Niếp Tiềm chưa khóa cửa phòng, đầu ngón tay dùng một chút lực đẩy ra.
Lăng Việt mặc áo ngủ trong ngăn kéo mỏng đến đáng thương, ngược lại ở đây hệ thống sưởi mở, thì thân trần cũng không có vấn đề.
Niếp Tiềm ở đầu giường đọc sách, nhìn cũng không nhìn Lăng Việt.
Niếp Tiềm có hay không vẫn chưa nghe hắn tiến đến? Lăng Việt tự mình cân nhắc có phải hay không nên mở miệng.
“Lo lắng làm gì?” Niếp Tiềm nói, “Đóng cửa.”
Lăng Việt nghe theo phân phó đóng cửa phòng.
Có khóa hay không cũng không khác gì, Lăng Việt không cảm thấy có người sẽ xông vào phòng ngủ của Niếp Tiềm.
Lăng Việt chẳng làm sao, Niếp Tiềm vẫn đang ở xem sách, hắn là nên chủ động tiến lên, hay là lẳng lặng chờ?
“Đem rèm cửa sổ kéo lên.” Niếp Tiềm đúng lúc nói.
Cửa sổ đóng rất kín, không ra một chút mưa gió, nhưng rèm rơi xuống đất cũng một nửa, còn có thể nhìn ra bên ngoài hiu quạnh suy tàn.
Lăng Việt chuẩn bị tốt rèm cửa sổ, trở lại, Niếp Tiềm đã để đồ trong tay xuống.
Niếp Tiềm vặn nút đèn, chỉnh thấp tia sáng, chỉ mở một ít đèn, tựa như buổi chiều đầu tiên.
Lăng Việt cố tươi cười, “Niếp tiên sinh…”
Niếp Tiềm “Nga”, rồi nói tiếp, “Đến bây giờ còn gọi ta Niếp tiên sinh, nghe rất không được tự nhiên, trực tiếp gọi tên.”
Lăng Việt cũng không thoái thác, đồng ý.
Niếp Tiềm nhu xoa bả vai, đại khái là đọc sách mệt mỏi.
Lăng Việt lập tức nói, “Không bằng để ta xoa bóp cho ngài. Tay ta kỹ thuật rất tốt…”
Niếp Tiềm hơi nhếch khóe môi, tự tiếu phi tiếu.
Lăng Việt nói, “Xin lỗi, ta biết người xoa bóp của ngài không tồi.”
“Lại đây.” Niếp Tiềm đối Lăng Việt nói, “Đều không phải muốn xoa bóp sao? Để ta xem tau nghề của ngươi một chút.”
“Không tệ.”
Niếp Tiềm nằm ở trên giường, Lăng Việt ngồi ở bên giường, ngón tay ở trên vai dưới cổ Niếp Tiềm xoa bóp. Bắp thịt Niếp Tiềm một chút trầm tĩnh lại, tựa hồ đang hưởng thụ.
Lăng Việt thấp giọng nói, “Ngươi ngày kia phải đi về sao?”
Niếp Tiềm khẽ cười một tiếng, cười đến lưng Lăng Việt sợ hãi.
“Không sai, ta nghỉ ngơi chỉ có năm ngày.”
“…”
Niếp Tiềm chỉ chỉ một chỗ trên vai, “Ở đây, mạnh một chút.” Sau đó nói, “Ngươi là muốn hỏi ngươi đi?”
Lăng Việt đàng hoàng nói, “Vâng.”
Niếp Tiềm thản nhiên nói, “Theo ta cùng nhau trở lại.”
Lăng Việt cả kinh, động tác cũng chậm một chút, Niếp Tiềm cảm thấy, nói, “Sao vậy? Không muốn trở về?”
“Không!” Lăng Việt rất nhanh đáp, “Ta nghe theo ngài an bài.”
Lăng Việt rất rõ ràng, hắn đắc tội Niếp Tiềm, Niếp Tiềm sẽ không dễ dàng buông tha hắn, bằng không cũng sẽ không đưa hắn bắt đến, trước càng đưa hắn đưa đến nơi Cầm Khâm, đến xem Lăng Việt, có thể vốn Niếp Tiềm chính là muốn đưa hắn nhét vào trong tay Cầm Khâm.
Tuy rằng chẳng biết tại sao Niếp Tiềm sau lại cải biến chủ ý đem hắn dời tới nơi này. Nhưng cũng khẳng định, chỉ cần Niếp Tiềm còn không có chân chính đối với hắn hạ thủ, hắn sẽ không đến nỗi quá thảm, bản thân hắn mà nói, nếu như một người là cừu nhân của hắn, hắn có đếm không hết biện pháp để hắn sống không bằng chết, huống chi Niếp Tiềm.
Nếu như Niếp Tiềm lần này không mang theo hắn trở lại, hậu quả tuyệt đối so với dẫn hắn trở lại nghiêm trọng, ở tại chỗ này, rất có thể sẽ bị Niếp Tiềm “xử lý”.
Lăng Việt phục hồi tinh thần lại, đã thấy Niếp Tiềm nghiêng đầu đang nhìn mình, con ngươi thâm thúy thấy hắn một trận hoảng loạn, thoáng định hạ tâm lai, mới phát hiện nguyên lai là chính mình bất tri bất giác ngừng động tác xoa bóp, lúc này mới khiến Niếp Tiềm thăm hỏi.
“Xin lỗi… Ta có chút… Thất thần…” Lăng Việt sụp mi thuận mắt, một bộ vội vàng xin lỗi.
“Tiếp tục.” Niếp Tiềm không so đo nói.
Ngoài dự liệu của Lăng Việt, Niếp Tiềm vẫn chưa bính hắn, điều này làm cho Lăng Việt chuẩn bị kỹ càng thoạt nhìn như là một chuyện tiếu lâm.
Tròn một buổi chiều, Niếp Tiềm cũng chỉ để Lăng Việt tay giúp hắn thư giản mệt nhọc, từ lưng đến tứ chi.
Không biết là cậy mạnh hay là e ngại, cho dù ngón tay mệt nhọc đến muốn bãi công, Lăng Việt chung quy cũng không có mở miệng nói quá nửa thanh.
Đợi được Niếp Tiềm dùng thanh âm lười biếng biểu thị có thể dừng thì, Lăng Việt mồ hôi ra như tương, áo ngủ khinh bạc ướt hơn phân nửa, cánh tay càng không ngừng run rẩy.
Niếp Tiềm tựa như không phát hiện, hay là căn bản không để vào mắt hắn, hắn nhìn như không thấy vậy nói nhỏ, “Cũng không tệ lắm.”
Niếp Tiềm cử động cánh tay một chút, hài lòng gật đầu, “Thoải mái hơn.” Sau đó đối Lăng Việt nói, “Thời gian không còn sớm, ta muốn tắm, ngươi đi xuống trước đi.”
Năm giờ, tròn bốn tiếng, việc xoa bóp không chỉ cần kỹ thuật, cũng là cần thể lực, Lăng Việt cả người hư nhuyễn trở lại gian phòng của mình, ngã xuống giường một lát, mới chậm rãi ngồi dậy, nguyên nhân không có hắn, sáu giờ là giờ cơm tối.
Nhưng mà khiến Lăng Việt không có nghĩ tới là, Niếp Tiềm buổi tối sẽ gọi hắn qua.
Ngay lúc Lăng Việt phỏng đoán là xoa bóp hay là những chuyện khác, Niếp Văn truyền lời trực tiếp làm rõ nói, “Thỉnh Lăng tiên sinh tẩy trừ xong không nên dừng lại.”
Hỗn đản! Lăng Việt thầm mắng nhất câu, sắc mặt đen lại.
“Hô… A…!”
Lăng Việt liếm sàng đan, khó chịu, hậu huyệt nóng rực song hắn bị dày vò. Con ngươi tinh nhuận trừng bóng lưng Niếp Tiềm, Lăng Việt nhịn không được ở trên giường nho nhỏ lăn lộn.
Thời gian trở lại hai mươi phút trước ———
Niếp Tiềm sau khi cắt ti y của Lăng Việt ti y, cảm than, than nhẹ, “Rất đỏ…”
Lăng Việt đương nhiên biết, liên tục hai tối làm tình, nội bích kỳ thực sớm có nhiều vết thương thật nhỏ, hơn nữa Lăng Việt trong quá trình “thanh lý” thô bạo, hậu huyệt sung huyết đỏ tươi, nhìn qua thập phần thương cảm, Niếp Tiềm ngón giữa đưa vào, khiến nội bích một trận co rút lại.
“Vậy không làm.” Niếp Tiềm nói.
Lăng Việt trong mắt có kinh hỉ, thật vậy chăng?
Thế nhưng rất nhanh, hắn liền không cười được, Niếp Tiềm chỉ nói không làm, cũng không nói để hắn trở lại.
Niếp Tiềm kéo tủ đầu giường dưới tầng ngăn kéo, bên trong đều là những thứ Lăng Việt nghe nhiều nên quen.
Lăng Việt mí mắt trực khiêu, hắn nhìn Niếp Tiềm lựa lấy chọn lựa mấy thứ đặt trên giường.
Niếp Tiềm nhìn hắn, “Đều là thứ ngươi quen thuộc, chính mình chọn dùng đi. Không nhiều lắm, cũng không cần lọt.” Nói xong, Niếp Tiềm đi tới trước bàn đọc sách ngồi xuống, mở máy tính tựa hồ muốn bắt đầu làm việc.
Lăng Việt sửng sốt hơn mười giây, cúi đầu nhìn kỹ lại, hai cái mô phỏng nam hình, một to ngắn, một dài nhỏ, một cái hộp tứ phương trên in tiếng Anh, một cái khuyên vòng tròn.
Kim đồng hồ từng chút từng chút nhích qua, cảm giác khô nóng từng chút leo lên trên thân thể, nửa phút ngắn ngủn liền từ nội bích lan ra toàn thân.
Thân thể màu mật nhạt dần dần bị nhuộm hồng, Lăng Việt nguyên bản nằm ngửa bắt đầu cuộn mình, cơ thể căng quá chặt, nhất là phía sau…
Không đủ… Vẫn không đủ…
Lăng Việt kiên trì hai mươi phút, thế nhưng cũng chỉ có hai mươi phút, hắn rên rỉ trên giường, ngón tay dưới tình huống này đem nam hình tiến nhập đến chỗ sâu nhất, sau đó dùng lực xen vào…
Không có tác dụng gì, Lăng Việt rất rõ ràng dược hiệu sẽ đưa hắn ép thành bộ dạng gì. Hắn từng vô số lần cho hàng hóa sử dụng qua, cũng ở một bên xem phản ứng của bọn họ, cùng đợi chính bọn họ mở miệng cầu xin…
“A…!” Ngón tay cũng run dữ dội hơn, đùi khép lại cùng một chỗ, không ngừng liếm. Rên rỉ không ngừng mắt long lanh, ý thức cũng bắt đầu mơ màng, móng tay Lăng Việt kháp nhập trong thịt.
Nhìn phía ánh mắt Niếp Tiềm vốn tàn nhẫn dị thường, nhưng bởi vì trải qua dục vọng, nhìn qua chỉ là có chút nhiệt liệt mà thôi, hơn nữa Niếp Tiềm căn bản không có quay đầu lại.
Thanh âm gõ bàn phím của Niếp Tiềm khiến Lăng Việt nôn nóng không ngớt, phía trước dục vọng đã sớm dựng lên ở phía sau dưới sự kích thích, nhưng vẫn vô pháp phóng ra, kim chúc hoàn (vòng kim loại) gắt gao đeo ở phần gốc. Toàn thân cao thấp đều mẫn cảm đến cực điểm.
Không thể đụng vào, vừa đụng sẽ dẫn đến khoái cảm, nhưng không bính cũng sẽ không dễ chịu.
Lăng Việt nháy mắt làm rơi mồ hôi trên mí, một chút cử động đến bên giường, hai chân suy yếu như dẫm trên đám mây, mềm mại vô lực, Lăng Việt ngã về phía trước, cẳng tay vừa lúc đặt lên lưng Niếp Tiềm.
“Nóng…” Lăng Việt ở bên tai Niếp Tiềm nói, cánh tay vẫn ở cổ Niếp Tiềm…
Niếp Tiềm nhìn hắn một cái, nhãn thần băng lãnh, tựa hồ vừa toàn bộ tiếng rên rỉ hương diễm đều vào tai.
Lăng Việt muốn rút tay về, nhưng đã chậm. Niếp Tiềm cầm cổ tay hắn đem hắn hất ra, “Ta đang làm việc!”
Niếp Tiềm tiếp tục nghiên cứu hắn cũng tìm phương án, người phía dưới tuy rằng đã làm rất khá, nhưng hoàn không đạt được tiêu chuẩn của hắn, thủ đoạn còn có thể nhiều hơn một chút, tiền lời còn có thể càng cao hơn.
Lăng Việt ngã trên mặt đất, hận đến cơ hồ muốn cắn, hắn một lát đều không nhúc nhích được, rõ ràng ghé vào trên thảm khẽ rên.
Niếp Tiềm làm xong công việc, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy thắt lưng Lăng Việt như rắn nước, bụng dưới trên mặt đất ma sát, toàn thân trên dưới đều là mồ hôi, ngón chân cũng là câu khởi.
“Đứng lên.” Niếp Tiềm nói.
Lăng Việt hoảng hốt nhìn hắn, nhưng không thấy động tác. Niếp Tiềm cau lại hạ mi, đưa tay kéo hắn, quay về trên giường.
Cầm lấy hộp cạnh gối, Niếp Tiềm cũng kinh ngạc một chút, “Dùng nhiều như thế?” Mới mở ra dược vật bị lấy ra một tảng lớn, lưu lại vết lõm sâu.
Niếp Tiềm giơ lên mặt hắn, “Đừng nói với ta ngươi không biết đây là cái gì?”
Lăng Việt sắp khóc nói, “Ngươi để ta, để ta dùng…”
Nhìn, thực sự là món đồ chơi nghe lời, Niếp Tiềm cười nhẹ, “Ngươi thực sự là…” Liền cho ta một kinh hỉ.
Niếp Tiềm vốn nghi ngờ có một chút ác ý và hiếu kỳ mới cho Lăng Việt xuân dược.
“Ta nói rồi ngày hôm nay không bính ngươi.” Niếp Tiềm khổ sở nhìn Lăng Việt.
Không phải đi? Lăng Việt mở to mắt, hàm răng trên dưới đánh nhau.
Niếp Tiềm nới hạ áo, nói, “Ta luôn nói là làm.”
Lăng Việt dùng con ngươi ngấn nước nhìn Niếp Tiềm, Niếp Tiềm nở nụ cười một chút, “Hơn nữa thân thể của ngươi quả thật có thương.”
Vậy đây là cái gì? Lăng Việt liếm môi, nhóm lửa đốt người?
“Phía trước…” Lăng Việt hấp khí, khẩn cầu nói, chí ít giải thoát một chút. Hơn nữa, nam nhân nơi đó rất yếu ớt, không chịu nổi tàn phá như vậy.
Niếp Tiềm liếc phân thân Lăng Việt, chậm rãi nói, “Hiểu.”
Lăng Việt như trút được gánh nặng, từ nửa nằm ngồi dậy, ngón tay nhanh chóng ở trên kim chúc hoàn thượng hoạt động.
“Răng rắc.”
Lò xo tinh vi lập tức mở ra, vòng thành hai người nửa cung tròn, rơi trên giường lóng lánh ánh sáng màu bạc.
“Hô…” Lăng Việt run rẩy phóng ra ngoài.
Niếp Tiềm đến gần, nhặt chiếc vòng kia, tiện tay ném, đem nó tiến nhập thùng rác.
Lăng Việt chậm khẩu khí, nhưng một giây kế tiếp, sóng nhiệt càng thêm cuộn trào mãnh liệt tập kích toàn thân. Phân thân vừa phát tiết một chút liền nổi lên phản ứng.
Niếp Tiềm cầm khăn lau lau ngón tay, nhàn nhã ngồi ở bên giường.
Lăng Việt lung lay hạ đầu, từ từ ở trên giường bò lên, ở lưng Niếp Tiềm, mềm mại nói, “Giúp ta… Giúp ta một chút…”
Tiếng nói thấp nhu vì *** thấm vào phá lệ êm tai.
Nhưng, Niếp Tiềm đẩy ngón tay Lăng Việt ra, không kiên nhẫn nói, “Lời nói của ta, ngươi không nghe thấy sao?”
Bầu không khí cứng đờ, Lăng Việt tựa như bị nước lạnh dội toàn thân, lạnh run.
“Ta, ta đã biết.” Lui về giữa giường, Lăng Việt giãy dụa một chút, cầm thật chặt phân thân của mình lỗ động.
Thế nhưng không đủ, hậu huyệt bị bôi dược vật vô pháp tự kiềm chế súc phóng, dược vật hòa tan từ khe đùi tràn ra.
Nam hình dài nhỏ bị niêm mạc nội thể ép ra ngoài, Lăng Việt thấy Niếp Tiềm không có ý xoay người, đánh bạo mò mẫm, bắt phần đuôi ra ngoài, lại ma sát đến tự mình rên rỉ không ngừng.
Khí cụ gần rời khỏi thân thể, tay run rẩy rồi lại đem nó hung hăng nhét vào nội thể, Lăng Việt run rẩy nhắm mắt, một tay âu yếm phía trước, một tay thống lộng phía sau.
“Ngươi đã tỉnh?” Niếp Văn nam trung âm ở bên tai ân cần thăm hỏi.
Lăng Việt nhất thời hoảng hốt chưa tỉnh hồn lại.
“Đừng nhúc nhích, bây giờ còn đang ở trên phi thuyền.” Niếp Văn đè vai Lăng Việt.
Lăng Việt giương mắt, nhìn qua cửa thủy tinh, hắn nhìn thấy trời xanh…
“Ngày mai…” Lăng Việt nhớ kỹ ngày dự định rời đi còn một ngày.
Niếp Văn bưng ly nước trong tay, đặt ở bên mép Lăng Việt bên, “Ngươi ngủ mê man một ngày, cuối cùng phải đem ngươi ôm lên phi thuyền.”
Lăng Việt chuyển đảo mắt. Niếp Văn bình tĩnh nói, “Chủ nhân không ở nơi này.”
Uống xong, mí mắt Lăng Việt lại từ từ tiu nghỉu xuống.
Ngày hôm qua, không, ngày hôm trước, một đêm tàn khốc, Lăng Việt bị dồn đến hoàn cảnh ngay cả hôn mê đều không làm được, ngất đi lại bị dục vọng lay tỉnh lại, Niếp Tiềm người này khởi xướng, lại nhìn từ đầu tới cuối. Sau lại, thậm chí làm Lăng Việt giãy dụa và rên rỉ, nhìn lên văn kiện.
Lăng Việt lúc tỉnh lại, đã về tới mặt đất, hắn mở to mắt, nhìn đen treo hình giọt nước trên đầu sợ run.
Đây là nhà thực sự của Niếp Tiềm sao? Có lẽ chỉ là đông đảo biệt thự giữa một cái nhà?
Quản gia toàn năng Niếp Văn luôn lúc thỏa đáng xuất hiện ở địa điểm thỏa đáng, chẳng hạn như bây giờ.
“Nơi này là?”
Lăng Việt còn không có hỏi xong, Niếp Văn liền đơn giản nói, “Ngươi là ở Niếp tiên sinh bản trạch.” (bản trạch = nhà chính)
Bản trạch!? Lăng Việt biết, ngay vùng ngoại thành A thị, đỉnh núi lớn như vậy chỉ có năm biệt thự, năm biệt biệt thự này sắp theo hình V, đều thuộc về Niếp gia.
“Thỉnh ngài đứng lên dùng bữa cơm.” Niếp Văn chỉ vào y phục đặt bên cạnh, “Ngài nghiệm chứng tư tin đã đưa vào, có thể ra vào phần lớn các phòng, mười lăm phút sau ăn cơm, thỉnh nhanh chút, nếu như còn cử động bất tiện, có thể cho ta biết.”
Niếp Văn vừa chỉ điện thoại trên tường, “Đè xuống 1 có thể nhận được nội tuyến.” Nói xong, Niếp Văn chậm rãi lui ra, đóng cửa phòng.
Lăng Việt nghiêng người ngồi xuống, căn phòng này so với trước lớn rất nhiều, trang trí cũng càng tinh xảo đẹp đẽ quý giá.
Y phục bên cạnh, cuối cùng không còn mỏng như cánh ve. Nhưng ——— cũng không khá hơn chút nào, Lăng Việt mặt đen lại dùng ngón tay cầm lên, do áo ngủ mùa hè biến thành áo ngủ mùa đông mà thôi.
Chỉ gia tăng độ dày.
Áo khoác dày xanh thẳm, dùng vật liệu cực kỳ sang trọng, sờ lên cảm giác nhẵn nhụi mềm mại cũng không nặng.
Lăng Việt cử động cánh tay, cảm giác thể lực tạm được, thế là đứng lên mặc quần áo, tuy rằng hắn rất muốn trước tiên tắm rửa, nhưng thời gian không đủ, ngẫm lại Niếp Tiềm, đưa ngón tay đặt tại khóa vân tay, mở cửa, Lăng Việt đè xuống khó chịu trong lòng đi xuống lầu.
Lăng Việt xem kỹ bốn phía, đưa ra kết luận, phẩm vị không tệ.
Bàn dùng cơm dài cùng cái trên đảo không sai biệt lắm, nhưng gỗ dùng chế tác bất đồng, nhìn sáng bóng, bằng xúc cảm chắc là cái này hơn một chút.
Niếp Văn ở đối diện Lăng Việt ngồi xuống, “Thỉnh dùng bữa, bữa cơm này