách lén qua sông vốn đều là tội phạm giết người, Tháp Đen chán ghét bọn chúng là đúng. Lúc trước, một đám lén qua sông còn ngang nhiên ăn tim người, Nhϊế͙p͙ Phi cũng chết dưới tay chúng. Loại người này phải bớt đi thì chúng ta mới có thêm hy vọng sống sót."
"Xuống tay giết người cũng có nhiều nguyên nhân." Lạc Phong Thành ngẩng đầu nhìn Jack, "Tháp Đen cho mọi người ba ngày để đăng nhập vào trò chơi, nhưng lại không nói giết người cũng là một cách để trở thành người chơi. Dựa theo phỏng đoán này, 99% khách lén qua sông giết người không phải vì Tháp Đen, giết người cũng không nhất định là người xấu. Nguyên nhân giết người có rất nhiều."
Jack gật đầu: "Hiểu rồi."
Đường Mạch nhìn bọn họ, chậm rãi lâm vào trầm tư.
Giết người không nhất định là người xấu, điều này không sai.
Đường Mạch không hiểu Tháp Đen định nghĩa khách lén qua sông thế nào, nhưng dựa theo phong cách thô bạo nhất quán của nó – cứ giết người thì trở thành khách lén qua sông. Ví dụ như trong trò chơi với chuột trũi, nữ sinh trung học mười lăm tuổi kia là một trường hợp.
Nữ sinh này bị bạn quen qua mạng lừa tình dẫn đến mang thai, đến khi hiểu ra mình bị lừa thì cái thai đã được bảy tháng. Vì an toàn của nữ sinh mà phụ huynh cô bé quyết định để đứa trẻ ra đời, bọn họ sẽ thay cô bé nuôi nấng đứa trẻ. Thế nhưng nữ sinh này sau khi sinh đã tự tay bóp chết đứa bé, hành động này được Tháp Đen phân loại thành khách lén qua sông. Về sau nữ sinh cũng vì thân phận khách lén qua sông mà bị con chuột giết chết, ăn thịt.
Theo luật pháp Trung Quốc, hành vi trêи của nữ sinh sẽ không chịu tội tử hình, cùng lắm là vào tù ngồi vài năm. Thế nhưng đối với Tháp Đen, mọi thể loại khách lén qua sông đều như nhau cả, dù là khốn quẫn ra tay giết con hay là ác độc giết người ăn tim thì đều chung một kết cục.
"Khi Địa cầu online bắt đầu, nơi có tỷ lệ sống sót cao nhất trêи thế giới là nơi nào?" Đường Mạch đột nhiên hỏi.
Jack nghĩ nghĩ: "Hẳn là Trung Quốc hoặc Ấn Độ? Hai nước này có dân số đông nhất thế giới."
Đường Mạch lắc đầu.
Lạc Phong Thành: "Là khu vực có giao chiến. Nơi dân cư đông đúc có thể có nhiều người sống sót, nhưng xét về tỷ lệ, số người sống sót ở khu vực xảy ra giao chiến sẽ nhiều hơn. Bởi vì bọn họ mỗi ngày đều sẽ giết người." Giết người, là cách thức đơn giản nhất để tiến vào trò chơi.
Đường Mạch và Lạc Phong Thành nhìn nhau.
Rất nhanh sau, ba người trở lại căn cứ. Đường Mạch cẩn thận quan sát từng người ra vào trung tâm thương mại, bọn họ vẫn như trước, cảm giác không có gì thay đổi sau khi Tháp Đen nâng cấp. Thẳng cho đến ngày hôm sau, khi một ngạch quân dự vội vã chạy vào khu nhà.
Đó là một người đàn ông trung niên không có gì thu hút, dáng người nhỏ gầy, so với tám mươi người có mặt trong trung tâm thương mại lúc này thì gã trông bình thường nhất. Đường Mạch đứng trêи tầng ba nhìn xuống, trông thấy gã cắm đầu cắm cổ vọt vào một cửa hàng, lúc chạy liên tục ngó ngang liếc dọc, cẩn thận đánh giá người xung quanh, dường như lo sợ bị người khác chú ý.
Đường Mạch nhíu mày, xoay người đi xuống cầu thang, lao vút như một cái bóng qua chuỗi cửa hàng san sát, dừng lại trước một tiệm bánh ngọt.
Người đàn ông trung niên lúc nãy sau khi chạy vào một cửa hàng quần áo liền lập tức khoá cửa, đứng từ ngoài nhìn qua lớp cửa kính sẽ không thấy được gì bên trong. Đường Mạch nhìn trái nhìn phải, sau đó bước vào tiệm bánh ngọt ở ngay sát rồi khoá cửa lại, đi vào khu vực bếp tìm quạt thông gió.
Trêи bàn bếp đầy những cốt bánh đã mốc meo, quạt thông gió cũng bám một lớp bụi dầy. Đường Mạch tháo quạt, dùng gang tay đo đường kính lỗ thông gió rồi trầm tư một hồi, sau mới lấy ra Cây Dù Nhỏ của Bà Ngoại Sói.
Đường Mạch khẽ đảo cổ tay phải, miệng niệm chú ngữ, dùng đỉnh Cây Dù Nhỏ chọc thủng một cái lỗ ngay phía dưới, cách ống thông gió 10cm. Dùng cách thức tương tự, Đường Mạch chọc bốn cái lỗ nhỏ xung quanh quạt thông gió, sau đó cẩn thận dỡ gạch, khom người chui qua. Ở bên kia tường là kho hàng của cửa hàng quần áo.
Đường Mạch tiến về phía cửa kho hàng, nghe thấy giọng nói của một nam một nữ từ phía ngoài truyền vào.
"Lý Cường bị kéo vào phó bản hiện thực rồi! Mới vừa rồi tôi còn đi cùng hắn, thế mà chớp mắt một cái hắn đã bị kéo vào."
"Cái gì?!"
"Này, be bé cái mồm lại." Người đàn ông vội vã bịt miệng người phụ nữ.
Sau một lúc lâu, giọng nữ vang lên: "Sao anh biết đó là phó bản hiện thực? Phó bản hiện thực không phải mới xuất hiện thôi à, hay là Lý Cường không may kϊƈɦ hoạt phó bản trò chơi bình thường nào đó, kiểu mấy cái phó bản chúng ta vẫn hay đi hồi trước?"
"Đương nhiên không phải! Chắc chắn là phó bản hiện thực." Giọng nói của người đàn ông mang theo một tia sơ hãi, "Một gã Thợ Giày Sắt khổng lồ, đột nhiên xông ra từ sau nhà xưởng lôi Cường Tử đi. Tôi không rõ Cường Tử đã làm gì, tôi ở ngay cạnh, thế mà gã Thợ Giày Sắt kia chỉ nhìn tôi cười mà không làm gì tôi. Còn nói với tôi, hoan nghênh tôi cũng tiến vào phó bản."
Đồng tử trong mắt Đường Mạch co rút lại.
Giọng nữ vang lên: "Vậy lão Cường đâu? Sao lão ấy bị kéo đi mà anh không tóm lại?!"
Người đàn ông trung niên đáp: "Tóm cái gì? Lấy cái gì tóm? Cái đinh của gã Thợ Giày Sắt dính toàn máu thì sao tôi dám nhiều lời, chết đấy. Chỉ còn cách chạy thục mạng về đây..."
"Rầm —"
Một tiếng đổ rầm vang lên bên ngoài cửa hàng quần áo khiến hai người bên trong sợ run người, một nam một nữ kia khẽ nhổm lên từ sau quầy thu ngân, nhìn người vừa đá văng cửa tiến vào.
Trong tay Đường Mạch là ổ khoá mà người đàn ông vừa dùng để khoá cửa, hiện tại đứt gãy thành hai nửa. Cậu ném xích khoá sang một bên, đi từng bước đến trước mặt hai ngạch quân dự bị, ánh mắt lướt qua người phụ nữ, sau đó dừng lại trêи người đàn ông.
Đường Mạch bình tĩnh nói: "Anh vừa rồi có nói, quái vật trong Tháp Đen đã xuất hiện ở thế giới hiện thực?"
Người đàn ông đã từng thấy Đường Mạch đi cùng với thành viên của Attack, nhưng tin tức của gã vô cùng quan trọng và giá trị. Tròng mắt gã khẽ đảo, định lươn lẹo: "Tôi chỉ thấy có một người kéo bạn tôi..."
Đường Mạch nhàn nhạt nói: "Bởi vì căn cứ của Attack ở đây nên khách lén qua sông không dám tới gần khu này." Các người mới có thể vượt qua mỗi đêm trong yên bình.
Hai người nam nữ kia liếc nhau một cái, dường như không hiểu Đường Mạch nói vậy có ý gì.
Thấy biểu cảm trêи mặt họ, Đường Mạch cảm thấy mình phải cứng rắn hơn mới được. Hiện tại cậu có hai lựa chọn, một là trực tiếp quay đi tìm Jack. Jack ở đây có thể khiến người chỉ nghe tên đã sợ vỡ mật, dù hắn không đánh người nhưng thân hình cao to vạm vỡ của hắn vẫn đủ khiến cho đám quân dự bị sợ hãi. Lựa chọn thứ hai là...
"Xoạt —"
Một cây dù nhỏ vụt qua, đâm thủng bức tường ngay trước mắt đôi nam nữ, sau đó thu lại. Mặt tường lập tức xuất hiện vết rạn, bắt đầu lan ra như mạng nhện chằng chịt lấp kín nửa bức tường.
Người đàn ông chứng kiến một màn như vậy thì sợ muốn vỡ tim, gã chầm chậm quay đầu nhìn về phía người thanh niên trẻ tuổi.
Đường Mạch khẽ cong khóe môi, ánh mắt lạnh băng: "Nếu không nói... tôi giết anh!"
Năm phút sau, Đường Mạch đi tới văn phòng của Lạc Phong Thành, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Phó bản hiện thực xuất hiện rồi."
Lạc Phong Thành lập tức ngẩng đầu: "Phó bản hiện thực?"
Đường Mạch dẫn người đàn ông trung niên kia đến văn phòng của Lạc Phong Thành.
Đây là lần đầu tiên gã trung niên tiến vào căn cứ của Attack. Trong trung tâm thương mại này, toàn bộ ba hầm gửi xe đều là địa bàn của Attack, người khác không thể vào. Gã rón rén đi đến trước mặt Lạc Phong Thành, run rẩy trình bày hết những gì mình biết.
Lạc Phong Thành triệu tập Jack, Đường Xảo, cùng với Đường Mạch và Triệu Tử Ngang, năm người đi theo gã trung niên tìm đến nơi mà quân dự bị tên Lý Cường kia bị lôi đi.
Khi cách nơi đó gần 1km, Lạc Phong Thành dừng bước, "Cẩn thận, tạm thời chúng ta vẫn chưa rõ cách kϊƈɦ hoạt phó bản. Nếu cứ đi như vậy, rất có thể chúng ta cũng sẽ bị kéo vào phó bản hiện thực."
Lạc Phong Thành để gã trung niên chỉ vị trí xuất hiện của Thợ Giày Sắt.
"Chính là ở chỗ ngoặt kia kìa. Hôm nay tôi với Lý Cường muốn đi thử sức phó bản trong nhà máy bia, là một phó bản an toàn. Thế mà không ngờ vừa tới chỗ kia thì nghe thấy tiếng xích sắt lê loẹt quẹt trêи đất. Chúng tôi chỉ là quân dự bị, không có sức chiến đấu nên vội tìm chỗ trốn. Thế mà trong vài giây ngắn ngủi, Thợ Giày Sắt xuất hiện, là đi từ chỗ kia ra." Gã trung niên chỉ vào một góc trong nhà máy.
Đường Mạch nhíu mày, hỏi: "Thợ Giày Sắt trông như thế nào?"
Người đàn ông trung niên hiện tại nhớ lại hình ảnh Thợ Giày Sắt, vừa nghĩ đã run lẩy bẩy: "Thân cao hai mét, ít nhất phải hai mét đấy. Vô cùng cường tráng. Tay trái gã cầm một đoạn xích sắt, tay phải cầm một cái đinh dài, trêи đinh toàn là máu."
Đường Mạch: "Sao anh biết gã là Thợ Giày Sắt?"
Người trung niên đáp: "Chính gã nói! Gã nói với Lý Cường, hoan nghênh đi vào thế giới trò chơi của Thợ Giày Sắt mà."
Người trung niên tiếp tục chỉ hướng đi cùng với nơi mà Thợ Giày Sắt biến mất. Xong xuôi, nhóm Đường Mạch để gã rời khỏi đây rồi đến gần khu vực mà gã đã nói, quan sát từ phía xa.
Lạc Phong Thành: "Triệu Tử Ngang, thử di chuyển đồ vật qua đó xem."
Triệu Tử Ngang gật đầu.
Nhóc mập có dị năng dịch chuyển không gian, trước tiên thử dịch chuyển một cây đinh nhỏ. Đối với mấy đồ vật nhỏ, Triệu Tử Ngang không cần dùng sức cũng có thể khống chế. Cây đinh được thằng nhóc điều khiển bay qua bay lại quanh khu nhà máy, không bị thứ gì ngăn trở, cũng không chạm vào bất kỳ cái gì.
Tiếp đến, Đường Xảo lấy ra một miếng bọt biển đưa cho Triệu Tử Ngang. Thể tích miếng bọt biển lớn nhưng trọng lượng lại nhẹ, dễ dàng dịch chuyển. Nhóc mập điều khiển miếng bọt biển, vẫn không gặp bất cứ trở ngại nào.
Đường Mạch chỉ một lối nhỏ vòng ra phía sau nhà máy: "Chỗ kia từng có phó bản bị kϊƈɦ hoạt, chúng ta không cần ra đấy, vòng qua bên kia đi. Nếu quái vật từ Tháp Đen thật sự xuất hiện ở trái đất, vậy trò chơi chắc chắn diễn ra trêи trái đất rồi."
Năm người men theo hướng Đường Mạch chỉ, cẩn thận bước đi.
Giống như lời người đàn ông trung niên nói, không lâu sau, Đường Mạch phát hiện ra vài vệt máu trêи đường. Màu máu khô lẫn với đất cát rất khó nhận ra. Lạc Phong Thành ngồi xuống, nắm một ít đất phía dưới lên ngửi, đoạn ngẩng đầu:. "Là máu người, chưa khô hẳn."
Thợ Giày Sắt có vẻ như thật sự đã xuất hiện gần đây, máu này hẳn là nhỏ xuống từ cây đinh của gã.
Năm người cẩn thận tiến lên, đi thêm một đoạn liền phát hiện máu trêи đường càng lúc càng nhiều. Đường Mạch nói: "Anh ở lại, để chúng tôi đi tiếp."
Lạc Phong Thành quá yếu, nếu gặp phải quái vật, Lạc Phong Thành không chỉ rơi vào tình huống nguy hiểm mà còn cản trở cả đội.
Lạc Phong Thành gật đầu đồng ý, đứng lại đợi.
Đi thêm nửa km nữa, Đường Mạch đột nhiên dừng bước. Một giọng nói lảnh lót vang lên bên tai bốn người —
[Đinh Đoong! Phó bản hiện thực "Thợ Giày Sắt đáng yêu" được kϊƈɦ hoạt. Mời người chơi trước tiên hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh "Ngẫu nhiên gặp được Thợ Giày Sắt" để có thể tiến vào phó bản.]
Tay Đường Mạch thật nhanh đặt lên cán dù, đằng sau là Triệu Tử Ngang vội vã nâng lên một cây đinh và Jack cũng đã nắm tay thành đấm, Đường Xảo thì rút dao phòng vệ.
Thế nhưng, bốn bề yên tĩnh dị thường, Thợ Giày Sắt không xuất hiện, phó bản hiện thực gì đó cũng không thấy mở ra.
Đường Mạch cảnh giác quan sát xung quanh, chậm rãi buông tay nắm Cây Dù Nhỏ: "Xem ra phải hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên gặp Thợ Giày Sắt trước thì mới có thể tiến vào. Chúng ta bây giờ chưa vào được."
Đường Xảo gật đầu: "Đúng là phó bản hiện thực rồi, chúng ta mau về thuật lại tình huống cho tiến sĩ Lạc."
Ngay khi bốn người chuẩn bị rời đi, Đường Mạch chợt nói, "Chờ chút!". Mọi người đồng loạt quay qua nhìn cậu.
Chỉ thấy Đường Mạch đứng ngay giữa đường đất, ánh mắt thâm sâu nhìn về phía trước. Trước mặt Đường Mạch là một ngã tư, đi lên đó có thể ra được đường lớn. Chỗ này là nơi giao của mấy nhà máy, nhìn qua thì không phát hiện điều bất thường, thế mà Đường Mạch lại nghiêm túc nhìn tận một phút, không nói lời nào.
Triệu Tử Ngang gọi: "Anh Đường?"
Đường Mạch không trả lời mà nhấc chân bước, một tay đặt trêи Cây Dù Nhỏ, một tay khẽ giơ lên phía trước. Đi đến bước thứ năm, Đường Mạch đột ngột dừng lại, mặt biến sắc, cậu quay đầu nói: "Nơi này không qua được."
Ba người còn lại đồng loạt kinh hãi.
Đường Xảo là người đầu tiên phản ứng lại, vội chạy lên giơ cao tay, bàn tay như ấn vào không khí y hệt Đường Mạch: "Thật đấy, giống như có một bức tường!"
Là một bức tường trong suốt chắn ngay trước mặt, Đường Mạch có thể nhìn thấy khu nhà xưởng đối diện, nhìn thấy đường lớn, thế nhưng không cách nào vượt qua được. Gió nhẹ thổi tới từ phía sau bọn họ, xuyên qua vách tường vô hình, cuốn lên đám lá rụng phía bên kia tường.
Đường Mạch thấp giọng: "Gió
vẫn xuyên qua được. Tiểu mập mạp, em thử xem cây đinh có qua được không."
Triệu Tử Ngang nghe lời: "Vâng."
Một cây đinh nhỏ vèo một cái bắn về phía bức tường vô hình, nhưng đến khi chạm vào vách tường, nó cũng bị chặn lại như bốn người Đường Mạch. Đinh sắt nhỏ bị cản, xoáy thành vòng tròn siêu tốc tìm đường chui qua. Sau một hồi, Triệu Tử Ngang thu lại cây đinh.
Khu vực nhà máy trời trong nắng ấm, nhìn qua thật giống như ngày thường, nhìn xuống mặt đất khô cằn lại thẫm máu đỏ.
Đường Mạch nâng mắt đảo quanh khu này, "... Trước mặt chính là Phó bản hiện thực."
Bốn người Đường Mạch quay về thuật lại sự việc cho Lạc Phong Thành, mặt Lạc Phong Thành lập tức biến sắc. Hắn cũng quyết định đến chỗ có vách tường vô hình sờ thử.
Lạc Phong Thành nhặt hòn đá nhỏ ném vào tường, hòn đá bật trở lại. Thế nhưng ánh mặt trời hay gió thổi thì lại không hề bị ngăn cản mà xuyên qua vách tường, tiến vào phó bản hiện thực.
Đường Mạch nhìn Lạc Phong Thành, Lạc Phong Thành cũng quay đầu nhìn cậu.
Lạc Phong Thành: "Những thứ tự nhiên, tồn tại khách quan, ví dụ như ánh mặt trời hay gió thì không bị cản, đều có thể xuyên qua."
Đường Mạch: "Tương tự, những thứ bị con người động vào thì không thể qua được, cho dù chỉ là hòn đá."
Ngày thứ hai sau khi Tháp Đen nâng cấp phiên bản mới, phó bản hiện thực xuất hiện.
Qua thêm một ngày nữa, phó bản tập kết cũng xuất hiện trước mắt mọi người.
Sáng sớm ngày 3 tháng 1, đúng 6 giờ, âm thanh vang dội bao trùm toàn bộ Thượng Hải.
[Đinh Đoong! Phó bản tập kết giới hạn thời gian được mở ra.
Địa điểm trò chơi: Quán rượu Hương Tiêu ở Vương quốc Dưới Lòng Đất.
Phần thưởng trò chơi: Một bình rượu ngâm tất thối mà Mario thích nhất
BOSS trò chơi: Chủ quán rượu Hương Tiêu.
Ngày 3 tháng 1 – 17 giờ 42 phút: Mời người chơi đến Quảng trường Thời Đại Đường Sắt trung tâm, khu Tĩnh An để tham gia trò chơi!]
[Đinh Đoong! Phó bản tập kết giới hạn thời gian được mở ra ...]
Tháp Đen thông báo tổng cộng ba lần, lúc Đường Mạch nghe thấy âm thanh này là khi cậu đang thu dọn đồ đạc, chuẩn bị quay về Tô Châu. Động tác tay Đường Mạch lập tức dừng lại, cẩn thận nghe đủ ba lần thông báo của Tháp Đen. Đến khi âm thanh vang dội kia ngưng hẳn, Đường Mạch trầm mặc mở cửa xe, đi đến văn phòng của Lạc Phong Thành.
Lạc Phong Thành dường như đã sớm đợi cậu.
Hai người, một người ngồi trước bàn, một người đứng cửa, nhìn nhau không nói gì.
Một lúc sau, Lạc Phong Thành mới lên tiếng: "Đã mười ngày rồi mà Trần San San và Kiều Phỉ Phỉ vẫn chưa trở về, cậu định ở lại thêm một ngày để xem tình huống bên phó bản tập kết hay rời đi luôn?"
Đường Mạch đến trước mặt Lạc Phong Thành, kéo ghế ngồi xuống, bình tĩnh nói: "Điểm khác biệt lớn nhất giữa phó bản hiện thực và phó bản bình thường chính là – địa điểm của trò chơi nằm trêи trái đất. Quái vật từ Tháp Đen xuống địa cầu, mở ra trò chơi. Như vậy nội dung của trò chơi cần cẩn thận nghiên cứu một chút, có thể có liên quan đến hoàn cảnh xung quanh." Đường Mạch ngẩng đầu nhìn Lạc Phong Thành, nhấn mạnh từng chữ: "Tôi sẽ không tiến vào phó bản tập kết."
Lạc Phong Thành có chút ngạc nhiên: "Cậu không muốn?"
"Phải. Nó mới xuất hiện nên không ai rõ trong đấy có bao nhiêu nguy hiểm. Tôi sẽ chờ tin của các anh."
Lạc Phong Thành hiểu ý của Đường Mạch, sắc mặt bình tĩnh: "Attack nhất định sẽ tiến vào phó bản tập kết, thế nhưng Đường Mạch, vì sao chúng tôi phải nói thông tin quý giá về nó cho cậu?"
Đường Mạch: "Tôi đã từng gặp Mario nên có thể tiết lộ một chút thông tin về Mario cho các anh. Tuy rằng con Boss của phó bản sắp tới không phải nó, nhưng phần thưởng có liên quan tới nó, nó là khách quen của quán rượu kia. Hơn nữa, tôi có chút tin tức về Hương Tiêu."
Hai mắt Lạc Phong Thành sáng lên: "Cậu biết quán rượu đó?"
Đường Mạch vẫn bình tĩnh: "Đúng. Trong phó bản phúc lợi đêm Giáng Sinh, con Boss ở chỗ tôi là Pinocchio. Nó từng nói "Ngươi giống như con rệp ngu xuẩn trong quán rượu Hương Tiêu, ngốc nghếch đáng yêu"."
Lạc Phong Thành nhíu mày: "Cậu chỉ biết đúng câu này?" Ánh mắt thăm dò của Lạc Phong Thành dừng trêи người Đường Mạch.
Bầu không khí chợt trở nên yên tĩnh, hai người im lặng đánh giá đối phương, ánh mắt giao hội trêи không.
Thật lâu sau, ngón tay Đường Mạch gõ lộc cộc lên mặt bàn, cậu khẽ cong khóe môi, nói: "Nếu tôi nói, tôi còn có một tờ rơi thông báo tuyển dụng của quán rượu Hương Tiêu thì sao?"
Chiều ngày 2 tháng 1, bốn người chơi cường đại nhất của tổ chức Attack – Jack, Triệu Tử Ngang, Đường Xảo và một thanh niên trẻ tuổi nữa, cùng nhau đi tới khu Tĩnh An, chuẩn bị tham gia phó bản tập kết.
Đường Mạch ở lại trung tâm thương mại, nhìn bọn họ rời đi.
Triệu Tử Ngang kinh ngạc hỏi: "Anh Đường, anh không đi cùng bọn em à? Anh mạnh như vậy, chúng ta cùng đi, có thể giúp đỡ lẫn nhau."
Đường Xảo nghe xong lời này, ngẩng đầu yên lặng nhìn Đường
Mạch.
Lý do khiến Đường Mạch không đi có rất nhiều, cậu nhìn tiểu mập mạp, chọn một lý do mà thằng nhóc dễ tiếp nhận nhất: "Anh từng tham gia một trò chơi của Tháp Đen, Boss trò chơi đó là Mario. Mario là khách quen của quán rượu, nếu anh đụng phải nó ở đó, sợ là sẽ phát sinh tình huống không kiểm soát được."
Tiểu mập mạp: "Cũng không nhất định sẽ gặp phải mà..."
"Chuyện xấu chỉ cần có tỷ lệ phát sinh nhất định, dù nhiều hay ít thì cũng chắc chắn sẽ phát sinh. Tiểu mập mạp, đó gọi là định luật Murphy." Đường Mạch mỉm cười.
Ai ngờ lúc này Triệu Tử Ngang lại nói: "Em biết, San San đã từng nói với em như vậy. San San nói sợ bọn em đụng phải khách lén qua sông nên bạn ấy mới quay về tìm bọn em. San San ..." Tiếng nói đột nhiên im bặt, thằng nhóc lẩm bẩm: "San San thế mà vẫn chưa về..."
Nụ cười trêи môi Đường Mạch nhạt dần. Bốn người Attack rời đi.
Lạc Phong Thành: "Phó bản tập kết ở Thượng Hải lần đầu tiên xuất hiện. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hôm nay người tham gia sẽ không quá nhiều. Người chơi đơn lẻ sẽ không đi, chỉ có đi theo tổ đội hoặc tổ chức mới dám thử mạo hiểm."
Đường Mạch: "Mỗi ba tháng phải công tháp một lần, hiện tại đã ba ngày trôi qua. Phó bản cấp S hoặc phó bản khác đều có hạn, một khi thông quan là biến mất, hơn nữa tìm lại rất khó. Phó bản tập kết và phó bản hiện thực xuất hiện chính là giúp người chơi tăng cường thực lực để chuẩn bị cho việc công tháp."
Dừng một hồi, Đường Mạch hỏi: "Nước mình nghiên cứu Tháp Đen nửa năm, Lạc Phong Thành, các anh rốt cuộc đã phát hiện ra điều gì chưa?"
Lạc Phong Thành không trả lời.
Hắn xoay người đi vào trong trung tâm thương mại, chỉ để lại một câu hoà vào tiếng gió phần phật thổi qua.
"Nếu chúng tôi nghiên cứu được điều gì, Đường Mạch, bốn tổ nghiên cứu ở Thượng Hải sẽ không chỉ còn lại mỗi mình tôi."
Đường Mạch ngẩng đầu nhìn toà tháp đen khổng lồ ở phía xa. Tòa tháp sẽ luôn yên lặng lơ lửng ở nơi đó, đứng ở vị trí nào, xa hay gần, đều có thể nhìn thấy nó rõ mồn một. Đứng đây lúc này nhìn toà tháp, Đường Mạch dù đang đứng dưới nắng mặt trời cũng vẫn thấy cả người lạnh băng, không chút ấm áp.
17 giờ 42 phút chiều, thông báo của Tháp Đen vang vọng trêи không.
[Đinh Đoong! Phó bản tập kết giới hạn thời gian được mở ra. Trung Quốc khu 2: 102 người chơi thành công tiến vào phó bản.]
Tổng cộng 102 người chơi, trong đó tuyệt đại đa số khẳng định là người chơi đi theo tổ đội. Attack có bốn người sở hữu thực lực thuộc hàng top ở Thượng Hải, Đường Mạch không lo lắng bọn họ có xung đột với người chơi khác, cái cần đề phòng nhất chính là sinh vật đến từ Tháp Đen.
Không có Triệu Tử Ngang hay Jack ở đây, Đường Mạch cũng chẳng thân quen với ai trong Attack nữa, cậu đi xuống hầm 2 khu đỗ xe.
Trong hầm để xe đen kịt, Đường Mạch dựa theo trí nhớ tránh chướng ngại vật đi về phía trước. Tới chỗ chiếc xe Đường Mạch hay dùng để trú chân, cậu trước tiên chưa bước vào trong nghỉ ngơi mà cẩn thận nghe ngóng động tĩnh xung quanh, chú ý từng âm thanh phát ra.
Xác định xung quanh không có ai, Đường Mạch mới lấy ra viên hồng ngọc trong túi.
Hôm nay Đường Mạch dùng tờ rơi quảng cáo của quán rượu Hương Tiêu làm vật giao dịch với Lạc Phong Thành, chỉ cần đội của Triệu Tử Ngang ra khỏi phó bản tập kết, Lạc Phong Thành sẽ thuật lại tình huống trong đó cho Đường Mạch. Tờ rơi kia là do Đường Mạch bốn ngày trước lấy được từ mũ thối của Mario.
Chiếc mũ của Mario mỗi ngày chỉ có thể sử dụng ba lần, dùng đến lần thứ tư sẽ tạo ra thương tổn cho Đường Mạch. Mũ này cũng có tỷ lệ rớt đồ nhất định, Đường Mạch chưa bao giờ lãng phí. Mỗi ngày cậu đều đội mũ, nghiêm túc đâm đầu vào tường ba lần, sau đó thu được một đống rác rưởi.
Tờ rơi của quán rượu Hương Tiêu, giày vải của Cô bé lọ lem phù chân... Đường Mạch thu được toàn mấy thứ quái dị, chẳng thấy bảo bối đâu. Đương nhiên, Đường Mạch cũng không vứt mấy thứ rác rưởi đó đi, giống như lúc này đây, tờ rơi của quán rượu Hương Tiêu thế mà lại phát huy tác dụng.
Trong bóng tối, Đường Mạch nhìn không rõ hình thù của viên hồng ngọc, cậu lấy ngón tay sờ lên viên đá quý. Nửa phút sau, Đường Mạch giơ viên đá lên cao, đổi lấy một chiếc mũ xuất hiện trêи đỉnh đầu, mùi thối nồng nặc xộc thẳng vào mũi Đường Mạch.
Đường Mạch ngừng thở, mặt không cảm xúc nhắm đầu vào tường ở hầm đỗ xe...húc thật mạnh.
Rầm!
Một cái đinh rớt xuống.
Rầm!
Một miếng bánh bị cắn nham nhở rớt ra, Đường Mạch nhặt lên, suýt thì bị mùi thối của miếng bánh làm cho bất tỉnh nhân sự.
"Mùi này thối chẳng kém gì Mario!" Đường Mạch muốn điên.
Đường Mạch không muốn chần chừ thêm, cậu không muốn bị cái mùi này hun chết, tiếp tục húc đầu vào tường.
Cạch!
Một viên đá sáng bóng từ trêи trời rơi xuống, lạch cạch hai tiếng lăn trêи mặt đất. Ánh sáng phát ra từ nó có thể chiếu sáng khu vực hai mét xung quanh.
Hoàn thành ba lần đâm đầu vào tường, Đường Mạch vội vàng tháo mũ, cất lại viên ngọc đỏ vào túi.
Viên đá thu được ở lần cuối cùng lăn đến gần một cây cột, Đường Mạch bước tới, cúi người nhặt nó lên. Ngay khi ngón tay vừa chạm vào viên đá, Đường Mạch trong chớp mắt rút ra Cây Dù Nhỏ từ trong ba lô, nhanh chóng niệm chú "Năng lượng Mũ Đỏ, ma pháp thiếu nữ biến thân".
Lời vừa dứt, trong bóng tối truyền đến một tiếng cười trầm thấp, xem chừng đã hết nhịn nổi.
Đường Mạch nhún chân trái, cả cơ thể như mũi tên vọt đến, hướng đỉnh dù nhọn tới góc tối.
Chát!
Tiếng kim loại va chạm chát chúa vang lên, tay nắm Cây Dù Nhỏ của Đường Mạch bị lực phòng thủ siêu khủng của đối phương khiến cho tê rần. Đường Mạch không dám khinh địch, mở Cây Dù Nhỏ tiếp tục chặn công kϊƈɦ của đối phương. Thế nhưng ngay sau đó, đối phương lại trực tiếp vòng qua Cây Dù Nhỏ, tấn công Đường Mạch từ phía dưới.
Đường Mạch nheo mắt, một chưởng nện lên nắm tay đối phương, đồng thời thu dù tiếp tục tấn công.
Hai người không ngừng giao tranh trong hầm để xe tối đen, tiếng va chạm, công kϊƈɦ vang lên liên tiếp.
Viên đá sáng vẫn nằm chỏng trơ trêи mặt đất, cố lắm cũng chỉ chiếu được một chút ánh sáng lờ mờ.
Người kia tốc độ cực nhanh, không cho Đường Mạch cơ hội dùng Cây Dù Nhỏ tấn công từ phía xa mà luôn tập kϊƈɦ ở cự ly gần. Sau vài lần, Đường Mạch trực tiếp ném Cây Dù Nhỏ, dùng tay đỡ đòn.
Cậu cúi người, vươn chân phải kéo thành một vòng muốn quét ngang phần dưới của đối thủ, người kia lại nhẹ nhàng tránh được, đồng thời vươn tay xuyên qua tuyến phòng ngự của Đường Mạch, nắm chặt cổ tay phải của cậu. Đường Mạch bị sức lực cường đại này khiến cho cơ thể xoắn lại, đã thế còn bị ấn vào lồng ngực của người kia.
Đường Mạch không muốn dễ dàng thua cuộc như vậy, ngay khi cậu bị người kia kéo lại, cậu cũng đồng thời túm được cánh tay phải của hắn. Hết thảy chỉ phát sinh trong chớp mắt, hai người cùng lúc chế trụ hành động của nhau.
Tay trái Đường Mạch cựa quậy, cậu dùng chân dẫm lên chân đối phương. Người kia lập tức buông cổ tay Đường Mạch ra, lùi về sau hai bước tránh đi đòn đánh của Đường Mạch. Đường Mạch không nghỉ ngơi chút nào, xoay người tiếp tục lao lên, đồng thời nhặt lên Cây Dù Nhỏ lúc nãy bị ném dưới đất, đặt ngang cổ người kia.
Một chiếc dao găm quân dụng cũng ở thời khắc đó, bằng tốc độ mà mắt thường không nhìn được, ghì lên bụng dưới Đường Mạch.
Động tác của cả hai đồng loạt dừng lại.
Trong bóng tối, tiếng hít thở mỏng manh kề sát bên tai.
Cầu thang phía xa truyền đến tiếng nói chuyện của thành viên Attack, bọn họ đang lên trêи mặt đất, không đi vào khu này. Đường Mạch nắm chặt cán dù, mà chiếc dao găm ở dướt vẫn đặt lên bụng cậu, lưỡi dao chưa rời vỏ.
Sau một hồi, Đường Mạch lên tiếng, ngữ điệu lạnh lùng. Cậu vẫn chưa từ bỏ, nhích Cây Dù Nhỏ lại gần yết hầu của người trước mặt.
"Phó tiên sinh, đã lâu không gặp."
"Đã lâu không gặp, Đường Mạch." Phó Văn Đoạt khẽ cười.