Tiếng va chạm kịch liệt không ngừng vang lên ở ngã tư đường.
Phó Văn Đoạt cho nổ tung toà nhà kia, hấp dẫn lực chú ý của đám người chơi mai phục trong chỗ tối, nhưng sau khi bọn họ chính thức tiến công vào trạm xử lý rác rưởi, rất nhiều người chơi ở một bên chờ đợi đã lâu cũng tràn lên, tận dụng sự hỗn loạn xông lên tấn công.
Địa cầu online đến nay đã qua đi năm tháng, người chơi cũng đã trải qua đủ các loại trò chơi tàn khốc của Hắc tháp, sẽ không còn quá ngây thơ nữa. Đại đa số người chơi đều nghĩ đến sẽ có người mai phục tại phụ cận trạm xử lý, bởi vì tất cả mọi người đều bắt buộc phải tiến vào được đây, nếu không liền không thể hoàn thành trò chơi này. Nhưng biết là một chuyện, chỉ có những người chơi có thực lực mới dám tiến hành mai phục ở nơi này. Cho nên người chơi tổng cộng chia làm hai nhóm. Một nhóm là những người đi mai phục, nhóm còn lại ở xung quanh trạm xử lý lo lắng đề phòng, muốn tiến công đi vào trạm.
Trước khi Phó Văn Đoạt động thủ, hai nhóm này hình thành một loại cân bằng nhất định. Thời điểm khi có người đánh vỡ sự cân bằng này, những người chơi nhát gan lập tức xông lên, muốn gia nhập cùng thành viên tổ Nam Kinh, đục nước béo cò. Trong lúc nhất thời, hàng trăm hàng ngàn người chơi đồng thời hướng về trạm xử lý rác rưởi. Đường Mạch múa may cây dù nhỏ, đánh bay một con bướm kim loại màu xanh lá cây, hắn lại vừa ngẩng đầu, chỉ thấy một ánh lửa trắng thẳng tắp bắn về phía ngực mình.
Đạo cụ của người chơi thiên kỳ bách quái, Đường Mạch chỉ có thể sử dụng cây dù nhỏ không ngừng tránh né. Hắn dưới đáy lòng tính nhẩm thời gian.
Kể từ thời điểm Phó Văn Đoạt cho nổ tòa nhà kia, đã qua đi ba phút. Đường Mạch nghĩ thầm trong lòng: “…… Phó Văn Đoạt đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Với thực lực của Phó Văn Đoạt, chạy trốn hẳn là không thành vấn đề. Khả năng đối phương xảy ra chuyện xác suất cực thấp, nhưng Đường Mạch vẫn không hoàn toàn yên tâm. Nhưng rất nhanh, sự tấn công dày đặc che trời lấp đất của người chơi từ các phía đánh tới khiến hắn chỉ còn cách đem chuyện này vất ra sau đầu, không ngừng mà chạy trốn. Đường Mạch nghĩ mọi cách để tới gần trạm xử lý rác rưởi và đám người Tiêu Quý Đồng. Nhưng người chơi mai phục ở đây sớm đã phát hiện ra ý đồ của hắn.
Các con đường dẫn đến trạm xử lý đều bị các loại đạo cụ phong bế. Một tay Đường Mạch chống đất, nhảy về sau hai bước, tránh đi một thanh đại đao. Đó là một gã đàn ông trung niên cao lớn, gã nhìn chằm chằm Đường Mạch, không chút khách khí lại bổ xuống một đao. Ở bên cạnh gã, có thêm ba người khác đồng thời xông lên tấn công Đường Mạch.
Đường Mạch nghiêng người tránh đi, lạch cạch một tiếng thu hồi cây dù nhỏ, mũi dù nhanh chóng đâm thủng ngực gã đàn ông.
Gã mở to hai mắt. Hết thảy phát sinh quá nhanh, gã gần như không thể hiểu được rốt cuộc mình đã bị giết chết như thế nào, thi thể gã ngã thẳng xuống đất. Những người xung quanh cả kinh, sau một lúc lâu, có người hô: “Hắn lợi hại như vậy, khẳng định có rất nhiều huy hiệu!”
Ánh mắt Đường Mạch lạnh băng.
Sự tấn công chưa bao giờ ngừng lại. Trận trò chơi này đã không còn là một Phó bản hiện thực thông thường nữa, mà càng giống như một trận sinh tử vĩnh viễn không có hồi kết.
Khi người chơi đang chiến đấu điên loạn, nhóm người đầu thỏ cuối cùng đã xuất hiện, nhưng lại không có một ai đi bắt bọn chúng. Giết chết một người đầu thỏ chỉ có thể đạt được một chiếc huy hiệu, giết chết một người chơi, lại có thể đạt được càng nhiều huy hiệu. Bất luận là ai, cũng đều biết nên lựa chọn như thế nào.
Theo thời gian trôi đi, Đường Mạch kinh ngạc phát hiện chính mình lại đang dần thắng thế trong trận hỗn chiến này.
“Không phải mình mạnh hơn, mà là bọn họ đang dần yếu đi.” Đường Mạch né tránh một nắm đấm đánh xuống, sau khi nhanh chóng động não, hắn bỗng nhiên nghĩ đến: “Từ từ, những người tấn công ở đằng xa đâu hết cả rồi?”
Ngay sau đó, một âm thanh nặng nề do vật nặng rơi xuống đất đã trả lời cho câu hỏi của Đường Mạch. Hắn vừa ngẩng đầu liền thấy được bóng dáng anh tuấn cao lớn quen thuộc kia đang đứng ở đầu còn lại của con phố. Phó Văn Đoạt ngẩng đầu, chăm chú nhìn về phía Đường Mạch. Phó Văn Đoạt đột nhiên ném ra tiểu đao, phi chết một người định đánh lén phía sau Đường Mạch.
Ánh mắt Đường Mạch dừng lại trên quần áo dính đầy máu tươi của đối phương. Hắn liên tưởng đến vị trí người này xuất hiện, trong lòng liền tự mình có đáp án.
Đường Mạch cười nhẹ một tiếng. Giây tiếp theo, không cần nhiều lời, hai người liên thủ đánh bay đám người mai phục trên đường, chính thức hội hợp. Trình độ trung bình của người chơi ở đây thua xa những khu vực khác, nhưng nhân số lại quá đông, trên người Đường Mạch xuất hiện vài miệng máu, trên da cũng có vài vết thương do bị bỏng, tình huống bên phía Phó Văn Đoạt lại tốt hơn hắn một chút.
Ai cũng không biết đã qua đi bao lâu, Đường Mạch và Phó Văn Đoạt rốt cuộc cũng tới gần được trạm xử lý rác rưởi. Ngay khi Đường Mạch chuẩn bị vọt vào trạm xử lý, Tiêu Quý Đồng ngẩng đầu nhìn hắn, cả kinh nói: “Cẩn thận!”
Đường Mạch nhanh chóng quay đầu tránh ra, nhưng lại vẫn chậm một bước, cằm hắn bị một thanh trường đao sắc bén cắt ra một miệng máu. Một người thanh niên trẻ tuổi cao gầy đứng trước cửa trạm xử lý rác rưởi, lạnh lùng nhìn chằm chằm Đường Mạch. Bởi vì một kích này, hai chiếc huy hiệu chữ S rớt ra từ trong túi Đường Mạch. Cậu ta cúi đầu nhìn thoáng qua, cười lạnh xông lên tấn công.
Phó Văn Đoạt đang muốn đi lên hỗ trợ, một cây roi dài đã bó trụ cổ tay hắn. Hắn quay đầu liền thấy, một nữ sinh cao trung đang đứng cách đó không xa, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía mình. Phó Văn Đoạt bình tĩnh nhìn lại cô ta, dưới chân vừa dùng sức, ngay giây sau đã xông lên tấn công.
Đường Mạch huy động cây dù nhỏ, ngăn trở lại trường đao của người thanh niên. Tốc độ của đối phương cực nhanh, mỗi một chút đều hướng về tử huyệt của hắn. Chỉ trong mấy giây, hai người đã va chạm vào nhau hơn mười mấy lần. Trường đao sắt bén mà quyết đoán lần lượt phong tỏa đường di chuyển của Đường Mạch, hắn cảm nhận rõ ràng tốc độ của người này lần sau so với lần trước càng nhanh hơn, sức lực theo mỗi lần đại đao bổ xuống cũng ngày càng mạnh mẽ hơn.
Lại là một đao từ đỉnh đầu đánh xuống, Đường Mạch giơ lên cây dù nhỏ ngăn lại một kích này, nhưng lại bị lực lượng khủng bố này chấn cho ngã về sau ba bước. Người
thanh niên thấy thế lập tức xông lên tấn công, lại bổ xuống một đao, nhắm thẳng vào đầu Đường Mạch. Ánh mắt Đường Mạch lạnh lẽo, tay trái nâng lên. Một que diêm khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện trong tay hắn, cản lại trường đao của đối phương.
Người kia cũng không nghĩ tới Đường Mạch rõ ràng đang ở vào tình thế bất lợi, thế nhưng lại đã sớm có chuẩn bị, còn vô duyên vô cớ biến ra một que diêm lớn như vậy. Thời điểm nhìn thấy que diêm này, câu ta thầm kêu một tiếng không ổn, kinh ngạc muốn lùi về sau. Đường Mạch gầm lên một tiếng, đầu đỏ que diêm ma sát với mặt đất bắn ra tia lửa sáng chói, đốt cháy góc áo của người thanh niên.
Phừng phừng!
Ngọn lửa trong chớp mắt đã bốc lên.
Người thanh niên nhanh chóng dùng tay muốn dập tắt ngọn lửa này. Nhưng lửa lại bắt lên tay cậu ta, đốt cháy luôn cả bàn tay đó. Cậu ta kinh ngạc kêu to một tiếng, nữ sinh cao trung bên kia nghe thấy tiếng kêu cứu của cậu ta liền vội vàng nhìn sang, sau khi thấy rõ tình huống bên này, cô ta kinh hãi kêu lên: “Anh!”
Nữ sinh cao trung muốn xông lên dập lửa cho người thanh niên, nhưng Phó Văn Đoạt đời nào lại để cô ta rời đi dễ dàng như vậy. Phó Văn Đoạt một phen túm chặt roi da của cô ta, người sau không chút do dự ném roi đi. Tay phải Phó Văn Đoạt vung lên, một sợi dây thừng mảnh khảnh quấn lên cổ tay nữ sinh. Cô ta giãy giụa trong chốc lát liền phát hiện bản thân mình không thể thoát khỏi sợi dây này, nửa thân trên của người thanh niên cũng đã bị lửa lớn cắn nuốt.
Nữ sinh cao trung phẫn nộ lùi về phía sau, từ trong túi móc ra một viên bi đen, dùng sức ném ra ngoài.
“Tôi liều mạng với anh!!!”
Viên bi đen rơi xuống đất, người chơi đang loạn chiến ở xung quanh nhạy bén phát giác một tia không ổn, nhanh chóng tản ra các hướng khác nhau. Đường Mạch cả kinh, rất nhanh hắn mở to hai mắt. Đường Mạch nhìn về phía Phó Văn Đoạt, tầm mắt hai người đối diện nhau. Giây tiếp theo, Phó Văn Đoạt bỗng nhiên xoay người. Thời điểm tất cả mọi người đều hướng ra ngoài chạy loạn, đối phương thế nhưng không chút do dự lại nhằm về phía trạm xử lý rác rưởi.
Đoàng! Viên biđen nổ tung, Phó Văn Đoạt đã tiến được vào trạm xử lý.
Trước đó, đã có mấy chục người lợi dụng sự hỗn loạn tiến vào trạm xử lý rác rưởi, cũng có cả những người chơi chưa thu thập đủ huy hiệu nhưng lại bị người khác vô tình đẩy vào. Hiện tại phát hiện Phó Văn Đoạt đi vào rồi, mọi người tuy rằng trong lòng kinh ngạc nhưng cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ cho rằng hắn là muốn đem tám chiếc huy hiệu kia bỏ vào quang cầu ở trước cửa trạm xử lý để thông quan trò chơi.
Nhưng mà kế tiếp, bọn họ nhìn thấy Phó Văn Đoạt bước đến trước quang cầu, vậy mà lại không hề lấy ra bất kì thứ gì, chỉ là đứng trước mặt nó, bình tĩnh nhìn quang cầu này, thấp giọng nói một câu.
Thời gian tựa hồ yên lặng, Phó Văn Đoạt trầm mặc nhìn nó. Ba giây sau, hắn xoay người nhìn về phía Đường Mạch.
“Kế hoạch A!”
Đường Mạch nhìn Phó Văn Đoạt, môi khẽ mở ra, nhưng cuối cùng mím lại. Trong lòng Đường Mạch hiện lên một loạt các loại cảm xúc phức tạp, nhưng đến cuối cùng, ngay cả một chữ cũng nói không nên lời.
Một lát sau, Đường Mạch lướt qua đám người, nhìn về phía Tiêu Quý Đồng đang đứng cách đó không xa. Tiêu Quý Đồng cũng thấy tình cảnh Phó Văn Đoạt sau khi tiến vào trạm xử lý rác rưởi lại không đem huy hiệu bỏ vào quang cầu, anh ta ngốc lăng nhìn một màn này, trong lòng mơ hồ có một cái suy đoán, nhưng anh ta lại cố tình không muốn nghĩ tới cái khả năng đó.
Nhưng ngay sau đó, Tiêu Quý Đồng liền nghe được một giọng nói vang lên trên quảng trường Tân Nhai Khẩu: “Không cần huy hiệu, chỉ cần đi vào trạm …… Liền có thể thông quan trò chơi!”
Trong đêm đen mịt mờ, tiếng đánh nhau kịch liệt ngay một khắc này toàn bộ đều dừng lại. Trong gió đêm hiu quạnh, vô số người chơi quay đầu nhìn về phía người thanh niên đang đứng bên cạnh trạm xử lý rác rưởi. Tòa tháp đồng hồ ở ngay bên cạnh quảng trường cạch một tiếng, kim phút đang chuẩn bị chuyển hướng về phía số “11”
Hiện tại là 5 giờ 50 phút sáng, mặt trời đang từ từ mọc lên ở phía đông.
Cùng lúc đó, trên toàn lãnh thổ Trung Quốc, một số thành phố cũng có người khóc kêu nói: “Không cần giết, không cần tiếp tục giết nữa! Căn bản không cần huy hiệu, chỉ cần nói một câu Surprise liền có thể thông quan. Anh nói với nó một câu, chỉ một câu thôi, bất cứ thứ gì có liên quan tới “Surprise” đều có thể thông quan!”
Kim đồng hồ tích tắc di chuyển.
Trời sắp sáng, trận “Trò chơi tổng vệ sinh của các mạt vị giả” chỉ còn dư lại mười phút.
Rạng sáng 6 giờ 00 phút ngày 6 tháng 3, một giọng trẻ con thanh thúy vang lên trên bầu trời 10 thành phố của Trung Quốc. Trong giọng nói của nó vừa tràn ngập loại vui sướng khi người gặp họa, lại vừa giống như đang trào phúng tất cả những người chơi ở đây ——
“Leng keng! Phó bản hiện thực quy mô lớn « Trò chơi tổng vệ sinh của các mạt vị giả » đã kết thúc. Thời gian trò chơi đã hết, Trung Quốc khu 6: 4921 rác rưởi thành công thông quan, đạt được thân phận nhân loại; Trung quốc khu 49: 45 rác rưởi thành công thông quan…… Trung quốc khu 1002: 3914 rác rưởi thành công thông quan, đạt được thân phận nhân loại.”
“Lũ rác rưởi còn lại bắt đầu tái nhập trò chơi công tháp (hình thức khó khăn).”
“Leng keng! Người chơi nhân loại của 10 khu kể trên, đạt được khen thưởng ‘Surprise đến từ Hắc tháp ’.”
“Thỉnh người chơi nỗ lực công tháp!”