Sau sự kiện liên quan tới tu la lần đó, Mộc Thượng Kê hiển nhiên đã càng tốt với Khiên Na hơn, thực sự chiều chuộng như bảo bối, đi đến đâu cũng mang theo, còn kiếm thật nhiều cá vừa to vừa ngon cho Khiên Na. Khiên Na cũng đóng giả mèo tận chức trách của mình. Đối với gã, đóng giả một con mèo cũng không phải chuyện gì quá khó khăn, tính bản năng của động vật mạnh hơn rất nhiều so với thân thể con người, chỉ cần gã không để cho ý chí của mình ảnh hưởng tới bản năng của thân thể này ở mức độ quá lớn, thì sẽ có thể trở thành một con mèo hoàn mỹ, dễ như húp cháo.
Cả một đêm gã không hề đến gian phòng của Nhan Phi, bởi vì muốn thám thính thêm nhiều thông tin. Sáng sớm ngày hôm sau, đang liếm lông trên lưng, gã bỗng nhiên bị Mộc Thượng Kê nhấc lên. Sáng nay tâm trạng Mộc Thượng Kê có vẻ rất tệ, ánh mắt chứa đầy vẻ ảm đạm. Hắn thở dài, dặn dò dược đồng ngoài cửa, “Đi gọi Già Bì Ni tôn giả đi.”
Qua sau một lúc, Khiên Na mới hiểu được rằng bọn họ muốn đi gặp Nhan Phi.
Sắc mặt trên ba khuôn mặt của Già Bì Ni kia trông đều khá khó coi, khuôn mặt bên trái thoáng xấu hổ, má phải thì lại hết sức phẫn nộ, mà khuôn mặt chính giữa thì hoàn toàn lạnh lùng, không lộ ra cảm xúc gì.
Xem ra tu la thật sự một chủng tộc không thể nói dối…
Đặt Khiên Na lên vai mình, Mộc Thượng Kê lấy một chiếc túi gấm ra từ ống tay áo hắn, rồi lấy một thứ gì đó giống như chiếc lá từ bên trong đưa cho Già Bì Ni, “Ngậm thứ này vào miệng rồi hẵng đi vào.”
Già Bì Ni hỏi, “Đây là thứ gì?”
“Nếu như ngươi không muốn hít phải nhuyễn khâm hương mất đi thần thông lực trong vòng ba ngày, thì nghe theo ta.” Nói xong, hắn tự mình ngậm chiếc lá kia vào miệng.
Già Bì Ni thấy vậy, cũng chỉ có thể nghe theo. Khiên Na giật giật tai, lặng lẽ ghi nhớ vị trí để cái túi gấm kia vào đầu.
“Còn nữa, trước khi tiến vào, ngươi phải nhớ kỹ, không thể nhắc đến thân phận thực sự của y trước mặt y. Tiên quân đã nói với y rằng, y là người hữu duyên của Ba Tuần, có thể giúp đỡ thấu hiểu phương pháp lục đạo quy nhất. Ngươi tuyệt đối không được nói những chuyện không nên nói, bằng không sẽ hỏng chuyện lớn.”
Lòng Khiên Na lạnh lẽo đi.
Thân phận thực sự…
Thân phận thực sự gì?
Gã nhìn Nhan Phi lớn lên, Nhan Phi có thể có thân phận thực sự gì được? Lẽ nào có liên quan gì tới cha mẹ ruột của nó hay sao?
Già Bì Ni cười nhạo nói, “Ngươi nghĩ rằng tu la chúng ta đều không có đầu óc sao?”
“Cũng không phải không có đầu óc, chỉ là không biết nói dối thôi.” Mộc Thượng Kê dùng giọng điệu gần như châm chọc nói.
Cửa mở, Nhan Phi lập tức đứng lên, mặt mày đề phòng nhìn chằm chằm vào người đang tiến vào. Khi nhìn thấy tu la, y lập tức giật mình, Nhan Phi hình như vẫn chưa nhìn thấy sinh linh trong tu la đạo bao giờ? Sau một nháy mắt kinh ngạc, tầm mắt Nhan Phi rơi xuống người Khiên Na, may mà y vẫn chưa lộ ra cảm xúc gì khác.
Nhan Phi hỏi, “Tên ba đầu sáu tay này là ai? Hẳn không phải là quỷ chứ?”
Khuôn mặt bên phải của Già Bì Ni hiện lên vẻ phẫn nộ, mà khuôn mặt chính giữa thì vẫn giữ nguyên biểu cảm lễ độ. Hắn khẽ khom người nói, “Ta là Đại tướng quân Già Bi Ni dưới trứogn Tu La Vương của La Hầu Quốc.”
Nhan Phi hoài nghi nhìn về phía Mộc Thượng Kê, “Tu la? Không phải các ngươi thuộc về phe thiên đạo sao?”
Già Bì Ni nói, “Thiên đạo bất nhân, thành chủ Đế Thích của Thiện Kiến Thành Đao Lợi Thiên xâm chiếm đất đai tu la đạo chúng ta, còn mưu toan trộm địa khí của tu la đạo, mỗi một lần xảy ra bất kỳ chuyện lớn nào, luôn là tu la đạo tử thương nặng nề, mà thiên đạo lại thường có thể không bị thương một binh một tốt nào vẫn có thể đạt được mục đích. Bất kỳ tu la nào có tầm nhìn xa trông rộng đều biết tiếp tục ủng hộ bọn họ chỉ có thể khiến cho tu la đạo từ từ sa sút, tất cả tu la sẽ rơi vào cảnh làm nô lệ và tay chân cho thần tiên.”
Nhan Phi lại vung tay lên như không kiên nhẫn, “Ta không có hứng thú với những lý luận đó của các ngươi. Ta chỉ muốn biết, các ngươi cam kết sẽ cứu sư phụ ta ra, giờ tóm lại đã thế nào rồi? Một ngày nhân gian mười ngày địa ngục, đã nhiều ngày trôi qua như vậy rồi, cũng nên có tiến triển rồi chứ?”
Mộc Thượng Kê đáp, “Bọn họ đã trà trộn vào Phong Đô, bây giờ vẫn còn đang tìm cơ hội tiến vào thành Diêm Ma. Tin tức cụ thể thì còn phải chờ Liễu chưởng phái đến rồi mới nói tỉ mỉ.”
“Nhiều ngày như vậy mà vẫn chưa trà trộn vào được?! Các ngươi rõ ràng là đang lừa gạt ta!” Nhan Phi tức giận vỗ bàn, chỉ là vì chịu ảnh hưởng từ loại hương xông kia, sức lực hiển nhiên không đủ mạnh, không có lực uy hiếp gì.
Tu la kia chợt nói rằng, “Thành Diêm Ma canh phòng nghiêm ngặt, không phải nơi quỷ thông thường có thể tiến vào. Mà thân phận của tu la thì lại khác. Nếu như ngươi bằng lòng cùng ta đi tới La Hầu Quốc ở tu la đạo, Vương ta tất sẽ nguyện ý giúp đỡ.”
Mộc Thượng Kê bỗng nhiên quay đầu sang nhìn chằm chằm vào hắn, hiển nhiên cũng thấy hơi bất ngờ. Xem ra giữa tu la và Y Tiên Phái cũng không hoàn toàn hoà thuận.
Nhan Phi lại cười lạnh nói, “Đủ chưa, ta không biết các ngươi rốt cuộc muốn lấy được thứ gì từ trên người ta. Thế nhưng trước khi thấy sư phụ ta, ta sẽ không tin tưởng các ngươi nữa!”
Vậy mà đúng lúc này, một tên lang yêu hóa thành hình người bỗng nhiên hơi kinh hoàng chạy tới, hô lớn, “Báo cáo đàn chủ, chúng ta phát hiện dấu vết của thiên nhân ở gần đây!”
Sắc mặt Mộc Thượng Kê bất chợt thay đổi, hắn hỏi, “Là thiên tiên hay địa tiên?”
“Có vẻ là Hắc Bạch Vô Thường, còn có cả mấy Thanh Hồng Vô Thường.”
Mộc Thượng Kê thoáng thả lỏng, hiển nhiên là vì lực sát thương của địa tiên không mạnh như thiên tiên, rồi hỏi, “Các ngươi phát hiện ra thế nào? Có bao nhiêu người?”
“Bọn họ đang cách chúng ta chưa tới một dặm, có vẻ là đang tìm kiếm thứ gì đó.”
Mộc Thượng Kê hơi trầm ngâm, rồi liếc mắt ra hiệu với Già Bì Ni, ra hiệu cho hắn đi ra ngoài cùng mình. Hai người họ rời đi xong, vẫn chưa ý thức được rằng Khiên Na còn đang ở trong phòng Nhan Phi.
Cửa bị khóa lại một lần nữa, Nhan Phi cúi đầu nhìn con mèo mướp dưới đất.
“Ngươi…”
Còn chưa nói hết câu, con mèo mướp kia bỗng nhiên lùi về phía sau một bước.
Nhan Phi phát hiện ra thì ra bên dưới chân nó có đè lên một thứ gì đó giống như chiếc lá.
Thấy Nhan Phi không có động tĩnh gì, Khiên Na không nhịn được duỗi chân ra chỉ vào phiến lá cây dưới đất, vừa chỉ vào miệng mình.
Nhan Phi hơi lưỡng lự hỏi, “Ngươi bảo ta ăn thứ này?”
Mèo mướp lắc đầu một cái, rồi dùng chân khua tới khua lui trên đất như vẽ tranh, Nhan Phi nhìn một hồi mới phát hiện, nó viết nhiều lần xuống dưới đất hai chữ “ngậm vào”.
“Ngươi vậy mà còn biết viết chữ!” Nhan Phi giật mình nói.
Mèo mướp không nhịn được lay phiến lá cây dưới đất vài lần. Tuy không xác định được con mèo này rốt cuộc là thế nào, nhưng Nhan Phi đang hết sức lo lắng cho tình cảnh của sư phụ, mà con mèo này thoạt nhìn cũng không có ác ý. Y hơi chần chừ, rồi nhặt lá cây lên, phủi bụi bên trên xuống, đặt vào miệng mình.
Vị cay đắng nhàn nhạt hoà tan ra trên đầu lưỡi. Vừa mới đầu còn không có cảm giác gì quá nhiều, song dần dần, cảm giác mệt mỏi và hư không đã quấn quanh trên người y mấy ngày nay dường như đã thoáng giảm bớt. Nhan Phi kinh ngạc nhìn về phía con mèo mướp, con mèo này đang cho mình thuốc giải của loại hương xông kia sao?!
Tại sao con miêu yêu này lại muốn giúp mình?
Ngoài cửa vọng vào tiếng la hét ầm ĩ, có không ít người đang chạy qua hành lang chật hẹp. Nhan Phi nghe thấy thủ vệ ở cửa hỏi đã xảy ra chuyện gì, rồi có người trả lời rằng, có Thanh Hồng Vô Thường dùng nhân thân ngụy trang thành quan quân, nói rằng “phạm nhân” mà bọn họ đang truy bắt rất có thể đang ở trên con thuyền này, bọn họ yêu cầu lục soát thuyền. Mộc Thượng Kê đang đứng ra giao thiệp với bọn họ, nhưng hai người kia vô cùng cứng rắn, chưa biết chừng sẽ có xung đột.
Truy