Đường hầm tối tăm tràn ngập sự im lặng chết chóc.
Giọng nói tràn đầy ác ý của Hắc tháp vang lên liên tiếp ba lần ở bên tai mười người chơi, tựa như đang chế giễu bộ dáng ngu xuẩn lại còn đắc chí của bọn họ. Ngoại trừ Lạc Trạch, bốn người đồng đội khác của hắn lập tức suy sụp. Ngay cả chính hắn cũng không dám tin tưởng kết quả này, hắn khẽ giương miệng, biểu tình có chút buồn cười. Trong tất cả các trò chơi hắn đã từng tham gia sau Địa cầu online, đây là lần đầu tiên hắn xuất hiện biểu tình như vậy.
Lâm Nghệ quay sang Lạc Trạch, trong lòng chợt dâng lên một sự phẫn nộ không cam lòng. Cô ta nói: “Sao lại có thể như thế được, con quái vật kia đang ở chỗ này, chúng ta đã rất thuận lợi trộm nó đi mà. Hai người chơi mới kia chui từ đâu ra và đã trộm đi quái vật vào lúc nào vậy. Con quái vật không phải đang ở ngay dưới mắt chúng ta sao?”
Không chỉ cô ta, những người chơi khác cũng nói: “Hắc tháp làm cái quỷ gì vậy, chúng ta đã thành công trộm quái vật đi, nó vẫn đang ở ngay chỗ này. Đây còn không phải là con quái vật đó sao? Hai người các anh không phải đã bị nó tra tấn ba ngày ba đêm, tra tấn đến tinh thần suýt chút nữa cũng hỏng luôn rồi sao.”
Vương Anh Quế hoàn toàn không hiểu gì cả, gã nghĩ trăm lần cũng không ra: “Chính là nó mà.” Nói xong, gã kéo tay Lão Điểu, hai người cùng nhau đi tới trước lồng sắt. Vương Anh Quế chỉ vào con chuột đuôi dài khổng lồ màu đen trong lồng. Con chuột này cao gần bằng một người bình thường, nhìn qua rất quái dị, giờ phút này nó đang chớp chớp hai mắt, ngây ngốc nhìn Vương Anh Quế.
“Lão Điểu, anh nói có phải là nó không? Chính là nó mà, nó vẫn luôn không ngừng coi lồng sắt nhốt chúng ta là quả bóng mà đá, cả đời này tôi đều không thể quên được. Anh nói có phải không!!!”
Lão Điểu cũng nói: “Đúng vậy, không sai, chính là nó.” Bọn họ cố gắng quay ra giải thích với tám người chơi còn lại.
Trong lồng sắt, Chuột đen lớn nghiêng đầu: “Kỉ kỉ?”
Tiếng kêu “Kỉ kỉ” qua đi, đường hầm vừa rồi chỉ toàn tiếng cãi cọ ầm ĩ dần dần an tĩnh trở lại.
Cho dù không muốn thừa nhận, nhưng hiện tại bọn họ đã thật sự thất bại. Con chuột đen kia không phải quái vật, bọn họ đã trộm nhầm đối tượng rồi.
Ngón tay Lục Tinh khẽ siết chặt, cậu ta cố gắng bình tĩnh lại, phân tích tình huống trước mắt: “Cho nên hiện tại có hai loại khả năng. Thứ nhất, quái vật đã bị người khác đánh tráo giữa đường, thứ hai anh trộm ra chỉ là một con chuột trông rất giống quái vật thôi. Lúc trước các anh đã từng nói qua, con quái vật này sợ ánh sáng, khi A tiên sinh và B tiên sinh nhốt hai người với nó, ban ngày trước nay đều phủ vải đen kín mít. Có lẽ các anh căn bản không thấy rõ bộ dáng nó ra sao, nhận nhầm quái vật rồi.”
Vương Anh Quế nói: “Không phải đâu, dáng vẻ của nó một trăm năm sau tôi cũng đều không thể quên được! Còn có tiếng kêu này nữa.”
“Kỉ kỉ.” Chuột đen lớn phối hợp kêu lên một tiếng.
Lục Tinh thở dài, cậu ta còn chưa mở miệng, Lạc Trạch đứng bên cạnh liền lạnh lùng nói: “Còn có loại khả năng thứ hai, đó là từ đầu tới cuối, con chuột đen này không phải là con quái vật mà Đoàn xiếc thú Kỳ Quái muốn triển lãm đêm nay.” Vương Anh Quế và lão Điểu chết lặng nhìn về phía hắn ta. Hắn sớm đã khôi phục lại bình tĩnh, nhưng sắc mặt hắn lại hơi nhợt nhạt, có chút không được thoải mái. Nhưng hiện tại trò chơi đã thất bại, hắn chỉ có thể cưỡng bách chính mình trấn định, dùng lý trí suy nghĩ nói: “A tiên sinh và B tiên sinh chắc chắn đã biết con quái vật của đoàn xiếc thú kia rốt cuộc là cái dạng gì, còn chúng ta lại chỉ mới nhìn lướt qua nó ở trên bến tàu, hơn nữa lúc đó còn bị miếng vải đen này che mất, nhốt ở trong xe ngựa.”
Lâm Nghệ lập tức hiểu được: “Đội trưởng, ý anh là, A tiên sinh và B tiên sinh ngay từ khi bắt đầu đã nghĩ đến việc đánh lừa người chơi, đem con quái vật thật sự giấu đi. Bọn chúng nhốt hai người kia vào trong lồng sắt chứa quái vật giả, khiến bọn họ lầm tưởng Chuột đen lớn là con quái vật của đoàn xiếc thú. Nhưng trên thực tế, con chuột mà chúng ta trộm về căn bản không phải quái vật thật?”
Lâm Nghệ nói có chút dài dòng, nhưng khi cô ta hiểu ra rồi, tám người còn lại cũng như chợt tỉnh cơn mơ.
Một lát sau, Vương Anh Quế cũng phản ứng lại, gã oán hận đá lồng sắt: “A tiên sinh và B tiên sinh cũng quá âm hiểm rồi, bọn chúng là ngay ngày đầu tiên đã bắt được tôi và lão Điểu. Mới chỉ có vài tiếng đồng hồ, hai tên đó liền đã nghĩ đến chuyện nhốt chúng tôi vào trong lồng sắt nhốt quái vật giả, vàng thau lẫn lộn.” Dừng một chút, gã nghĩ đến: “Nhưng mà cũng không đúng, A tiên sinh và B tiên sinh có thể gạt người, chứ Hắc tháp thì không thể. Hắc tháp cho chúng ta biết vị trí tọa độ của quái vật, nó sao có thể sai được chứ?”
Hạo ca cũng nói: “Đội trưởng, vào ngày thứ tư, khi khi tôi đào ra A tiên sinh, trên vai tên đó đang cõng một chiếc bao tải, thứ bên trong cũng phát ra tiếng kêu kỉ kỉ, nhìn qua nó cũng không khác con chuột đen này là bao đâu.”
Lạc Trạch hiểu rõ ý của Hạo ca, hắn nhắm mắt, cân nhắc lại một lần nữa tất cả các sự kiện đã xảy ra trong bảy ngày qua. Cuối cùng hắn thở dài, lộ ra một nụ cười đầy chua xót, sau đó chậm rãi nói: “Hai vị trinh thám vĩ đại nhất Vương quốc Dưới Lòng Đất, “Sự khinh bỉ đến từ các vị trinh thám”…… Tôi cuối cùng cũng hiểu rõ tất cả rồi. A tiên sinh và B tiên sinh khiến chúng ta bày ra cục diện như vậy, hóa ra lại là cái dạng này. Đầu tiên, hai tên đó bắt đi hai người chơi, khiến bọn họ lầm tưởng chuột đen là con quái vật kia……”
Đô thành Vương quốc Dưới Lòng Đất, Đoàn xiếc thú Kỳ Quái.
6 giờ tối, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt cõng bao tải chứa Giun Lớn, ngay khi hai chân vừa bước vào đoàn xiếc thú, bên tai bọn họ liền vang lên bản thông báo giống y như những gì mười người chơi kia nghe được. Khi nghe thấy Hắc tháp nhắc đến còn lại mười người chơi và mở ra “Đêm hội kinh dị của Đoàn xiếc thú Kỳ Quái”, sắc mặt Đường Mạch biến đổi, hắn ý thức được Hắc tháp rất có thể sẽ nói cho những người khác tin tức hắn và Phó Văn Đoạt đã hoàn thành nhiệm vụ.
Quả nhiên, Hắc tháp tuyệt đối sẽ không làm người khác thất vọng về phương diện hố người chơi, ngay sau đó chính là tin tức Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đã hoàn thành trò chơi. Hắc tháp còn hảo tâm đem tên bọn họ rêu rao khắp nơi, thân phận người chơi mà hai người cực khổ giấu diếm trong bảy ngày vừa rồi cứ như vậy liền trực tiếp bị phơi bày rồi.
Đường Mạch khổ tâm hết sức, Phó Văn Đoạt bình tĩnh nói: “Ít nhất mặt mũi vẫn chưa bị bọn họ nhìn thấy mà. Chỉ biết tên thôi, chứ không biết mặt.”
Đường Mạch quay đầu nhìn sang Phó Văn Đoạt, cười nói: “Phó thiếu tá, anh là rận nhiều không sợ bị rận cắn, tên của anh người chơi toàn Trung Quốc đều biết, còn như sấm rền bên tai nữa đó.” Lời Đường Mạch nói ra nghe cực kì khách khí, ngụ ý đang ám chỉ Phó Văn Đoạt nói thì dễ lắm, bản thân Phó Văn Đoạt đã là “Ác danh khét tiếng”, nhưng Đường Mạch lại không giống như vậy, hắn không muốn trở nên nổi tiếng một chút nào cả.
Phó Văn Đoạt cõng Giun Lớn trên vai, ý vị thâm trường nhìn Đường Mạch liếc mắt một cái: “Có lẽ bọn họ sẽ không đoán ra được chúng ta là A tiên sinh và B tiên sinh.”
Đường Mạch: “Có lẽ …… Tên đội trưởng đeo kính mắt kia sẽ đoán được? Thôi bỏ đi, mau đem con giun này giao cho Đoàn Trưởng đi.”
Hai người cất bước tiếp tục đi về phía trước.
Trong bao tải, con giun ngốc nghếch lại lấy đầu củng củng vào thành bao, bao tải bị nó củng đến một đầu cong lên một đầu cong xuống. Đến khi nó mệt, bao tải liền tự bật trở lại. Nó cảm thấy chơi vui cực kỳ, củng củng một hồi vui đến quên cả trời đất, quên cả gọi mẹ, hoàn toàn không chú ý tới hai người cõng mình đang muốn đem mình tới nơi nào.
Thật ra từ đầu tới cuối, kế hoạch của Đường Mạch rất đơn giản.
Ngay ngày đầu tiên, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đã bày ra cục diện như vậy ở bến tàu, thành công bắt được Vương Anh Quế và lão Điểu tương đối ngu ngốc. Lúc này, Đường Mạch phát hiện ra một vấn đề, đó chính là ở ngày đầu tiên, 21 người chơi còn lại cũng không hề bắt tay hợp tác với nhau. Ít nhất có thể nói, trước mắt, bọn họ chia thành những nhóm riêng biệt, không hề có ý muốn hợp tác với nhau.
Điều này là tin tức tốt nhất đối với Đường Mạch và Phó Văn Đoạt.
Trò chơi này sợ nhất chính là người chơi vừa vào liền đã kết thành đồng minh. Nhiệm vụ của 21 người chơi không hề xung đột, xung đột lớn nhất giữa bọn họ là hai Đồng Vàng Của Quốc Vương. Hai Đồng Vàng này cũng giống như đồng vàng trong trò chơi “Lá bài trung thực” của Pinocchio, nó dụ hoặc người chơi đào thải những người khác, để một mình người đó có thể hưởng thụ phần khen thưởng này.
Nếu là Đường Mạch, ngay sau khi tiến vào trò chơi, hắn liền sẽ tìm kiếm người chơi thích hợp để tiến hành hợp tác. Bởi vì hai Đồng Vàng Của Quốc Vương quả thật rất hấp dẫn, nhưng là khen thưởng, cũng là một quả bom. Điều này chứng tỏ độ khó khăn của trò chơi rất cao. Tình huống xấu nhất của những loại trò chơi như thế này chính là quái vật còn chưa trộm được, người chơi đã tự mình lao lên chiến đấu trước tiên. Đường Mạch sẽ không để trò chơi của Pinocchio tái diễn một lần nữa, ngay từ đầu liền sẽ từ bỏ Đồng Vàng Của Quốc Vương, không chủ động đi tranh đấu, đặt mục tiêu hoàn thành trò chơi lên trên tất cả.
Đáng mừng nhất chính là, 21 người chơi không có ai lựa chọn như vậy, thậm chí còn có bốn tên Khách lén qua sông quyết định tàn sát những người chơi khác.
Tình thế lập tức rất có lợi cho Đường Mạch. Ngày đầu tiên nhốt Vương Anh Quế và lão Điểu vào trong lồng sắt nhốt quái vật giả là một loại thử nghiệm, cũng là một sự trùng hợp. Theo lý thuyết tình thế tốt như vậy, dưới tình huống không biết ngày hôm sau Hắc tháp sẽ đưa ra “Sự khinh bỉ đến từ các vị trinh thám”, Đường Mạch chắc hẳn sẽ không mưu tính sự tình về sau cặn kẽ đến thế. Là Phó Văn Đoạt nói: “Phòng bị một chút, tránh hậu họa sau này. Chẳng may hai người kia có chạy thoát, bọn họ sẽ trở thành những người chơi duy nhất nhìn thấy quái vật. Đánh lừa họ một chút, cũng không phải là không thể.”
Phó Văn Đoạt bắt được một con chuột rất lớn ở dưới cống thoát nước của đô thành,. Hắn thử nhét nó vào lồng sắt, sau đó cũng nhốt Vương Anh Quế và lão Điểu vào đó luôn.
Lúc sau chính là khi kích phát hiệu quả “Sự khinh bỉ đến từ các vị trinh thám”, ngay lúc đó, Phó Văn Đoạt và Đường Mạch nhìn nhau, lập tức nghĩ tới một kế hoạch: Cố ý đưa Vương Anh Quế và lão Điểu cho những người chơi khác.
Đây là một phần đại lễ mà hai người tặng cho Lạc Trạch.
Phó Văn Đoạt nói sau khi hai gã người chơi kia được cứu đi, xác suất chiến thắng của bọn họ đã từ 60% tăng lên 70%. Không phải bởi vì Vương Anh Quế và lão Điểu rất ngu xuẩn, là loại đồng đội yếu kém kéo chân sau toàn đội. Mà là hai gã sẽ gián tiếp đánh lừa Lạc Trạch, khiến cho đám người đó nhận nhầm quái vật.
Trong đường hầm tối tăm, Lạc Trạch lên tiếng: “Sự khinh bỉ đến từ các vị trinh thám” , Hắc tháp công bố vị trí tọa độ của quái vật cho chúng ta, nhưng không ai trong chúng ta nhìn thấy được con quái vật tại vị trí được công bố kia. Khi chúng ta chạy đến, A tiên sinh và B tiên sinh hoàn toàn có thể chở quái vật đi nơi khác. Huống hồ hai tên đó căn bản cũng không cần thiết phải làm vậy.”
Lạc Trạch vẽ một hình bản đồ đơn giản về đô thành vương quốc ở trên mặt đất: “Bản đồ mà Hắc tháp đưa cho chúng ta là loại bản đồ mặt phẳng, cũng chính là kiểu dùng trục toạ độ XY để xác định vị trí, không có tọa độ chiều cao. A tiên sinh và B tiên sinh hoàn toàn có thể đào một cái động, giấu quái vật thật ở dưới lòng đất, sau đó lại đè quái vật giả lên trên. Cứ như vậy, chúng ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ phát hiện ra chính mình đã tìm lầm quái vật.”
Tiểu Trần nhìn hình bản đồ kia: “…… Mẹ kiếp! Bị lừa rồi!”
Lạc Trạch rất bình tĩnh: “Bị lừa cũng không phải chỉ có cái này. Dùng hai người chơi coi như đã nhìn qua “quái vật” để lừa gạt chúng ta, cố ý hợp tác, lộ ra sơ hở. Ngày thứ tư còn để A tiên sinh làm trò diễn kịch trước mặt chúng ta, sau đó khiến chúng ta lầm tưởng về quái vật thật. Hai người thêm lên, chúng ta tuyệt đối sẽ cho rằng con chuột chỉ biết kêu kỉ kỉ này chính là con quái vật mà chúng ta cần tìm, sẽ không hoài nghi.”
Lão Lý cảm khái nói: “Thua thế này, một chút cũng đều không oan.”
Lạc Trạch đẩy đẩy mắt kính: “Còn có một việc, nếu như A tiên sinh và B tiên sinh lại tàn nhẫn hơn một chút, kế hoạch thâm sâu hơn một chút, có lẽ…… Lão Lý, ba cỗ thi thể chúng ta nhìn thấy vào ngày thứ ba có khả năng không phải do đội ngũ Khách lén qua sông kia giết, mà là do A tiên sinh và B tiên sinh giết.”
Lão Lý cả kinh nói: “A tiên sinh và B tiên sinh giết ba người chơi, còn mổ thân thể bọn họ treo trên đường thị chúng?” Dừng một chút, anh ta nói tiếp: “Đây là vì muốn ly gián chúng ta?”
Lạc Trạch tiếp lời: “Tôi không biết. Tôi cũng không thể phán đoán được chuyện này có liên quan tới A tiên sinh và B tiên sinh hay không, bởi vì khi thiếu niên đẹp trai kia chết đi, thi thể cậu ta bị sâu phản phệ trông rất giống với thi thể của ba người chơi kia. Tôi chỉ có thể nói, cho dù việc đó có phải do A tiên sinh và B tiên sinh làm ra hay không, đây đều là một nước đi quá tuyệt vời. Bởi vì thể trạng khi chết của ba cỗ thi thể kia quá mức tàn nhẫn, tôi đã hạ quyết tâm không thể hợp tác với đội ngũ Khách lén qua sông ấy. Cho nên hiện tại chúng ta thực sự đã thua rồi.”
Lục Tinh ở bên cạnh nói: “Không phải có hai người chơi đã hoàn thành trò chơi sao. Phó Văn Đoạt, cái tên này tôi biết, chính là hắn, người Trung Quốc đầu tiên thông qua Hắc tháp tầng thứ nhất, Khách lén qua sông tầng thứ hai. Hắn cũng là Khách lén qua sông. Nhưng mà Đường Mạch là ai vậy? Tôi chưa từng nghe qua cái tên này.”
An Sở sờ sờ cằm: “Tôi cũng chưa từng nghe qua.”
Bởi vì chính mình khiến mọi người nhầm lẫn, Vương Anh Quế có chút tự trách. Gã ngượng ngùng xen mồm nói: “Đúng vậy, hai người kia đã hoàn thành nhiệm vụ như thế nào vậy. Chẳng lẽ nói, sau khi tôi và lão Điểu trộm đi con quái vật này, bọn họ tới chậm hơn chúng tôi một bước, đúng lúc không tìm được quái vật ở trong phòng, cho nên mới đào đào một hồi, sau đó liền tìm được quái vật chôn ở dưới đất à?”
Lời vừa nói ra, Vương Anh Quế cũng tự mình cười gượng một tiếng, cảm thấy thật khó tin.
Hai người chơi chưa từng xuất hiện, vừa xuất hiện đã được Hắc tháp thông báo hoàn thành nhiệm vụ. Loại cảm giác này cực kỳ giống với việc mười người bọn họ ở phía trước đấu tranh anh dũng, đánh đến thừa sống thiếu chết, hai bên sắp đồng quy vu tận đến nơi, đúng lúc này lại đột nhiên chui ra hai tên lạ hoắc. Vì thế một đám võ lâm cao thủ là bọn họ bị trọng thương không thể nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai tên vô danh tiểu tốt không cần tốn nhiều sức lực liền đã cầm đi khen thưởng thuộc về bọn họ.
Lục Tinh nói: “Tuy rằng không biết Đường Mạch là ai, nhưng nếu Phó Văn Đoạt trong thông báo của Hắc Tháp thật sự là tên Phó Văn Đoạt nổi danh kia, hắn hẳn là không đến mức ngu xuẩn vô dụng như vậy, chỉ biết tránh ở phía sau chúng ta chiếm tiện nghi.”
Lâm Nghệ cũng cảm thấy có chút gì đó không thích hợp: “Trong bảy ngày này, tôi thật sự chưa từng thấy qua hai người chơi kia. Điểm lại nhân số một chút, đội ngũ của chúng ta có năm người, Lục tiên sinh các anh có bốn người. Ngày thứ ba chết đi ba người, đội ngũ Khách lén qua sông tổng cộng có bốn người. Hơn nữa còn có hai vị này (í nói Vương Anh Quế và Lão Điểu) và đội ngũ tôi đi theo dõi đến vùng ngoại ô ngày đó, bọn họ có ba người. Tổng cộng là 21 người. Vừa khéo liền thiếu mất hai người Phó Văn Đoạt và Đường Mạch kia. Nhưng tại ngày thứ tư tôi đã tìm kiếm rất lâu ở xung quanh tòa nhà bỏ hoang, mà vẫn không hề thấy bóng dáng của bọn họ. Chẳng lẽ nói, năng lực trinh sát của bọn họ còn mạnh hơn cả tôi, họ che giấu tung tích, tôi không tìm được, hay là bọn họ căn bản không hề đi tìm quái vật?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, liên lục đưa ra các loại khả năng.
Đột nhiên, Lạc Trạch trừng lớn hai mắt: “……Nhiệm vụ trò chơi của chúng ta thất bại, là bởi vì chúng ta không cứu ra được quái vật thật.” Mọi người đồng thời quay đầu, nhìn về phía hắn. Ánh mắt Lạc Trạch ngưng tụ, hắn nhanh chóng động não suy nghĩ, kéo tơ lột kén mà hồi ức lại từng sự kiện phát sinh trong bảy ngày: “Trò chơi thất bại, chúng ta thu được trừng phạt, mở ra “Đêm hội kinh dị của Đoàn xiếc thú Kỳ Quái ”:
“Trước 10 tối, mười người chơi lẻn vào Đoàn xiếc thú Kỳ Quái, phá hư Đêm hộibất ngờ”Mọi người khó hiểu nhìn hắn.
Lâm Nghệ: “Đội trưởng, cái này có vấn đề gì sao?”
Lạc Trạch đã hoàn toàn thông suốt, trong mắt hắn mang theo một tia cuồng nhiệt, chặn lại sự kích động và phẫn nộ của chính mình. Hắn bởi vì tự mình phát hiện ra chân tướng mà kích động, lại cũng bởi vì chân tướng này mà phẫn nộ không thôi.
“Tại sao lại muốn chúng ta phá hư Đêm hội bất ngờ? Nếu quái vật thật thật sự đã bị người chơi trộm đi, vậy Đêm hội bất ngờ cũng đã bị phá hỏng, còn cần chúng ta đến “góp vui” làm gì nữa. Cho nên, Đêm hội bất ngờ đã thuận lợi bắt đầu, con quái vật kia căn bản không hề bị trộm đi.”
Mọi người kinh ngạc nhìn Lạc Trạch, chỉ thấy hắn cắn chặt răng, phẫn hận mà gằn từng chữ: “A tiên sinh và B tiên sinh đã thuận lợi đem quái vật đưa tới đoàn xiếc thú. Bọn họ đã hoàn thành nhiệm vụ của chính mình…… Bọn họ chính là Phó Văn Đoạt và Đường Mạch!”
Bên này, tuy rằng biết thân phận của chính mình rất có thể đã bị mười người chơi phát hiện, Đường Mạch lại không hoảng loạn. Đầu tiên, mười người kia cho dù biết bọn họ là Phó Văn Đoạt và Đường Mạch, cũng vẫn sẽ không biết trong hai người bọn họ, ai là Phó Văn Đoạt và ai mới là Đường Mạch. Tiếp theo, mấy người đó căn bản chưa từng thấy qua mặt bọn họ.
Ở góc độ nào đó mà nói, Đường Mạch cảm thấy kỹ thuật diễn xuất của bản thân mình vẫn rất khá. Dáng người của hắn và Bạch Nhược Dao cao gần bằng nhau, che đi tóc và miệng, chỉ lộ ra một đôi mắt, sự khác biệt hẳn cũng không quá lớn. Đám người kia cũng không được tiếp xúc với hắn nhiều lắm, ngoại trừ Lâm Nghệ, bọn họ chưa từng trực tiếp đối diện với Đường Mạch. Nói không chừng về sau khi bọn họ nhìn thấy Bạch Nhược Dao, thấy được biểu hiện thần kinh điên khùng kia liền sẽ gọi Bạch Nhược Dao một tiếng “B tiên sinh”, sau đó xông lên báo thù, hoặc sẽ cho rằng y là kẻ thù chung của toàn người chơi Trung Quốc – Phó Văn Đoạt. Nhưng phải dưới tiền đề là Bạch Nhược Dao vẫn còn sống được tới lúc đó.
Hai người đi vào đoàn xiếc thú. Mới đi được vài phút, một chú lùn vừa thấp vừa béo đã từ nơi xa nhảy về phía hai người. Vừa thấy mặt bọn họ, Hắt Xì Yêu Tinh lại hắt xì một cái rõ to, nước mũi xanh lè bắn ra, phồng lên thành một hình bong bóng lớn. Hắt Xì Yêu Tinh đem nước mũi hút trở về, gã xoa xoa mũi nói: “Quái vật đâu? A tiên sinh, B tiên sinh, ta nói cho các ngươi biết, Đêm
hội bất ngờ đã bắt đầu rồi đấy, hiện tại đang biểu diễn tiết mục nhào lộn. Đúng 7 giờ, nếu các ngươi không thể đem quái vật giao ra đây, các ngươi không chỉ không nhận được số tiền còn lại, mà còn nhận được lửa giận miễn phí đến từ Đoàn Trưởng vĩ đại của chúng ta!”
Đường Mạch nhìn về phía sau gã: “Ngươi không chuẩn bị lồng sắt à?”
Hắt Xì Yêu Tinh trả lời: “Lồng sắt gì, bảy ngày trước chúng ta không phải đã đưa các ngươi quái vật và lồng sắt rồi sao, còn cho thêm một chiếc xe ngựa nữa đấy!”
Đường Mạch cười nói: “Vậy thì đúng rồi, chúng ta ra ngoài nói chuyện chút đi.”
Ba người ra khỏi đoàn xiếc thú. Trên mặt đất là một chiếc lồng sắt cực kì to lớn. Phó Văn Đoạt đặt bao tải xuống đất, hắn mở miệng túi ra, Hắt Xì Yêu Tinh vừa nhìn liền thấy được: “A, chính là con quái vật đáng chết này!”
Giun Lớn đột nhiên phát hiện không củng được vào thành bao nữa, nó ngẩng đầu, nhìn về phía Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, sau đó lại nhìn sang Hắt Xì Yêu Tinh đầy mặt hung dữ. Giây tiếp theo, Giun Lớn gào khóc lên: “Ô ô ô ô, mẹ ơi mẹ ở đâu, con nhớ mẹ, con nhớ mẹ quá ô ô ô……”
Vẫn là giả khóc, không hề rơi lấy một giọt nước mắt nào.
Hắt Xì Yêu Tinh cả giận nói: “Mau đem nó nhốt vào lồng sắt cho ta! Ta muốn đem nó giao cho Đoàn Trưởng vĩ đại, để Đoàn Trưởng ở trước mặt hơn ngàn người xem, đem con quái vật đáng ghét này bầm thây vạn đoạn!”
“Oa ô ô ô……”
Tiếng gào thét gầm rú của Hắt Xì Yêu Tinh hòa lẫn cùng với tiếng giả khóc của Giun Lớn, ồn ào đến mức khiến lỗ tai Đường Mạch sinh đau. Hắn và Phó Văn Đoạt liếc nhìn nhau, Phó Văn Đoạt xách theo bao tải, ném Giun Lớn vào trong lồng sắt. Ầm vang một tiếng, Giun Lớn béo núc ních bị ném vào lồng, nó bị cụng đầu đến hoa mắt chóng mặt, nhất thời không kịp phản ứng lại.
Sau khi Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đi đến cạnh lồng sắt, cả hai dùng sức đẩy lồng sắt di chuyển trên mặt đất. Tốc độ đẩy của bọn họ chậm chạp vô cùng, chậm như kiến bò vậy. Đẩy suốt một phút đồng hồ mới chỉ đẩy được khoảng một mét.
Hắt Xì Yêu Tinh sửng sốt: “Các ngươi đang làm gì vậy, nhanh chóng đưa con quái vật này vào đi chứ!”
Phó Văn Đoạt liếc mắt nhìn Hắt Xì Yêu Tinh: “Nặng quá.”
Hắt Xì Yêu Tinh: “Cái gì?”
Đường Mạch nhìn đội bảo tiêu của đoàn xiếc thú ở khắp mọi nơi: “Không thì ngươi tới đẩy đi? Được rồi, tiền của bọn ta đâu, chẳng lẽ ngươi lại muốn nuốt sạch chỗ tiền đó đấy à?”
Sắc mặt Hắt Xì Yêu Tinh chợt biến: “Ai…… Ai muốn nuốt tiền của các ngươi! Các ngươi mau nhanh đưa quái vật vào đi, vào rồi ta sẽ đem tiền cho các ngươi!”
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt dùng tốc độ khá chậm đẩy lồng sắt nhốt Giun Lớn vào đoàn xiếc thú. Cũng không ai chú ý tới, động tác đẩy lồng sắt của bọn họ có chút khá kì lạ, mỗi lần đẩy về phía trước, hai người đều dùng chân lén đá lồng sắt một chút. Chờ đến khi đẩy Giun Lớn đến hậu trường, hai người liền dừng động tác. Giun Lớn cảm thấy trò chơi đẩy lồng sắt này chơi vui cực kỳ, nó hướng đỉnh đầu mình đến trước mặt Phó Văn Đoạt và Đường Mạch, cách lồng sắt củng củng bọn họ: “Chơi vui quá, lại đẩy tiếp đi, lại đẩy tiếp đi.”
Đường Mạch bất đắc dĩ nói: “Thật là không biết sống chết mà.”
Phó Văn Đoạt nhìn hắn một cái.
Thời gian từng chút trôi qua, gần tới 7 giờ, tiết mục nhào lộn sắp sửa kết thúc. Một giọng nói đầy nội lực vang lên trên sân khấu: “*Ladis and gentleman (
Mặc dù sai chính tả nhưng mình để nguyên văn theo bản raw của tác giả:)), hỡi các vị Người dưới lòng đất và Quái Vật kính mến, nơi này là Đoàn xiếc thú Kỳ Quái, là Đêm hội bất ngờ. Ta là ai ư? Tốt lắm, ta nhận được nụ hôn gió của Vương Tiểu Điềm rồi đấy nhé. Ta chính là Đoàn Trưởng Đoàn xiếc thú vĩ đại nhất Vương Quốc dưới lòng đất!”
Tiếng hoan hô vang vọng khắp cả đoàn xiếc thú, tựa như muốn thổi bay chiếc lều trại khổng lồ này vậy.
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đứng ở hậu trường nhìn không thấy dáng vẻ của Đoàn Trưởng, nhưng trong nháy mắt khi giọng nói kia vang lên, trong lòng bọn họ đều thấy căng thẳng. Hai người nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau, hiểu rõ suy nghĩ của đối phương: Nguy hiểm!
Chỉ là một giọng nói liền đã cảm nhận một luồng sức mạnh khủng bố đập thẳng vào mặt, khiến cho Đường Mạch và Phó Văn Đoạt không dám bỏ qua.
Đoàn Trưởng Đoàn xiếc thú tuyệt đối là quái vật Hắc Tháp thuộc cấp bậc hoàn toàn khác với Bà ngoại Sói và Ông Già Noel!
Sau khi hiểu rõ điểm này, trên trán Đường Mạch hơi đổ mồ hôi lạnh, nhưng hắn cũng không bởi vậy mà dao động. Hắn bình tĩnh nhìn màn che trước mặt, hắn biết, sau màn che này là hàng ngàn người xem, còn có cả Đoàn Trưởng Đoàn xiếc thú cực kì đáng sợ. Hắn lẳng lặng chờ thời gian trôi qua, nghe Đoàn Trưởng ở trên sân khấu tuyên bố đêm nay muốn tự mình tiến hành biểu diễn, giải phẫu Giun Lớn.
Nhóm Người dưới lòng đất biểu diễn nhào lộn bước xuống từ trên sân khấu, một đám nhân viên đoàn xiếc thú lại bắt đầu chuẩn bị đồ dùng giải phẫu. Hậu trường lúc này cực kỳ hỗn loạn, một đống người chen chúc bên cạnh Đường Mạch và Phó Văn Đoạt. Có thể nói, hiện tại là lúc đoàn xiếc thú rối loạn nhất. Toàn bộ hậu trường đều rất lộn xộn, ngay cả Hắt Xì Yêu Tinh cũng không có thời gian tới xem bọn họ, gã cũng có việc riêng phải làm. Đương nhiên trước khi gã rời đi, Đường Mạch đã giữ chặt tay gã cầm được về ba đồng bạc. Đây là tiền công lần này của hai người bọn họ.
Tiếng khán giả huýt sáo, gầm gừ vang vọng khắp lều trại, tiếng cười khủng bố cùng tiếng mua vui khiến sân khấu đằng sau màn che bỗng nhiên trở thành một thế giới hoang đường quái đản. Đòan trưởng cao giọng nói “Vậy hãy để chúng tôi mời ra khách quý đêm nay”, nhân viên biểu diễn nhào lộn ở hậu trường còn chưa đi hết, nhưng vừa nghe thấy lời này liền vội vàng chạy mất.
“Chính là lúc này!” Đường Mạch và Phó Văn Đoạt trăm miệng một lời mà nói.
Rầm!
Ngay một giây trước khi màn che rơi xuống, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đồng thời ra chân, đá về phía lồng sắt. Nói đúng hơn là đá vào đáy lồng, đem đáy lồng đá bay. Đáy lồng lao ra khỏi màn che, Đoàn Trưởng đoàn xiếc thú kinh ngạc nhảy dựng lên tránh đi lồng sắt, lồng sắt tiếp tục lao về phía trước, sắp sửa đâm tới chỗ ngồi của khán giả.
Bà ngoại Sói ngồi ở hàng ghế đầu tiên lạch cạch một tiếng mở ra cây dù nhỏ, đáy lồng sắt đập mạnh vào cây dù, ầm vang một tiếng rồi dừng lại trên mặt đất. Bà ngoại Sói che miệng cười khẽ, ưu nhã như thục nữ: “Ai nha, đây là thứ gì vậy, hù chết ta rồi.” Nó dùng bàn tay thô to đầy lông đen vỗ vỗ trái tim, bộ dáng cứ như thực sự là bị doạ sợ rồi.
Mà bên kia, Hắt Xì Yêu Tinh kinh hãi hô lên: “Các ngươi muốn làm gì vậy?!”
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt nào có thời gian quan tâm tới gã. Động tác đá lồng sắt của bọn họ làm ra quá mức đột ngột, các thành viên đoàn xiếc thú không một ai kịp phản ứng lại.Ngay cả Giun Lớn cũng vậy.
Đường Mạch nhanh chóng nói: “Còn không mau chạy đi?”
Giun Lớn chợt sửng sốt, lúc này mới lắc mông, ục ục mà khoan thành động. Tốc độ khoan động của nó rất nhanh, không có lồng sắt cản trở, nó vừa đụng tới đất liền đào ra một cái động thật lớn rồi nhanh chóng biến mất. Đường Mạch và Phó Văn Đoạt lập tức xoay người chạy trốn.
Đoàn xiếc thú loạn thành một đống, có nhân viên công tác muốn đi bắt hai người lại, nhưng chính bọn chúng cũng đều bận tối mày tối mặt, một người vừa động, một người khác đã bị vấp phải liền ngã xuống. Người dẫm lên người mà chen chúc chật chội. Đường Mạch và Phó Văn Đoạt dẫm lên đám người chạy ra khỏi đoàn xiếc thú, ngay giây tiếp theo, nhóm 10 người chơi kia liền chạy tới.
Khi bọn họ đến nơi, đoàn xiếc thú đã là một biển người, loạn đến tìm không ra đường để đi.
Các thành viên đoàn xiếc thú giống như kiến bò trên chảo nóng, ngươi dẫm ta một chân, ta liền đá ngươi một chân. Tiết mục hài hước của bọn chúng khiến người xem dưới khán đài cười ha ha. Đoàn Trưởng Đoàn xiếc thú lúc này mới kịp phản ứng lại, Lạc Trạch chỉ kịp nhìn thấy một bóng dáng hoa hòe loè loẹt, giây tiếp theo bóng dáng này liền điên cuồng dẫm lên đám người, đuổi theo hướng Đường Mạch và Phó Văn Đoạt chạy trốn.
Lạc Trạch kinh ngạc nhìn một màn này.
Lục Tinh trợn mắt há hốc mồm hỏi: “…… Đây là Đêm hội bất ngờ đấy à? Chúng ta hiện tại có tính là đã phá hủy Đêm hội bất ngờ rồi không?”
Đêm hội bất ngờ của Đoàn xiếc thú Kỳ Quái kết thúc bằng một mảnh gà bay chó sủa. Đường Mạch và Phó Văn Đoạt thuận lợi rời khỏi trò chơi. Đoàn Trưởng Đoàn xiếc thú cũng không kịp đuổi theo bọn họ, rốt cuộc hết thảy xảy ra quá mức đột ngột, các thành viên đoàn xiếc cũng loạn thành một nồi, làm vướng bước chân Đoàn Trưởng.
Khi rời khỏi trò chơi, một giọng trẻ con vang lên bên tai Đường Mạch cùng Phó Văn Đoạt ——
“Leng keng! Người chơi Phó Văn Đoạt, Đường Mạch thông quan trò chơi phụ ‘Đêm hội kinh dị của Đoàn xiếc thú Quái Kỳ ’, cứu ra quái vật đáng thương, phá hư Đêm hội bất ngờ. Đạt được khen thưởng: Hảo cảm của loài giun.”
Đường Mạch còn không kịp tự hỏi “Hảo cảm của loài giun” là cái dạng gì, hắn và Phó Văn Đoạt đã bị đưa ra khỏi trò chơi rồi. Hai người vừa mở mắt liền đã về tới cầu Nam Phố. Không có thời gian nghĩ nhiều, bọn họ chân vừa chạm đất liền nhanh chóng rời khỏi đó, tìm một gian nhà không người thì dừng lại.
Đường Mạch đóng cửa, phía sau lưng dựa vào cửa, ngồi xuống đất nghỉ ngơi.
Tuy rằng đến cuối cùng bọn họ cũng không bị Đoàn Trưởng đoàn xiếc thú đuổi kịp, nhưng là vì chạy trốn, hai người cũng dùng hết sức lực toàn thân. Đường Mạch dựa vào cửa nặng nề thở dốc, hắn từ trong ba lô lấy ra một đóa hoa Mặt Trăng sắp khô héo. Trên nụ hoa, cánh hoa màu bạc cuối cùng đang rụng xuống. Đóa hoa đã hoàn toàn khô héo, hóa thành tro tàn, từ trong tay Đường Mạch rơi xuống. Trên trán Đường Mạch, một vệt sáng bạc chợt lóe lên. Sắc bạc kia yếu đi từng chút một, dường như là vì thiếu đi một đóa hoa Mặt Trăng, nó rất nhanh liền biến mất, trên trán Đường Mạch lại khôi phục như bình thường.
Đạo cụ: Hoa Mặt Trăng của Vương hậu Hồng Đào
Người sở hữu: Đường Mạch
Hướng dẫn thông quan trò chơi: Đúng 6 giờ tối đưa Giun Lớn đến đoàn xiếc thú, có thể thông quan “Đêm hội bất ngờ của Đoàn xiếc thú Kỳ Quái”. Phó bản tập kết này vì là Trò chơi kép, cho nên đã che dấu đi trò chơi “Đêm hội kinh dị của Đoàn xiếc thú Kỳ Quái”, đúng 7 giờ tối, trợ giúp Giun Lớn chạy trốn có thể thông quan “Đêm hội kinh dị của Đoàn xiếc thú Kỳ Quái”, phá hư Đêm hội bất ngờ.
Không sai, sau khi tiến vào trò chơi, Đường Mạch liền sử dụng hoa Mặt trăng, biết được điều kiện để thông quan trò chơi. Hắn sử dụng hoa Mặt Trăng là vì muốn xác định điều kiện thông quan của chính mình và Phó Văn Đoạt. Ban đầu hắn thật sự rất lo lắng, sau bảy ngày, bọn họ phải làm thế nào mới có thể thuận lợi đưa Giun Lớn đến đoàn xiếc thú đây, hắn cần phải có được càng nhiều tin tức càng tốt. Sau đó lại kích phát hiệu quả “Sự khinh bỉ đến từ các vị trinh thám”, độ khó trò chơi tăng lên, sử dụng hoa Mặt Trăng là điều đương nhiên.
Chẳng qua hoa Mặt Trăng quả nhiên là bản hướng dẫn trò chơi không đầy đủ, nó chỉ nói cho Đường Mạch biết điều kiện để hoàn thành trò chơi, chứ không nói cho hắn biết phương pháp để thông quan.
Hai người dựa vào cửa nghỉ ngơi, Đường Mạch nhìn trần nhà tối om. Nhớ lại những chuyện mình vừa trải qua trong bảy ngày vừa rồi, hắn cười một tiếng, Phó Văn Đoạt quay đầu nhìn hắn.
Đường Mạch nói: “Tuy rằng đã biết khi hai người chúng ta tổ đội khó khăn trò chơi sẽ gia tăng, nhưng mức độ khó khăn này…… gia tăng cũng nhiều quá rồi đấy.”
Đùi phải Phó Văn Đoạt cong lên, tay phải đặt lên đầu gối, giọng nói trầm thấp: “Khó khăn thật sự quá lớn, 2 đấu với 21.”
“Ừ, 2 đấu với 21.”
Phó Văn Đoạt nói: “Cảm giác thế nào?”
Đường Mạch nghĩ nghĩ: “…… Rất sung sướng!”
Chính là cực kì sung sướng. Đã chơi nhiều trò chơi như vậy rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên sau khi thắng được trò chơi mà Đường Mạch cảm thấy vui vẻ đến thế. Khó khăn trò chơi càng lớn, thứ nhận được từ trò chơi càng nhiều. Đem 21 người chơi xoay đến chóng mặt, cuối cùng còn đoạt đi khen thưởng Đêm hội kinh dị của bọn họ, cảm giác này thật rất sảng khoái.
Đây mới là trò chơi thật sự chứ, khi chơi lúc nào cũng phải nơi chốn cẩn thận, sau khi thắng rồi liền sướng đến da đầu tê dại.
Nhưng chơi đến sung sướng là một chuyện, sau khi tổ đội với Phó Văn Đoạt, khó khăn trò chơi thật sự gia tăng đến mức quá đáng. Lần này nếu không phải vì có đội ngũ Khách lén qua sông giết người như ma kia hỗ trợ, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt tuyệt đối không thể dễ dàng hoàn thành trò chơi như vậy. Đương nhiên, nói là nói vậy, chứ thật ra bọn họ thắng cũng không hề dễ dàng chút nào.
Nghỉ ngơi một lúc, Đường Mạch lấy ra từ trong túi một viên đá quý màu trắng, Phó Văn Đoạt cũng lấy ra một viên tương tự.
“Có thể tự do định chế nâng cấp đạo cụ. Cậu định nâng cấp Đồng Vàng Của Quốc Vương à?” ngữ khí của Phó Văn Đoạt tràn đầy sự khẳng định.
Đường Mạch quay đầu nhìn hắn, không phủ nhận nói: “Anh định nâng cấp cái gì vậy?”
“Vũ khí.”
Đáp án này thật ra rất bình thường. Phó Văn Đoạt không có được loại đạo cụ hiếm có như Đồng Vàng Của Quốc Vương, hắn nâng cấp vũ khí là điều đương nhiên. Đường Mạch nghĩ nói: “Anh có nghĩ tới việc nâng cấp Mạch…… Nâng cấp Trứng gà tây không?”
Phó Văn Đoạt: “Bảy ngày một lần, mỗi lần có thể lưu trữ một giờ. Trước mắt vậy là đủ rồi. Loại đạo cụ này rất dễ khiến người khác buông thả bản thân.”
Đường Mạch gật gật đầu, suy nghĩ một chút, cũng không định nâng cấp Trứng gà tây. Trứng gà tây hiện tại đối với bọn họ mà nói, đã tuyệt đối đủ dùng rồi.
Phó Văn Đoạt yên lặng nhìn Đường Mạch: “Cậu thật sự muốn nâng cấp Đồng Vàng Của Quốc Vương à?”
Đường Mạch: “Làm sao vậy?”
“Đồng Vàng Của Quốc Vương, có thể tùy ý bỏ qua một lần trò chơi Hắc tháp. Nâng cấp nó, kết quả tốt nhất chính là đạt được nhiều lần cơ hội bỏ qua trò chơi, nhưng nhiều nhất sẽ không vượt quá ba lần. Hắc tháp nhất định sẽ không để cậu có được quá nhiều cơ hội bỏ qua như vậy. Mà cũng có thể, gia tăng cũng chưa chắc đã là cơ hội bỏ qua trò chơi.” Phó Văn Đoạt nói, “Nâng cấp vũ khí, càng thích hợp với cậu hơn.”
Thứ Đường Mạch cần chính là khả năng chiến đấu.
Lần này là vì có Phó Văn Đoạt, Đường Mạch mới có thể an toàn hoàn thành trò chơi. Trong trò chơi Hắc tháp lúc trước, Đường Mạch chỉ đụng tới một tên Bạch Nhược Dao có thực lực cao hơn hắn, suýt chút nữa đã bị đối phương hố chết. Hiện tại Đường Mạch lại đụng phải gã đầu trọc. Đường Mạch cũng tuyệt đối không phải đối thủ của gã ta. Nếu không phải có Phó Văn Đoạt ở đó, Đường Mạch rất có thể đã biến thành một Đồng Vàng Của Quốc Vương trong phó bản tập kết lần này.
Người chơi thông quan Hắc tháp tầng thứ hai không nhất định sẽ đánh thắng được người chơi thông quan Hắc tháp tầng thứ nhất. Trò chơi Hắc tháp không chỉ dựa vào vũ lực, có đôi khi còn phải dựa vào trí tuệ, sức phán đoán, sự quyết tâm…… Thậm chí là một chút may mắn.
Phó Văn Đoạt: “Quyền bỏ qua trò chơi chỉ có thể là một lần trò chơi, nâng cấp vũ khí, có thể ứng phó được rất nhiều trò chơi.”
Đường Mạch trầm mặc. Thật lâu sau, hắn thấp giọng nói: “Cảm ơn.”
Khóe môi Phó Văn Đoạt khẽ nhếch lên.
Rất nhanh sau đó, Đường Mạch liền quyết định nâng cấp Que Diêm Lớn. Trước mắt, Que Diêm Lớn và cây dù nhỏ đều là những vũ khí hắn thường xuyên sử dụng nhất. Uy lực của cây dù nhỏ rất mạnh, công được thủ được, nhưng nó lại không thể thu vào hình xăm, cầm nó có chút tốn sức, hơn nữa cũng không thể đạt được hiệu quả nhờ đánh lén bất ngờ, trước khi sử dụng còn phải nói ra chú ngữ đáng xấu hổ.
Đường Mạch không chút do dự quyết định nâng cấp Que Diêm Lớn.
Đạo cụ: Que Diêm Lớn của Mosaic
Người sở hữu: Đường Mạch
Phẩm chất: Hoàn mỹ
Cấp bậc: Cấp Ba
Công năng: Ngọn lửa không thể bị dập tắt. Có thể tùy ý đốt cháy que diêm, một khi ngọn lửa đốt cháy vật thể nào đó, theo tác dụng của luật nhân quả, chỉ khi vật thể đó bị đốt cháy sạch sẽ thì ngọn lửa mới có thể tắt; vượt qua sức tưởng tượng của ngươi rất nhiều.
Hạn chế: Sử dụng nhiều lần ngọn lửa không thể bị dập tắt sẽ làm giảm tuổi thọ của que diêm, nhiều nhất chỉ có thể sử dụng 50 lần.
Ghi chú: Tuy rằng ta phóng hỏa giết người, nhưng ta trước sau vẫn là một cô bé ngoan, Mosaic đã nói như vậy.
——————————