Địa Cầu Online – Mạc Thần Hoan
Chương 57: Công tháp Tầng 2 (3)
Edit: Meo Meo Lười Sưởi Nắng
—————–
"Cửa không mở được rồi, nếu chúng ta muốn đến nhà kính trồng hoa thì chỉ có thể tiến về phía trước." Nữ nhân viên vội nói, "Thời gian giới hạn trong 10 phút, mau chạy đi!"
Ba người liền tăng tốc, nhanh chóng chạy xuyên qua hành lang hoa lệ.
Tháp Đen vừa rồi đột ngột thông báo nhiệm vụ chi nhánh, còn yêu cầu người chơi hoàn thành trong thời gian quá ngắn. Mười phút là một con số vi diệu, không ai nói được nó là dài hay ngắn, bởi cái chính là bọn họ không biết "Nhà kính trồng hoa" kia rốt cuộc ở đâu. Nếu nhà kính ở cách xa khu hành lang này thì bọn họ đương nhiên phải tăng tốc, còn nếu nhà kính ở ngay đầu bên kia của hành lang, bọn họ có thể chậm lại để quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Nhưng dù thế nào, trong thông báo của Tháp Đen rõ ràng ẩn chứa một lời nhắn – Trong vòng mười phút nhất định có cách đến được nhà kính trồng hoa.
Đường Mạch vẫn luôn đi cuối, còn nữ nhân viên thì ngay từ đầu đã nắm quyền chỉ huy, chen lên đi đầu. Đường Mạch vừa chạy vừa quan sát động tĩnh của nam thanh niên, đề phòng người này lại "đập cửa kính".
Thế nhưng chạy suốt một đường, cậu không thấy nam thanh niên làm ra hành vi khác thường nào nữa.
Ba người xuyên qua hành lang, đẩy cánh cửa phía cuối con đường tiến vào một căn phòng tối đen như mực. Vì đột ngột bị bóng tối bao phủ, Đường Mạch cảnh giác nắm lấy Cây Dù Nhỏ, cẩn thận đề phòng những mối nguy bất ngờ.
Ba người sau khi vào phòng thì đứng nguyên tại chỗ không di chuyển, hai giây sau, Đường Mạch và nữ nhân viên đồng thời lấy đèn pin ra chiếu sáng.
Nữ nhân viên nói, "Hình như đây chỉ là một phòng ngủ bình thường.", vừa nói vừa cầm đèn pin rọi vào từng ngóc ngách.
Đây là một căn phòng theo phong cách công chúa, kiểu dáng Châu Âu, rèm cửa sổ bằng ren diêm dúa, giường công chúa hình tròn, dưới đất trải thảm lông. Bàn trang điểm đặt ở góc phòng, trêи bàn có một ống thuỷ tinh nhỏ bên trong cắm ba cây quạt lông vũ, một cái lông đỏ, một cái lông xanh lục, một cái được nhuộm lông tím sáng.
Sau khi quan sát gian phòng một lượt, Đường Mạch lia đèn pin ra đằng sau, ánh mắt nghiêm trọng: "Mất cửa rồi!"
Nữ nhân viên vội vã nhìn về phía cậu, tầm mắt đập ngay vào một cái tủ quần áo màu trắng ở sau lưng ba người, hốt hoảng: "Chúng ta không phải vừa mở một cánh cửa để vào đây à?"
Đường Mạch vươn tay muốn mở tủ quần áo, dù đã dùng đến bảy phần lực nhưng vẫn không thể nào kéo được cánh tủ. Cậu bình tĩnh nói: "Trước đây tôi từng ở trong một phó bản bị hỗn loạn thời không. Vừa rồi chúng ta đúng là đã mở một cánh cửa để vào đây, nhưng hiện tại cánh cửa kia biến mất, thay bằng tủ quần áo. Cho nên trong trò chơi này, chú ý một chút về mặt không gian nhé."
Nữ nhân viên gật đầu: "Được. Hai phút đã qua, chúng ta phải nhanh lên."
Đường Mạch đi phía sau nữ nhân viên, tiếp tục tiến về phía trước. Ánh sáng từ đèn pin trêи tay cậu lia một đường, rọi vào khuôn mặt của nam thanh niên. Đường Mạch liếc nhanh qua mặt hắn, thế mà lại thấy đối phương đang dùng ánh mắt thâm sâu nhìn mình, nở nụ cười quái dị.
Đường Mạch mặt không đổi sắc tiếp tục bước đi.
Sau khi rời khỏi phòng ngủ, ba người tiến vào một địa đạo kỳ quái. Đường Mạch quay đầu kiểm tra cánh cửa căn phòng mình vừa bước ra, bất chợt sững lại: "Quả nhiên, cánh cửa lại biến mất."
Nữ nhân viên cũng quay lại nhìn: "Không gian trong trò chơi này đúng là có vấn đề, nhưng như vậy có khả năng là do vị trí của nhà kính rất xa. Nếu chúng ta dùng chân chạy, thông thường sẽ không thể tới đích trong vòng mười phút." Cho nên trò chơi mới thay đổi không gian, rút ngắn khoảng cách.
Suy đoán này cũng có lý, Đường Mạch vốn định chỉ ra lỗ hổng trong đó nhưng lại bị nữ nhân viên cắt ngang: "Nhanh lên, chỉ còn 5 phút 32 giây thôi."
Đường Mạch chợt sửng sốt, nhưng vẫn theo sau.
Sự nhạy cảm về mặt thời gian của cô gái này quá mạnh!
Vì tình hình cấp bách nên ba người dọc theo đường đi không phát sinh tranh chấp, có nghi vấn thì nhanh chóng nói ra suy đoán rồi vội vã đi tiếp.
Nam thanh niên vẫn luôn im lặng, giữ mặt cười ngả ngớn đi bên cạnh Đường Mạch và nữ nhân viên. Lúc Đường Mạch thảo luận gì đó cùng nữ nhân viên, hắn chỉ lặng lẽ đứng nghe, ra điều hứng thú lắm. Thế nhưng đến khi hai người nhìn hắn, hắn lại chẳng nói gì mà chỉ nhoẻn miệng cười một cách quái gở.
Địa đạo này còn dài hơn nhiều so với hai hành lang lúc trước.
Trong địa đạo tối tăm, cứ mỗi mười mét là lại thấy một cái bồn lửa treo ở hai bên vách tường. Ngọn lửa mỏng manh u ám hắt lên mặt tường những cái bóng lập loè, Đường Mạch đi ở cuối đội hình, mắt vẫn luôn chú ý tới chúng.
Trêи thân bồn nổi lên những đường cong vặn vẹo kỳ quái, không có bất kỳ hoa văn đặc biệt nào, chỉ có đường cong.
Đường cong trạm trêи mỗi bồn lửa là khác nhau, giống như được thợ thủ công tuỳ tiện tạo ra, không theo quy luật.
"Bồn lửa đặt ở nơi như thế này cũng không cần hoa văn cầu kỳ gì vì chẳng ai nhìn." Đường Mạch thầm nghĩ.
Bỗng nhiên!
"A! Tôi thích cái này!"
Tiếng nói vang vọng trong địa đạo chật hẹp, dọa nữ nhân viên nhảy dựng lên. Nữ nhân viên quay đầu gắt: "Làm cái gì thế?!"
Đường Mạch đương nhiên đã đề phòng với đủ loại hành vi của nam thanh niên, cậu lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương, thấy người kia vươn tay sờ lên một bồn lửa trêи vách tường. Khung bồn lửa bằng sắt bị ngọn lửa bên trong nung đỏ, khi tay nam thanh niên chạm vào, tiếng xèo xèo như thịt bị nướng truyền đến tai Đường Mạch.
Nam thanh niên chẳng có vẻ gì là bị bỏng, cũng không thấy hắn kêu đau, chỉ thấy hắn cười
cười sờ lên bồn lửa, tay còn lại chỉ lên đường cong uốn lượn trêи thân bồn: "Giống trái tim tình yêu không?"
Đường Mạch nhìn theo tay hắn.
Trêи thân bồn có một đường cong xiêu xiêu vẹo vẹo, có lẽ chỉ là ngẫu nhiên mà đường cong này sau khi uốn lượn một hồi lại uốn ra hình trái tim. Chỉ là trái tim này bị thiếu mất nét cuối cùng, thành ra khuyết một góc.
Nam thanh niên sờ sờ một lúc sau đó thu tay. Tốc độ rụt tay lại của hắn rất nhanh, thế nhưng Đường Mạch vẫn nhìn ra được tay hắn không thương tổn gì. Hắn không bị bỏng tí nào!
Nam thanh niên tỏ ra tiếc nuối: "Thật đáng tiếc, trái tim này không hoàn chỉnh. Cậu nói có phải nó ám chỉ cái gì trong trò chơi này không?" Nam thanh niên đột nhiên quay đầu nhìn về phía Đường Mạch.
Đường Mạch giữ sắc mặt bình tĩnh, không trả lời hắn.
Nam thanh niên lại cười, sau đó nhìn nữ nhân viên: "Trái tim khuyết thiếu, tượng trưng cho một tình yêu không có hồi kết."
Nữ nhân viên: "..."
"Anh bị điên à?!"
Nam thanh niên bị mắng, chẳng những không giận mà còn cười. Nữ nhân viên không muốn để ý tới hắn nữa, vội vã tiến lên phía trước. Nam thanh niên cũng nối gót theo sau. Đường Mạch cẩn thận quan sát nam thanh niên, sau đó lại liếc mắt nhìn lên hoa văn trêи bồn lửa. Lúc này, cậu không chỉ quan sát đường cong mà còn bắt đầu hình dung về những hình thù tạo ra từ chúng.
Hình trái tim kia có lẽ là ngẫu nhiên thật, bởi về sau Đường Mạch không thấy bất kỳ hoa văn đặc thù nào nữa. Chỉ là khi nhìn những đường cong kỳ quái phức tạp này, cậu vẫn cảm giác có gì đó quen quen, thế nên lại dán mắt vào chúng không rời.
Cảm giác này mãnh liệt tới mức khiến Đường Mạch không tài nào hiểu nổi.
Ba phút nữa trôi qua, ba người vẫn chưa thoát khỏi địa đạo.
Đúng lúc này, một tiếng cười kỳ quặc dội xuống. Đường Mạch lập tức nắm chặt Cây Dù Nhỏ, hai người còn lại cũng ngẩng đầu nhìn lên.
Địa đạo chật hẹp, lửa cháy lép bép. Đường Mạch đảo mắt tìm kiếm, rất nhanh đã thấy được một thứ.
"Đó là cái gì?!" Nữ nhân viên kinh ngạc hỏi, lại nhìn sang bên đối diện: "Còn nữa kìa!"
Phía trêи địa đạo, hai bức tượng hình con quạ treo ở hai bên tường, đối diện nhau. Nữ nhân viên vừa dứt câu thì một con quạ bất chợt há mồm: "Charles, ngươi có biết Nữ Hoàng vừa bắt được một tên Người dưới lòng đất, sau đó ném hắn vào Hành Lang Đá Quý hay không?"
Con quạ đối diện: "Reed cưng, cái gì khiến ngươi nghĩ tin tức của mình nhanh nhạy hơn anh trai vậy? Ta đương nhiên biết Hậu Cơ vĩ đại lại vừa bắt được một tên người dơ bẩn, sau đó ném hắn ta vào Hành Lang Đá Quý mà Nữ Hoàng thích nhất. Ta còn biết tên kia đã biến thành tượng đá rồi cơ! Giống như ngươi với ta, người nào không tìm thấy đường ra khỏi hành lang thì sẽ biến thành tượng đá, làm vật trang trí trong Lâu đài đá quý của Hậu Cơ."
"Charles thân ái, ngươi chỉ sinh trước ta một phút thôi, đừng tự nhận mình là anh nữa, buồn nôn lắm."
"Nhưng mà Reed, kể cả lúc biến thành tượng đá, ta cũng biến trước ngươi ba giây. Cho nên ta vĩnh viễn là anh của ngươi."
"Chết tiệt thật!"
Hai con quạ đen cứ thế quàng quạc, chúng nó giống như đang cười, lại cũng giống như đang thi xem con nào kêu to hơn. Ầm ĩ một hồi, một con nói: "Charles thân ái, ngươi nói ba người này có biến thành tượng đá không? Trêи thế giới này, nào có mấy người thành công ra khỏi Hành Lang Đá Quý giống con nhóc kia đâu. Ta cảm thấy bọn họ nhất định sẽ biến thành tượng đá hình con rệp, giống như con rệp to to phía ngoài thành kia kìa."
Con rệp to to bên ngoài thành?
Đường Mạch nhớ Chuột Chũi Lớn từng nói tầng thứ hai của Tháp Đen có bọ rệp côn trùng. Thợ Giày Sắt cũng nói độc của Hình Phong là lấy từ con rết kịch độc trêи Tháp Đen Tầng 2.
Chẳng lẽ lâu đài đá quý của Hậu Cơ ở Tháp Đen Tầng 2? Cậu đang công tháp tầng thứ hai, vậy nữ nhân viên và nam thanh niên cũng đang công lược Tầng 2?
"Không xong rồi, chỉ còn 45 giây!" Nữ nhân viên cao giọng.
Đường Mạch giật mình.
Vừa rồi tượng con quạ đột nhiên nói chuyện khiến ba người dừng bước, hiện tại chỉ còn có mấy chục giây. Đường Mạch đạp chân lấy đà, chạy hết tốc lực về phía cánh cửa bằng gỗ nhỏ ở phía cuối con đường. Đến nơi, Đường Mạch đá văng cánh cửa, chưa kịp bước qua thì đã bị một cái bóng đen vọt qua trước, tiếp đến là Đường Mạch, cuối cùng là nữ nhân viên. Cô gái chạy chậm nhất nhưng vẫn kịp qua cửa.
Ngay khi cả ba vừa thoát khỏi địa đạo, bên tai liền vang lên âm thanh —
[Đinh Đoong! Hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh một: Đến nhà kính trồng hoa.]
[Đinh Đoong! Kϊƈɦ phát nhiệm vụ chi nhánh hai: Tìm hoa Mặt Trăng thích nói dối.]