Nhan Phi ngồi trên đầu con huyền giao khổng lồ, xuyên thẳng một mạch qua rừng rậm cổ xưa mà u tĩnh. Con huyền giao vốn có kích cỡ to lớn, lúc sượt qua không thể tránh khỏi tạo ra tiếng nổ vang, rất dễ dàng bại lộ tung tích. Nhưng tốc độ của hắn thực sự quá nhanh, kể cả hổ yêu lộc tinh hành động nhanh chóng nhất ở phía sau cũng đều bị bỏ xa. Một ngày vẫn còn chưa kết thúc, huyền giao đã chạy trốn được 300 dặm, ra khỏi sơn lâm cốc vô bờ. Tầm nhìn trước mặt y từ từ trở nên trống trải, địa thế cũng không còn hiểm trở chập trùng như vừa nãy nữa.
Nhan Phi nhìn ánh tà dương treo trên sườn núi, cảm thấy hơi váng đầu hoa mắt, sức lực bị rút sạch. Có thể là trước đó đã tiêu hao quá nhiều tinh thần lực khi lợi dụng tình huyền để khống chế huyền giao, cho nên bây giờ mới bắt đầu mệt rã rời. Nhưng y lại không dám ngủ, sợ mất đi khống chế đối với huyền giao, lại sợ bị người của Liễu Ngọc Sinh đuổi kịp.
Hẳn là cảm nhận được sự chật vật của y, huyền giao bỗng nhiên bước chậm lại, nghẹn ngào một tiếng trầm thấp. Nhan Phi còn tưởng rằng hắn mệt, liền xoa lớp vẩy thô ráp trên đầu hắn, hơi áy náy nói rằng, “Xin lỗi ngươi, Tiểu Hắc, còn chưa kịp cho ngươi ăn cơm đúng không? Người ngươi lớn như vậy, lượng ăn chắc cũng không nhỏ nhỉ?”
Huyền giao bất mãn khịt mấy hơi khỏi mũi, có thể là bị nói ăn nhiều khiến cho hắn hơi khó chịu. Hắn nằm xuống đất, để tiện cho Nhan Phi trượt xuống dưới từ trên người hắn. Vùng thảo nguyên bao la trước mặt được phủ kín bằng vạt cỏ xanh biếc cao bằng nửa người, mọc lên những bông hoa dại đủ màu sắc, giống như một tấm thiên y rớt từ bầu trời xuống. Nhan Phi quay đầu nhìn con huyền giao nằm phủ phục không động đậy nhìn y, thoáng yên tâm hơn. Y đi về phía trước một đoạn rồi quan sát bốn phía.
Phạm vi trăm dặm quanh đây không có bóng người, toàn bộ thảo nguyên, ngoại trừ tiếng gió thổi rì rào qua vạt cỏ thì đều yên tĩnh như nằm ngoài trời đất. Nhan Phi khoanh chân ngồi xuống, rút Độ Ách Tán ra, dùng mép dù sắc bén rạch một vết thương xuống lòng bàn tay, sau đó dùng bàn tay chảy máu nắm lấy một nắm đất, nhắm mắt lại, miệng nói lẩm bẩm. Sau đó, y lần mò lớp vải lót trong bộ áo đỏ của mình, rút ra một phiến lông chim mỏng manh có đốm bên trên.
Lông chim bay xuống, khoảnh khắc tiếp xúc với mặt đất, nắm bùn đất bỗng nhiên dần dần thay đổi, tích tụ dày đặc lại, biến thành một khuôn mặt người.
Nói chính xác thì là mặt của một địa tiên.
Khiên Na cũng quen biết địa tiên này, chỉ là gã chưa bao giờ nghĩ tới Nhan Phi cũng sẽ biết hắn. Hắn vốn một con cú đêm tu thành chính quả, thăng thành địa tiên, trông coi bảo khố cho Đế Thích Thiên Vương – thành chủ Thiện Kiến Thành, vì không cẩn thận đốt mất tấm rèm cửa sổ mà Đế Quân yêu thích nên đã bị biếm truất đến Dạ Ma Thiên, nhờ học thức uyên bác kiến thức rộng rãi mà được phái đến Táng Văn ty của Phong Đô. Hắn chính là vị quản sự yêu thích trồng rau của Táng Văn ty, tính cách quái lạ như ông cụ non lại có một khuôn mặt thiếu niên — Thanh Đồng.
Thời gian Nhan Phi và Thanh Đồng quen biết nhau nếu như tính theo thời gian ở nhân gian thì cũng đã đến ba năm. Khi đó Thanh Đồng mới vừa nhận tội làm cháy bảo khố, bị Đế Thích Thiên đạp một cước xuống thế gian. Thực ra Đế Thích Thiên vốn cũng chỉ đang nổi nóng, không định thật sự giáng hắn xuống đó, nhưng một ngày ở thiên đình bằng mười ngày ở nhân gian, tiểu địa tiên đáng thương này đã sớm quen với cuộc sống ở thiên đình, hoàn toàn không hợp ở nhân gian, trên người cũng không có tiền, đến pháp lực cũng không dùng được vì đang bị thương. Khi đó Khiên Na lại trùng hợp trở về địa ngục, một mình Nhan Phi sống trong nhà tranh Liễu Châu, học tập những con chữ tối nghĩa trừu tượng của địa ngục. Nhưng y chợt nghe tiếng sấm ầm ì, giằng co mãi tới tận nửa đêm, lại không có lấy một hạt mưa nào. Y âm thầm cảm thấy kỳ quái, liền nắm lấy Độ Ách Tán đi ra cửa xem, lại nhìn thấy một cảnh tượng rất kỳ dị. Chỉ thấy mặt nước mênh mang phía trước cồn liễu vàng rực ánh lửa. Từng tia chớp đột nhiên giáng xuống từ giữa đám mây đen đang tích tụ lại, liên tục không ngừng bổ xuống mặt nước. Xác cá ùn ùn nổi lên mặt nước, hiển nhiên đều đã bị sét đánh chết. Mà giữa những tai chớp hạ xuống, y mơ hồ có thể nhìn thấy một cái bóng nhỏ bé nghiêng trái ngã phải, thân hình lảo đảo. Tới khi nhìn kỹ, vậy mà là một con cú đêm lông đốm.
Nhan Phi nói thầm trong lòng, lẽ nào đây là con yêu tinh nào đó đang độ kiếp thăng tiên? Lúc này, con cú đêm càng ngày càng bay tới gần hơn, Nhan Phi liền vội vã bung Độ Ách Tán, giơ về phía cú đêm nói, “Mau tới đây!”
Cú đêm quả nhiên như thể hiểu được tiếng người, bay về phía y. Khoảnh khắc nó bay đến, một tia chớp thế tựa vạn cân bổ thẳng xuống đầu. Nhan Phi vội vàng dùng Độ Ách Tán đi chắn, chỉ cảm thấy cánh tay bị rung tới mức ngứa ngáy, dù suýt nữa tuột khỏi tay.
Mà Độ Ách Tán dù sao cũng đao thương bất nhập, hơn nữa, nghe đâu nếu như được sử dụng thoả đáng, uy lực của nó sẽ trở thành vô biên, cho nên có thể ngăn chặn dễ dàng một tia chớp. Cú đêm run lẩy bẩy ngồi xổm trên bả vai y, mãi đến tận khi xung quanh yên tĩnh, vẫn không dám nhúc nhích.
Nhan Phi mang nó trở về nhà, phát hiện ra trên cánh của nó có vết thương, thế là băng bó vết thương cho nó, rồi còn bất thình lình hỏi một câu, “Ngươi là yêu tinh sao? Biến được thành hình người không?”
Ngày hôm sau, Thanh Đồng mới có sức biến thành hình người, hắn kể lại chuyện mình làm Đế Thích tức giận bị đạp xuống nhân gian cho y nghe. Những tia chớp đó thực ra cũng không phải trừng phạt, chỉ là hiện tượng mà lửa giận của Đế Thích Thiên biến ảo thành ở nhân gian. Hắn chỉ có thể chờ cho cơn giận của Đế quân nguôi bớt mới có thể trở về.
Nhan Phi cho hắn ở trong nhà mười ngày, mãi đến tận khi nhận được tin tức hắn bị biếm truất đến Phong Đô. Khi đó hai người đã rất thân nhau. Thanh Đồng đưa chiếc lông chim này cho Nhan Phi, nói rằng là để báo đáp ơn cứu mạng của y, sau đó dùng phiến lông chim này là sẽ có thể liên hệ với hắn.
Nhan Phi vẫn chưa kể chuyện này cho sư phụ. Y cũng không biết tại sao mình lại lựa chọn che giấu chuyện này.
Sau đó Thanh Đồng đã cho y rất nhiều thông tin liên quan tới địa ngục, bao gồm cả lời đồn về cơ thể sống của nhân loại có thể tiến vào địa ngục được ghi chép bên trong Phù Đăng Ký, cũng bao gồm cả tin tức về xét tuyển Thanh Hồng Vô Thường sau khi sư phụ đuổi y về nhân gian, chỉ để lại một bức thư tuyệt tình. Thậm chí đến ngay cả bộ quỷ thân tầm hương quỷ đó cũng là hắn hỗ trợ tìm được.
Ngoại trừ Thanh Đồng và y, không có người thứ ba biết đến quan hệ giữa hai người họ. Đây cũng là lợi thế bí mật của y cho tới nay.
“Lần này ngươi đã làm huyên náo lớn lắm!” Thanh Đồng mới vừa ló mặt, đã dùng giọng điệu như đang cười trên nỗi đau khổ của người khác nói, “Ta nghe nói ngươi lại đi cùng với dư đảng của Ba Tuần? Không phải ngươi đã nói giấc mộng của ngươi là làm Hồng Vô Thường sao, giờ mới vừa lên làm, sao đã làm phản rồi?”
“Ta không làm phản!” Nhan Phi giận dữ nói, “Ta bị bắt đi!”
“Hả! Ngươi là ai vậy! Trường Canh tinh quân cũng muốn ngươi, ma quân của Ba Tuần cũng muốn ngươi. Sao ngươi lại được yêu thích vậy?” Xưa nay Nhan Phi luôn cảm thấy giọng điệu tràn đầy châm chọc, trào phúng, nói mát đó rất thú vị, bây giờ nghe thấy lại chỉ muốn đánh người.
“Giờ ta không có thời gian nói những chuyện này! Ngươi có tin tức về sư phụ ta không?”
“Ta chỉ biết là hắn đã bị đưa vào thành Diêm Ma. Sau đó toàn bộ Phong Đô bị đặt lệnh giới nghiêm, tin tức chỗ ta cũng không linh thông, có điều nghe nói bởi vì ngươi chạy trốn, Trường Canh tinh quân hình như đã rất tức giận. Nếu như sư phụ ngươi vẫn còn đang ở trong thành, chỉ e là đang thảm lắm.”
Vừa nghe thấy câu này, tim Nhan Phi đã thắt lại.
Khuôn mặt do bùn đất hóa thành lại thu đi vẻ mặt tươi cười, nói với y, “Thế nhưng hiện giờ ngươi tuyêt đối không thể trở về, Trường Canh tinh quân nói ngươi là gian tế mà dư đảng Ba Tuần phái tới nằm vùng, ta nghe nói bọn họ định sẽ phái Thanh Hồng Vô Thường và Hắc Bạch Vô Thường tới bắt ngươi. Nếu như ngươi trở về vào lúc này, ngươi sẽ không có cơ hội nào để giải thích hết. Bọn họ sẽ không quan tâm xem ngươi có tự nguyện rời đi cùng thủ hạ của Ba Tuần hay không.”
“Nhưng nếu như ta không trở lại, không biết sư phụ sẽ phải chịu khổ thế nào nữa.” Nhan Phi nói, “Ta sẵn lòng đầu hàng, ngươi đi nói với bọn họ hộ ta đi, ta tự thú! Bảo bọn họ thả sư phụ!”
“Ngươi xong chưa, ta không gánh nổi tội giao du với kẻ xấu đâu. Tuy ta không biết ngươi đã làm gì để khiến cho Trường Canh tinh quân tức giận như vậy, nhưng ta nghĩ trên người ngươi tất phải có thứ gì đó uy hiếp được vị trên Ly Hận Thiên. Nếu đúng là như vậy, bọn họ hẳn sẽ tạm thời không động vào sư phụ ngươi, mà sẽ coi sư phụ ngươi thành con tin. Ngươi mà quay về, sư phụ ngươi sẽ không còn giá trị lợi dụng nữa, làm vậy trái lại sẽ thành hại hắn.”
“Nhưng trên người ta chẳng có thứ gì