*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Âm thanh Hắc tháp nhắc nhở kết thúc, bảy người chơi đứng trước một con sâu cực lớn màu xanh lục, ngẩng đầu nhìn Đại Gà Tây trước mắt. Đại Gà Tây dường như cũng nghe thấy âm thanh vừa rồi của Hắc tháp, nó cực kỳ bất mãn, tức giận không ngừng dậm chân, đem máu tươi trên mặt đất dẫm tung tóe khắp nơi.
“Hắc tháp đáng chết, cô cô, nó dám nói ta sẽ hãm hại con của mình. Chuyện này không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng đâu. Con của ta, các con đều là tâm can bảo bối của mẹ, mẹ sao có thể hại các con chứ?” Đại Gà Tây dùng cặp mắt xanh nhỏ như hạt đậu thâm tình mà nhìn bảy người chơi trước mắt, biểu tình trên mặt nó không giống như đang nói dối, nhưng chỉ trong nháy mắt, ngay khi nó phát hiện bảy người chơi đang đứng lộn xộn, nó đột nhiên trở mặt, trong ánh mắt phóng ra một tia hung quang đầy khủng bố.
“Các con tại sao còn không xếp thành hàng cô!”
Tiếng hô đầy phẫn nộ, một chân Đại Gà Tây dùng sức dẫm xuống, hung hăng đạp vỡ một khối gạch men sứ. Nó trừng mắt nhìn bảy người chơi, nói: “Ai cũng đều muốn là người đầu tiên ăn sâu, nhưng các con cần phải xếp hàng. Các con tại sao lại không nghe lời như vậy, ta bảo các con xếp hàng, các con đều đang làm cái gì vậy cô!”
Đường Mạch nhíu mày chuẩn bị mở miệng, một giọng nam bỗng nhiên vang lên từ bên cạnh hắn: “Mẹ, chúng con lập tức xếp hàng ngay đây. Nhưng mà trước đó, mẹ phải trả lời chúng con một ít câu hỏi, phải không ạ?” Một tiếng “Mẹ” này gọi đến vô cùng tự nhiên, tựa như đối phương thật sự là một con gà con vậy.
Đường Mạch quay đầu nhìn lại. Người đang nói chuyện chính là người đàn ông trẻ tuổi cao gầy kia, trên mặt anh ta mang theo nụ cười, nghiêm túc mà nhìn “Gà mẹ” của mình. Có một bé con ngoan ngoãn như vậy ở đây, lửa giận trong lòng Đại Gà Tây chậm rãi tiêu tán. Tính tình nó giống như thời tiết, nói phong chính là vũ, tới cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Đại Gà Tây nói: “Cô cô, con của ta, con chỉ vừa mới sinh ra, liền đã muốn hiểu biết về thế giới này đến vậy sao?”
Người đàn ông mặt không đổi sắc nói: “Đúng vậy mẹ, con có một vấn đề muốn hỏi người một chút.”
Đại Gà Tây cúi đầu nhìn sâu xanh trên mặt đất, sau đó lại ngẩng đầu, nói: “Vậy con hãy nhanh chóng hỏi đi. Ta còn phải đi xử lý con sâu thối hoắc này giúp các con nữa, nó thối như vậy, lũ nhóc đáng yêu các con làm sao mà ăn được đây.”
Người đàn ông cười nói: “Vậy con xin hỏi mẹ một chút nha.” Dừng một chút, anh ta nhìn chằm chằm Đại Gà Tây, hỏi: “……Phương thức để thông quan phó bản này là gì?” Giọng nói anh ta ngay lập tức lạnh hẳn xuống.
Đại Gà Tây đang dùng cánh gà không ngừng chụp đánh sâu xanh, làm cho thịt sâu càng thêm ngon hơn. Nghe xong lời này, động tác của Đại Gà Tây hơi hơi dừng lại, rất nhanh nó ngẩng đầu, nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi, lộ ra một nụ cười hiền lành rồi lại tràn ngập ác ý. Nó là đang cười, nhưng nụ cười này lại khác với nụ cười vừa rồi, tựa như đang nhìn một người tự cho mình là thông minh. Nó nói: “Con của ta, cho nên…… Vấn đề thứ hai con muốn hỏi là gì vậy?”
Người đàn ông híp mắt, nhìn chằm chằm Đại Gà Tây không nói chuyện nữa. Gà tây dùng nụ cười châm chọc nhìn anh ta.
Vừa rồi còn là hai mẹ con hòa thuận, đột nhiên đã lại giương cung bạt kiếm được ngay.
Một lúc lâu sau, người đàn ông cười nói: “Bắt buộc phải hỏi hai vấn đề sao?”
Đại Gà Tây chớp chớp mắt: “Cô cô, đây là câu hỏi thứ hai của con ……”
“Trình tự xếp hàng chính xác là gì?” Một giọng nói truyền đến từ phía sau người đàn ông trẻ tuổi, anh ta nhìn thấy Đường Mạch bình tĩnh mà bổ sung nói: “Đây chính là vấn đề thứ hai.”
Đại Gà Tây tựa như lúc này mới chú ý tới Đường Mạch, ánh mắt nó dạo một vòng trên người hắn và người đàn ông kia. Một tay nó vác sâu xanh từ dưới mặt đất lên, đặt ở trên lưng. Đại Gà Tây trả lời nói: “Phương thức thông quan phó bản này, Hắc tháp không phải đã nói với các con rồi sao. Cô cô, các con của ta, xếp hàng ăn sâu, đừng làm cho mẹ khó xử, đây là phương thức thông quan phó bản của các con đấy. Dựa theo trình tự chính xác ……”
Đại Gà Tây ngẩng đầu nhìn về phía Đường Mạch, Đường Mạch bình tĩnh để tùy nó xem xét.
Đại Gà Tây không thể nhìn ra bất kì biểu tình gì trên mặt Đường Mạch, hắn không kích động cũng không nóng nảy. Nó có chút thất vọng, nhưng thân là một con gà mẹ yêu thương gà con, nó cổ vũ nói: “Con của ta, con thật thông minh. Trình tự chính xác mẹ đã sớm nói cho con rồi đấy, không phải mẹ đã nói, con có anh trai chị gái, còn có cả em trai sao cô.”
Một giọng nữ cả kinh nói: “Ý mày là, trình tự bọn tao tiến vào phó bản, chính là trình tự xếp hàng?”
Đại Gà Tây quay đầu nhìn về phía nữ sinh vừa nói chuyện. Là một trong hai cô bé kia, cô bé dường như cũng nhận thấy được chính mình vừa rồi đã quá mức kích động, vội vàng ngậm miệng tránh phía sau đồng bạn. Đại Gà Tây dùng cánh cố định sâu xanh trên lưng: “Con của ta, con quá tham lam, chỉ có thể hỏi hai vấn đề thôi cô. Nhưng ta thương con như vậy, đương nhiên sẽ không phê bình con. Con phải ngoan ngoãn xếp hàng đấy.”
Đại Gà Tây cười hì hì đạp lên đống mềm thịt đỏ tươi, cô bé kia sợ hãi liên tục gật đầu.
Giữa mùi máu tươi gay mũi, Đại Gà Tây nhìn chung quanh một vòng, lại nhìn bảy “gà con” trước mặt. Nó hiền từ cười nói: “Ta đi xử lý con sâu này. Cô cô, con của ta, một giờ sau các con nhất định phải xếp thành hàng ở chỗ này chờ ta đấy nhé?”
Không ai đáp lại lời nó.
Trong đôi mắt thật nhỏ của Đại Gà Tây hiện lên một tia quang mang ác liệt, nó vui vẻ xoay người, ngâm nga một khúc hát nhỏ: “Bảy chú gà con đáng yêu, một con sâu xanh xấu xa. Gà con muốn ăn sâu xanh, gà mẹ đâu rồi nhỉ? Gà mẹ……” Đột nhiên, nó xoay người, tầm mắt gắt gao khóa chặt trên người cô bé vừa nói chuyện, kỳ quái mà cười nói: “Gà mẹ muốn ăn thịt gà con!”
Cô bé bị dọa sợ, cả người không ngừng run rẩy.
Đại Gà Tây cổ quái nhìn cô bé rồi cười một chút, tiếp tục ngêu ngao bài đồng dao kì quái kia, nghênh ngang rời khỏi khu thực phẩm thịt.
Sau khi Đại Gà Tây đã hoàn toàn rời đi, hai cô bé sợ hãi ôm lấy nhau, không biết phải làm sao. Đường Mạch và Phó Văn Đoạt liếc nhau, trong lòng hai người dần dần có chút suy đoán. Lúc này, một giọng nam vang lên trước mặt hai người: “Xem ra hiện tại đã tới thời gian một giờ xếp hàng rồi, giới thiệu nhau một chút đi, xưng hô thế nào đây?”
Đường Mạch quay đầu nhìn về phía người vừa nói chuyện.
Người đàn ông trẻ tuổi này vẫn luôn rất bình tĩnh, cho dù vừa rồi bị Đại Gà Tây trực tiếp trở mặt chế nhạo, anh ta cũng không hề lộ vẻ thất thố. Anh ta đi đến trước mặt Đường Mạch và Phó Văn Đoạt, ánh mắt chăm chú đặt trên người bọn họ. Trong ánh mắt này mang theo sự đánh giá, nhưng cũng không có ác ý.
Đường Mạch nhàn nhạt nói: “Tôi tên Victor, anh ấy là Đường Cát.”
Hai cái tên này vừa nghe liền biết là tên giả, Phó Văn Đoạt ý vị thâm trường nhìn Đường Mạch, cũng không phản bác lại.
Người đàn ông cũng không tức giận, cười nói: “Tổ công lược Nam Kinh Tiêu Quý Đồng, hai người này là đồng đội của tôi, Tiểu Kiều, Ninh Ninh.” Anh ta chỉ vào cậu bé ngoại quốc tóc vàng mắt xanh và cô gái trẻ tuổi tóc dài. Hai người cùng nhau nhìn Đường Mạch gật gật đầu, cuối cùng Tiêu Quý Đồng nói: “Hai cô bé kia không biết tại sao lại không thấy được lệnh phong tỏa, cũng bị đi nhầm tới nơi này.”
Người anh ta nói tới chính là hai cô bé học sinh kia.
Tố chất tâm lý của hai cô bé rõ ràng không bằng ba người Tiêu Quý Đồng, càng không bằng Đường Mạch và Phó Văn Đoạt. Các cô bị dọa sợ sắc mặt tái nhợt, cô bé tóc ngắn kiên cường hơn một chút, cô bé nuốt nước miếng, ngăn lại nỗi sợ hãi trong lòng, giải thích nói: “Em…… Em tên Tiểu Vân, bạn ấy là Viện Viện. Hai tuần trước bọn em bị kéo vào một phó bản, hôm qua vừa mới từ trong đó thoát ra ngoài, vậy nên bọn em không biết gì về lệnh phong tỏa cả.”
Tiêu Quý Đồng: “Khó trách.”
Phó Văn Đoạt trầm thấp nói: “Lệnh phong tỏa là cái gì?”
Tiêu Quý Đồng: “Thời điểm các cậu tới Nam Kinh hẳn là đã thấy được, Nam Kinh không giống với các thành phố các cậu từng ở trước kia. Nghe giọng cậu hẳn là người Tô Nam,” anh ta nhìn về phía Đường Mạch, tiếp đó lại nhìn sang Phó Văn Đoạt: “Còn cậu là người Bắc Kinh phải không? Tôi không biết tình huống ở chỗ các cậu thế nào, nhưng ở Nam Kinh, có người kéo theo một nhóm người, quyết định thiết lập một trật tự nhất định trong thành phố này.”
“Người kia là anh sao?” Đường Mạch hỏi.
Tiêu Quý Đồng cười: “Đương nhiên không phải tôi. Tôi không thuộc về tổ chức kia. Việc bọn họ phải làm quá nhiều, bọn họ muốn tìm toàn bộ cửa vào của tất cả các phó bản ở Nam Kinh, muốn tìm mọi cách để hiểu biết hơn về Hắc tháp. Muốn tìm ra phương pháp công lược trò chơi có thể giúp tất cả mọi người thuận lợi thông quan trò chơi Hắc tháp, còn muốn che chở cho một đống Ngạch quân dự bị yếu kém ……” Dừng một chút, anh ta nhìn về phía hai cô bé kia: “Hai em cũng là Ngạch quân dự bị à? Đừng hiểu lầm, anh cũng là Ngạch quân dự bị.”
Tiểu Vân vội vàng lắc đầu, ngữ khí sùng kính nói: “Tiêu đội, bọn em không hiểu lầm anh đâu, bọn em hiểu được mà.”
Nghe được cách xưng hô “Tiêu đội” này, Đường Mạch nhướn mày, Phó Văn Đoạt cũng cảm thấy hứng thú nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi kia.
Tiêu Quý Đồng nói: “Về sau các cậu sẽ có nhiều thời gian hơn để đi tìm hiểu sự tình trong Thành phố Nam Kinh, còn hiện tại, chúng ta vẫn nên quay trở lại với trò chơi này thôi.”
Hai người đồng đội của Tiêu Quý Đồng đều rất nghe theo lời anh ta, cậu bé ngoại quốc và cô gái tóc dài vẫn luôn im lặng đứng bên cạnh không nói gì, toàn tâm toàn ý tin tưởng đồng đội của mình, để anh ta sắp xếp hết thảy mọi việc. Nhưng hai cô bé kia cũng rất tín nhiệm Tiêu Quý Đồng. Hai cô bé rõ ràng trước đó không hề quen biết anh ta, nhưng bọn họ lại dùng ánh mắt cực kỳ tin tưởng mà nhìn đối phương.
Phát hiện này khiến Đường Mạch cảm thấy có chút thú vị.
Tiêu Quý Đồng nói: “Đầu tiên là về bản thân trò chơi này. Đại Gà Tây kia cũng không giống như bề ngoài thoạt nhìn đơn giản như vậy, nó không hề thực sự coi chúng ta như con của mình. Đây là Trò chơi Hắc tháp, tất cả những gì nó muốn là ăn thịt chúng ta, khiến chúng ta biến thành những thứ trên mặt đất kia.”
Thịt nát đầy đất trộn lẫn với nhau, sớm đã nhìn không ra khối nào là của người nào nữa rồi.
Ác ý của Đại Gà Tây đã hoàn toàn bị bại lộ khi Tiêu Quý Đồng đặt câu hỏi với nó. Phó bản hiện thực này xét đến cùng chính là một tràng trò chơi, Đại Gà Tây là Boss phó bản, nếu nó thật sự coi người chơi như gà con, vậy liền sẽ không có đống thịt nát bằm trên mặt đất như hiện tại.
Suy nghĩ của Tiêu Quý Đồng và Đường Mạch *bất mưu nhi hợp, Đường Mạch không mở miệng, nghe đối phương tiếp tục nói: “Chúng ta có thời gian một giờ để xếp hàng. Trước mỗi lần xếp đều được đặt câu hỏi, sau đó sẽ đi suy xét về việc xếp hàng. Nếu xếp hàng sai, liền sẽ tiến vào trò chơi “Lão Ưng đuổi bắt gà con”, thời gian trò chơi là một giờ.”
*
不謀而合 = bất mưu nhi hợp = Không thương lượng trước mà ý kiến, hành vi đều hợp ý, giống nhau. (Nguồn: http://www.vietnamtudien.org/phatquang/td_hanword.php?id=125)Tiểu Vân thầm nghĩ: “Tiêu đội, đây có phải ý là chúng ta chỉ cần căng qua một giờ, liền có thể vượt qua trò chơi “Lão Ưng đuổi bắt gà con”.” sau đó lại nghĩ đến: “Chúng ta mỗi lần có thể hỏi hai vấn đề, vừa rồi Tiêu đội hỏi Đại Gà Tây phương pháp thông quan trò chơi, nó hiển nhiên không hề muốn trả lời, cho nên lại hỏi vấn đề thứ hai. Em suy đoán…… Chẳng lẽ nó có thể từ hai vấn đề được hỏi, chọn ra một vấn đề để tiến hành trả lời? Cho nên nó mới có thể hỏi vấn đề thứ hai là cái gì!”
Viện Viện rất nhanh phản bác nói: “Không phải, Tiểu Vân, nếu thật sự là như vậy, nó vừa rồi đã trả lời hai vấn đề.”
Tiêu Quý Đồng cười nói: “Bạn em nói không sai đâu. Quy tắc trò chơi điều thứ tư, Đại Gà Tây phải trả lời ít nhất một vấn đề, và không thể nói dối.”
Cô bé nhát gan nói: “Nhưng nó vừa rồi trả lời hai vấn đề mà.”
“Hắc tháp chỉ yêu cầu nó trả lời ít nhất một vấn đề, và không thể nói dối. Hai vấn đề nó tùy ý nói ra một đáp án chính xác, liền không tính là vi phạm quy tắc trò chơi.”
Mọi người đồng thời nhìn về phía Đường Mạch.
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt tựa như hai người chơi *đi mua nước tương, rất ít khi nói chuyện. Bọn họ là người mới tới, quen biết mọi người không đến nửa giờ, hai cô bé học sinh gần như đã bỏ quên bọn họ. Nghe được hắn nói như vậy, trên mặt Tiểu Vân lộ ra biểu tình suy nghĩ sâu xa. Tiêu Quý Đồng cười: “Đúng vậy. Cho nên vừa rồi nó nói hai đáp án, có khả năng cả hai đều là thật, cũng có khả năng chỉ có một cái là thật. Chúng ta phải tính đến trường hợp xấu nhất, nó nói dối, chỉ có một đáp án là thật.”
*Trước đây mình đã từng một lần giải thích cụm này ở tiểu kịch trường của tác giả trong chương 60 nhưng chắc nhiều bạn cũng quên rồi nên mình giải thích lại nhé.“打酱油” dịch word by word nghĩa là “đi mua nước tương/xì dầu”. Trừ trường hợp bạn thực sự đi mua nước tương/xì dầu nói câu này thì ok không sao nhưng nếu nó xuất hiện giữa giời from nowhere như ngữ cảnh trong đoạn trên thì nó thường có nghĩa là “Không phải việc của tôi/Không liên quan tới tôi/Tôi chỉ là người qua đường” đại loại vậy nhé. Tại sao lại vậy thì sự tích là như sau:“Một người đàn ông Quảng Châu đang đi trên đường thì được phóng viên đường phố phỏng vấn, hỏi anh ta nghĩ gì về scandal sex của ngôi sao Hồng Kông Trần Quán Hy, khi đó người đàn ông trả lời: “Không liên quan gì tới tôi. Tôi chỉ đang đi mua nước tương thôi.”. Từ đó về sau, mọi người bắt đầu dùng cụm “打酱油”= “Đi mua nước tương/xì dầu” ngụ ý muốn nói “Chuyện đó chẳng liên quan gì tới tôi” = “It’s none of my business” (đoạn giải thích này mình đọc được từ một comment bằng tiếng anh trên một web nào đó khi search về ý nghĩa cụm này khi dịch chương 60 nhưng giờ mình tìm lại không thấy, bao giờ tìm lại được cái nguồn kia thì mình thêm vào sau nha ^^). Cho nên đoạn trên kia tác giả dùng “打酱油”khi nói về Đường Mạch và Phó Văn Đoạt là ý chỉ hai ông này từ đầu đến cuối cứ im im, cùng tham gia một trò chơi mà cứ như người qua đường, chuyện của mấy người chứ không liên quan gì tới tôi ấy Mọi người lâm vào trầm tư, Đường Mạch đột nhiên nói: “Bom, xe tải đồ chơi và thanh đao đánh lén Đại Gà Tây lúc đầu, đều là do các anh làm ra à?”
Ninh Ninh vẫn luôn im lặng chỉ vào cậu bé tóc vàng bên cạnh: “Là do Tiểu Kiều làm.”
Tiểu Kiều kiêu ngạo nói: “Lần này đội trưởng và bọn em đều là có chuẩn bị mà đến, mang theo rất nhiều đạo cụ. Nhưng không nghĩ tới phó bản này lại không thể dùng dị năng, fuck turkey, em rất ghét nó, nó đánh em!” Cậu bé lại bắt đầu tức giận chửi mắng.
Tiêu Quý Đồng giải thích nói: “Ba người bọn tôi là buổi sáng hôm nay tiến vào trò chơi, sau khi tiến vào mới phát hiện không thể sử dụng dị năng, chỉ có thể dùng đạo cụ. May mà đạo cụ chúng tôi mang theo tương đối nhiều, lại là ba người, cho nên trước khi tiến vào siêu thị đã đánh một trận với Đại Gà Tây. Kết quả các cậu cũng thấy được rồi đấy, chúng ta một khi đánh nó liền bị phán định là “Hài tử điên cuồng sát mẫu thân”, sẽ bị sét đánh. Cho nên khi Đại Gà Tây ra ngoài đón hai cậu tôi liền cùng Tiểu Kiều bố trí một ít bẫy rập. Những đạo cụ đó đã sớm ở ngay chỗ này, bọn tôi cũng không hề tiếp tục ra tay đánh chết Đại Gà Tây. Tôi muốn thử một lần như vậy xem có thể tránh được việc kích hoạt hiệu quả “Hài tử điên cuồng sát mẫu thân” hay không, tạo thành một ít thương tổn trên người nó.”
Đường Mạch nhớ lại một chút: “Nó xác thật đã bị thương, nhưng một khi kích hoạt loại bẫy rập có thể lấy mạng nó, như cũ sẽ kích phát hiệu quả “Hài tử điên cuồng sát mẫu thân”.”
Khi Đại Gà Tây bị bom tạc bị thương, Hắc tháp cũng chưa làm ra phản ứng gì. Nhưng ngay khi thanh đao kia sắp đâm vào ngực nó, Hắc tháp lại giáng một tia sét xuống người Tiểu Kiều, trừng phạt ý đồ sát gà mẹ của cậu bé.
Lúc này vấn đề lại quay trở về điểm xuất phát.
“Cho nên chúng ta rốt cuộc nên xếp hàng như thế nào đây?” Cô bé tóc ngắn tên Tiểu Vân nói, “Đại Gà Tây đưa ra hai đáp án. Một cái là xếp hàng ăn sâu chúng ta mới có thể thông quan phó bản, một cái là trình tự xếp hàng là trình tự người chơi tiến vào phó bản. Em cảm thấy nó không thể dễ dàng nói cho chúng ta biết trình tự xếp hàng như vậy được, nó không có khả năng trả lời vấn đề này, nếu không chúng ta sẽ lập tức có thể thông quan rồi, vậy nên nó chắc chắn đã nói dối khi trả lời vấn đề thứ hai.” Vậy tại sao lại muốn hỏi vấn đề thứ hai này?
Câu nói kế tiếp Tiểu Vân chưa nói ra, cô bé chỉ kỳ quái nhìn về phía Đường Mạch, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng.
Khi Đường Mạch tham gia Trò chơi Hắc tháp phần lớn đều sắm vai nhân vật quân sư, đổi lại là trước đây, không chỉ vấn đề thứ hai, mà ngay cả vấn đề thứ nhất cũng đều rất có khả năng là hắn nói ra, chứ không phải do Tiêu Quý Đồng mở miệng dò hỏi. Kiểu người chơi lãnh đạo trong trò chơi Hắc tháp rất nhiều, nhưng đại đa số đều là miệng cọp
gan thỏ, căn bản không đưa ra được ý kiến chính xác, ngược lại sẽ dẫn đội ngũ đến kết thúc thất bại. Vấn đề thứ nhất mà Tiêu Quý Đồng đưa ra cũng là vấn đề Đường Mạch muốn hỏi, cho nên hắn mới không nhiều lời.
Đường Mạch thích nhất hai loại đồng đội. Một loại là cùng ý tưởng với mình, chỉ một ánh mắt liền có thể hiểu rõ ý tứ đối phương. Ví dụ như Phó Văn Đoạt, hoặc như người đàn ông nhìn quá rất lợi hại, lại có chút thần bí Tiêu Quý Đồng kia. Còn có một loại chính là loại đồng đội ngu ngốc. Cái gì cũng đừng nghĩ, người khác nói gì đối phương liền làm cái đó, vô điều kiện mà phục tùng mệnh lệnh, không rước thêm phiền phức cho đội ngũ.
Cô bé này cũng rất thông minh, nhưng vẫn còn kém một chút. Rất may cô bé còn khiêm tốn không có quá khoa trương, đổi lại nếu là kiểu người chơi thích ra vẻ thông minh, sẽ càng làm cho Đường Mạch đau đầu. Lúc trước khi hắn và Phó Văn Đoạt mới gặp nhau trong trò chơi Pinocchio, Đường Mạch chính là bị kiểu đồng đội “Thông minh” hố một phen, trò chơi vừa mới bắt đầu liền rơi vào thế bất lợi.
Đường Mạch đang chuẩn bị trả lời, lúc này, một giọng nam lại đoạt lời trước mặt hắn: “Hỏi vấn đề này có hai mục đích. Thứ nhất, là để đảm bảo đáp án của vấn đề thứ nhất khẳng định là chính xác. Thứ hai, cho dù là đáp án sai lầm, trước mắt chúng ta cũng không biết trình tự xếp hàng chính xác là gì. Đại Gà Tây có một nửa khả năng sẽ nói thật, chẳng may nếu nó nói thật, vậy chúng ta cứ dựa theo trình tự này đi xếp hàng, liền chó ngáp phải ruồi rồi.”
Đường Mạch quay đầu nhìn sang Phó Văn Đoạt. Phó Văn Đoạt đang đứng cạnh hắn, thấy Đường Mạch nhìn mình, khóe môi đối phương khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng cười một chút.
Có lời giải thích của Phó Văn Đoạt,Tiểu Vân lúc này mới thông suốt mọi chuyện.
Vấn đề thứ hai là gì cũng không quan trọng, quan trọng chỉ có một điểm: Thông qua vấn đề này bọn họ phải phân biệt được đáp án nào là chính xác. Ngoại trừ điều này, hỏi về trình tự xếp hàng, cũng có thể nhìn ra một ít thái độ của Đại Gà Tây: Nó cũng không muốn cho người chơi thuận lợi thông quan.
Tiểu Vân đề xuất nói: “Dù sao trình tự chúng ta tiến vào phó bản khẳng định cũng không phải trình tự chính xác, vậy chúng ta sẽ không dựa theo trình tự này, đổi sang cách khác đi. Như vậy cũng coi như loại trừ một cách xếp hàng.”
Đường Mạch lắc đầu nói: “Vẫn là dựa theo trình tự này đi.”
Tiểu Vân kinh ngạc nói: “Tại sao?”
“Em biết có bao nhiêu cách để bảy người xếp hàng không?” Một giọng nữ khàn khàn truyền đến từ phía sau mọi người. Đường Mạch ngẩng đầu nhìn về phía người vừa lên tiếng, là cô gái tóc dài tên “Ninh Ninh”. Ninh Ninh mặc một bộ quần áo bó sát màu đen, thần sắc lạnh nhạt quét mắt liếc nhìn hai cô bé học sinh, giọng nói lạnh băng: “Giả thiết trái phải sắp xếp đều là giống nhau, không phân biệt đầu cuối, vậy chính là 7!/2, tổng cộng có 2520 cách xếp hàng. Lại giả thiết Đại Gà Tây nhất định bắt chúng ta phải đứng đúng đầu cuối, vậy chính là 5040 cách.” Thanh âm dừng lại, Ninh Ninh lạnh lùng nhìn về phía hai cô bé: “Dư lại tới 5039 cách xếp hàng, em định chọn cái nào?”
*Mình thực sự dốt toán nên đoạn này mình cũng không hiểu lắm. Mình có vất cho mấy đứa bạn thì cno nói hình như tác giả lại đang nói nhầm. 7 người đứng xếp hàng, nếu không phân biệt đầu cuối, thì sẽ có 7! = 5040 cách. Còn nếu phân biệt đầu cuối, thì là 7!/2 = 2502 mới đúng. Trước giờ nếu thấy tác giả nhầm nhọt gì đó thì mình có hay sửa lại nhưng cái này mình không chắc nên mình chỉ chú thích vào đây thôi. Bạn nào thấy cái nào đúng thì có thể góp ý và giải thích cho mình, mình thấy ok thì mình sửa lại sau nhé ^^.Ninh Ninh nói một hồi không chút lưu tình nể mặt, hai cô bé nghe xong đều ngậm miệng, ngoan ngoãn không nói chuyện nữa.
Tiêu Quý Đồng cười nói: “Tỷ lệ 1/5039 này, tôi cũng không nghĩ sẽ đi tùy tiện lựa chọn. Hơn nữa Đại Gà Tây có lẽ cũng sẽ nghĩ như vậy, cho rằng chúng ta khẳng định sẽ cảm thấy nó đang nói dối, do đó nghịch hướng tư duy, khiến chúng ta loại trừ đi đáp án chính xác. Cho nên tôi cũng đồng ý dựa theo trình tự xếp hàng tiến vào phó bản. Nếu đã xác định được phương thức xếp hàng, hiện tại cũng không có tin tức dư thừa nào để tham khảo, chúng ta có thể tách ra đi chuẩn bị đạo cụ, nghênh đón trò chơi “Lão Ưng đuổi bắt gà con.”
Bảy người dần tách ra, từng người đi chuẩn bị vũ khí, nghỉ ngơi dưỡng sức, nghênh đón một hồi đại chiến.
Cho dù là Đường Mạch hay Phó Văn Đoạt, cũng đều không cảm thấy bọn họ có thể thắng được trò chơi ngay từ vòng thứ nhất. Hai người đi đến góc siêu thị, Đường Mạch cầm cây dù nhỏ của Bà ngoại Sói, thử vẫy vẫy vài cái. Tiếp theo hắn lại lấy ra hai thanh tiểu đao cùng một khẩu súng lục. Viên đạn được chế tác đặc biệt của Phó Văn Đoạt chỉ còn lại một viên, Đường Mạch cũng không định sử dụng nó. Hắn quyết định lấp đầy ổ đạn bằng những viên đạn bình thường.
“Anh cầm lấy đi.” Đường Mạch cầm súng đưa qua.
Phó Văn Đoạt đang đứng cạnh quầy thực phẩm đông lạnh quan sát hoàn cảnh xung quanh, nghe xong lời này, hắn quay đầu nhìn sang Đường Mạch. Phó Văn Đoạt có chút sửng sốt, rất nhanh liền tiếp nhận súng lục, hỏi: “Để tôi dùng à?”
Đường Mạch gật gật đầu: “Tạm thời chúng ta vẫn chưa biết sức mạnh hiện tại của Đại Gà Tây là như thế nào. Từ tình huống vừa rồi khi nó bị cậu bé ngoại quốc kia tính kế mà nói, thực lực của nó hình như cũng không mạnh lắm. Nhưng lần sau Đại Gà Tây sẽ biến thân thành lão Ưng. Chúng ta không biết đợt biến thân này có thể khiến sức mạnh của nó tăng lên hay không, nhưng chúng ta cần phải làm ra sự chuẩn bị tốt nhất.”
Đường Mạch cẩn thận giải thích, Phó Văn Đoạt yên lặng nhìn đối phương, lắng nghe hắn nói. Sau khi nói xong Đường mạch liền ngẩng đầu, phát hiện Phó Văn Đoạt đang nhìn mình, khóe môi khẽ nhếch lên. Trong lòng Đường Mạch có chút sửng sốt, Phó Văn Đoạt hỏi: “Cho nên, tại sao lại đưa súng cho tôi?”
Đường Mạch: “……”
Đây vốn dĩ không phải súng của anh sao!!!
Đường Mạch trầm mặc một lát, thành thật nói: “Khi chiến đấu thực sự, với trình độ hiện tại của tôi …… Tôi bắn không chuẩn.”
Phó Văn Đoạt gật gật đầu, dường như là đang chấp nhận đáp án này.
(Từ mấy chương trước đã rất cố chấp rồi nhé, cứ soi mói với bắt Đường tổng phải nhận mình bắn kém mới chịu được =]]])Đường Mạch: “……”
Phó Văn Đoạt cũng không biết, sau khi cấm sử dụng dị năng, súng cũng không còn quan trọng với Đường Mạch nữa. Kĩ năng sử dụng súng của hắn không tốt, nếu không có dị năng Checkmate, súng đối với hắn mà nói còn không bằng đao, so ra còn kém hơn cây dù nhỏ.
Không thể sử dụng dị năng, thứ trước mắt Đường Mạch có thể trông cậy vào nhất là cây dù nhỏ và…… Phó Văn Đoạt. Que Diêm Lớn bị hắn dùng dị năng phong ấn trong hình xăm ở cổ tay, bản thân Que Diêm Lớn có thể dùng, nhưng dị năng của hắn lại không thể dùng, cho nên hắn không thể lấy ra Que Diêm Lớn. Không có dị năng, tố chất thân thể cũng bị giảm xuống, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng chỗ dựa lớn nhất của Đường Mạch hiện tại chính là Phó Văn Đoạt. (=]]])
Nhưng Đường Mạch vẫn có chút lo lắng, cho nên hắn mới đem súng lục giao cho Phó Văn Đoạt: “Anh không thể sử dụng dị năng, sẽ không có vũ khí, đem theo cây súng này hẳn sẽ tốt hơn một chút.” Dị năng của Phó Văn Đoạt liên quan tới việc thân thể biến hóa, mỗi lần chiến đấu đều là dùng thân thể mình làm vũ khí, hiện tại người này lại không thể sử dụng dị năng, thực lực nhất định sẽ bị giảm xuống.
Phó Văn Đoạt lại nói: “Tôi đã có vũ khí rồi.”
Đường Mạch sửng sốt: “Anh có vũ khí?”
Vừa dứt lời, một bóng đao đen nhánh chợt lóe qua trước mắt Đường Mạch. Hô hấp hắn lập tức cứng lại, thân thể phản xạ định tránh né về phía sau, nhưng động tác của Phó Văn Đoạt còn nhanh hơn nhiều, tay trái Phó Văn Đoạt vòng qua eo Đường Mạch, chặn lại con đường lui về phía sau của hắn. Thứ này như bóng với hình, thật giống như tia chớp, cắt qua lông mi Đường Mạch. Đường Mạch cảm nhận rõ ràng cảm giác lưỡi dao lạnh lẽo cọ qua lông mi, hắn cảm thấy trái tim mình như ngừng một nhịp, da đầu tê dại. Chờ đến khi Phó Văn Đoạt thu lại chủy thủ, hắn mới lấy lại tinh thần, yên lặng nhìn vào tiểu đao trong tay đối phương.
Nó chỉ dài cỡ khoảng bàn tay của một người đàn ông trưởng thành, sắc cạnh bén nhọn, toàn thân đen nhánh, phỏng chế theo hình dạng chủy thủ quân dụng. Dưới ánh sáng tối tăm, một tia sáng màu xanh nước biển từ thân đao xẹt qua. Thanh chủy thủ này trông rất bình thường, đặt ở bất kì nơi nào Đường Mạch cũng sẽ đều không liếc mắt nhìn qua, nhưng hắn nhớ rõ cảm giác vừa rồi khi cây đao này xẹt qua trước mắt. Tựa như cái chết đang đến gần, chỉ cần tiến về phía trước một chút, cây đao này liền có thể dễ như trở bàn tay mà cắt đứt hộp sọ cứng rắn nhất trên đầu hắn.
Đường Mạch hỏi: “Đây là vũ khí của anh sao?” Hắn chưa từng thấy Phó Văn Đoạt dùng qua cây đao này.
Dường như đã phát hiện ra ý tứ trong câu nói của đồng đội mình, Phó Văn Đoạt đáp lời: “Vũ khí quan trọng phải giấu cho kĩ, lúc cần thiết có thể chế địch tất thắng.”
Đáp án cũng khá dễ hiểu. Đường Mạch cũng vẫn luôn giấu Que Diêm Lớn trong hình xăm trên cổ tay mình, chưa đến lúc cần thiết thì sẽ không lấy ra. Hắn đã từng rất nhiều lần đột nhiên lấy ra Que Diêm Lớn, đánh đối thủ một cái trở tay không kịp.
Hai người không nói thêm nữa, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt không có được nhiều đạo cụ như cậu bé kia, đạo cụ của bọn họ khá ít, nhưng đều là tinh phẩm. Đường Mạch dắt cây dù nhỏ bên hông, Phó Văn Đoạt cất súng lục đi, ngón tay vừa động, chủy thủ màu đen liền đã biến mất. Khi hai người trở lại khu các loại thực phẩm thịt, Ninh Ninh và Tiểu Kiều đang bố trí bẫy rập mới.
Thấy bọn họ trở lại, Tiêu Quý Đồng cười nói: “Chuẩn bị tốt rồi chứ?”
Đường Mạch nhẹ nhàng gật đầu. Hắn nhìn về phía Tiểu Kiều đang ngồi xổm trên đất bố trí bẫy rập, cả kinh nói: “Các anh có nhiều đạo cụ đến vậy sao?”
Bên người Tiểu Kiều chất một núi đồ vật, ước chừng cao khoảng nửa thước, toàn bộ đều là đạo cụ với đủ loại kiểu dáng hiếm lạ cổ quái. Xe tải đồ chơi vừa nãy ám toán Đại Gà Tây đã hỏng, bị một chân nó dẫm bẹp đá tới góc tường, thế nhưng bọn họ vẫn còn nhiều đạo cụ như vậy.
Số lượng đạo cụ này khiến Đường Mạch không khỏi kinh ngạc. Sau khi Địa cầu online bốn tháng, hắn vẫn luôn không ngừng tham gia trò chơi, cũng bắt được không ít đạo cụ khen thưởng, nhưng hắn cũng chưa từng gặp qua nhiều đạo cụ đến vậy. Phó Văn Đoạt cũng rất hứng thú mà nhìn đống đạo cụ này.
Tiêu Quý Đồng nói: “Bởi vì muốn tới tham gia phó bản này, cho nên mới cố ý mang theo nhiều một chút.” Anh ta hơi mỉm cười, nhưng chỉ có nhiêu vậy, cũng không nói thêm lời nào nữa.
Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đi đến nơi xa, đứng ở đó quan sát ba người Tiêu Quý Đồng.
Ba người này thật sự rất thú vị. Một cậu bé chỉ khoảng tám chín tuổi không sợ hãi máu tươi thịt nát, nhỏ mà lanh, chủ ý rất nhiều, đối mặt với tình huống đột phát cũng cực kỳ trấn định. Một cô gái tóc dài luôn mang vẻ mặt thờ ơ, tính tình có chút lạnh lẽo, cả người tản ra loại hơi thở “người sống chớ gần”, cự tuyệt giao lưu với bất kì kẻ nào. Còn có một người nhìn qua trông như bình thường nhất, nhưng thật ra lại là đội trưởng thần bí nhất, luôn mang vẻ mặt tươi cười, nhưng trong lòng anh ta nghĩ gì, không ai biết được.
Ba người này còn đặc biệt nổi tiếng, nổi tiếng đến mức hai người chơi Nam Kinh chưa từng gặp qua bọn họ lại cực kì thoải mái mà nói ra tên bọn họ, hơn nữa còn rất tôn kính.
“……Tổ công lược Nam Kinh.” Đường Mạch thầm niệm ra năm chữ này.
Giọng nói trầm thấp của Phó Văn Đoạt vang lên: “Cậu có hứng thú với bọn họ à?”
Đường Mạch sửng sốt, nhìn sang Phó Văn Đoạt, lắc đầu nói: “Không, tổ chức này của bọn họ dường như không giống với tổ chức Attack của Lạc Phong Thành, cảm giác như là có quy tắc của riêng mình. Anh ta vừa rồi nói bọn họ bởi vì tham gia phó bản này, cho nên mới cố ý mang theo rất nhiều đạo cụ. Đạo cụ của tôi và anh cộng lại cũng không được nhiều như vậy, mà trong số tất cả người chơi, đạo cụ của hai chúng ta đã được xem như rất nhiều rồi. Tổ công lược, chủ động tham gia Trò chơi Hắc tháp ……”
Người chơi Nam Kinh thật sự rất đặc biệt.
Đường Mạch cũng không quá có hứng thú đối với tổ công lược này, nhưng hắn nhớ tới một sự kiện: “Nếu bọn họ lợi hại như vậy, rất nhiều người chơi Nam Kinh đều sẽ quen biết bọn họ, có lẽ chúng ta có thể thông qua bọn họ để tìm được Phó Văn Thanh?”
Phó Văn Đoạt không trả lời vấn đề này, chỉ hỏi Đường Mạch: “Trong ba người kia, cậu cảm thấy ai là người mạnh nhất.”
Suy cho cùng, Đường Mạch vẫn có chút khiếm khuyết ở phương diện chiến đấu, hắn cẩn thận quan sát trong chốc lát: “Tiêu Quý Đồng?” Dừng một chút, hắn tiếp lời: “Là cô gái tóc dài kia à?”
“Chính là cô ấy.”
Cùng lúc đó, Tiểu Kiều đang vùi đầu bố trí đạo cụ. Động tác của cậu bé rất nhanh, chỉ tựa như đang xếp gạch, có thể dễ như trở bàn tay tìm ra được đạo cụ mình cần từ trong núi đạo cụ, sau đó đem chúng đặt ở nơi thích hợp, còn thường xuyên muốn đo lường một chút khoảng cách giữa chúng, miệng lẩm bẩm. Sau khi đặt xong một cục đá màu đen, cậu bé đột nhiên nói: “Chị Ninh Ninh, chị đang làm gì vậy, mau tới giúp em tính toán một chút.”
Ninh Ninh cúi đầu nhìn cậu bé, lạnh lùng nói: “Tìm đội trưởng đi.”
Cậu bé bĩu môi, lẩm bẩm một câu không nói nữa.
Tiêu Quý Đồng đi tới: “Làm sao vậy?”
“Bọn họ đang nói về chúng ta.” Ninh Ninh chỉ vào Đường Mạch và Phó Văn Đoạt đang đứng ở nơi xa. Phó Văn Đoạt đã sớm nhận ra tầm mắt Ninh Ninh, hắn ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Ninh và Tiêu Quý Đồng, rất nhanh lại quay đầu, tiếp tục nói chuyện với Đường Mạch. Chính mình nhìn trộm bị người khác phát hiện, Ninh Ninh nhíu nhíu mày, nói: “Bọn họ vừa rồi đang thảo luận ai là người mạnh nhất trong ba chúng ta.”
Tiêu Quý Đồng: “Cái này không cần phải thảo luận, bọn họ rất nhanh sẽ phát hiện ra em là người mạnh nhất.”
Tiểu Kiều đang ngồi xổm trên đất lúc này ngẩng đầu, tò mò hỏi: “Vậy trong số hai người bọn họ, ai là người mạnh nhất ạ?”
Ninh Ninh im lặng không nói gì. Tiêu Quý Đồng quay đầu, nhìn về phía Đường Mạch và Phó Văn Đoạt.
Đường Mạch cũng đang mỉm cười nhìn anh ta. Phó Văn Đoạt chỉ nhìn thoáng qua, sau đó liền đem tầm mắt chuyển dời đến núi đạo cụ trên mặt đất.
Tiêu Quý Đồng nhìn trong chốc lát, sau đó trả lời Ninh Ninh và Tiểu Kiều: “Hai người kia đều không đơn giản, ít nhất đều đã thông quan Hắc tháp tầng thứ nhất, thậm chí là Hắc tháp tầng thứ hai. Người dễ nói chuyện hơn một chút kia, hẳn là rất am hiểu về trò chơi, cậu ta rất biết cách chơi các Trò chơi Hắc tháp. Nhưng giữa hai bọn họ nếu nói về chiến đấu, người đàn ông mặc quần áo đen kia xem ra càng mạnh hơn. Trên người anh ta có mùi máu, anh ta đã từng giết người.”
Tiêu Quý Đồng mỉm cười, chém đinh chặt sắt đưa ra một kết luận: “Tiểu Kiều, Ninh Ninh, anh ta là Khách lén qua sông.”