Nhan Phi cúi đầu nhìn cặp mắt như muốn giết người của con mèo mướp vẫn còn đang bị mình kẹp nách, mặt hiện lên vẻ sợ hãi, “Sư… Sư phụ?!”
Mèo mướp phát ra một tiếng gầm gừ phẫn nộ, Nhan Phi cảm thấy hoảng sợ, như có thể hiểu được đối phương đang thật sự gầm lên, “Nghiệt súc! Còn không mau thả sư phụ xuống!”
Nhan Phi vội vội vàng vàng dùng hai tay đặt mèo mướp dưới đất, kết quả là chân mới vừa chạm đất, Khiên Na đã bỗng nhiên nhảy dựng lên, linh hoạt nhảy lên bả vai Nhan Phi, đập bộp chân mạnh lên gáy y.
Nhan Phi kêu ai u đau đớn, mà cũng không dám buông lời oán hận. Ngẫm lại xem mấy ngày nay mình đã làm những gì? Đầu tiên là nói tính tình sư phụ tệ trước mặt sư phụ, sau đó còn nhiều lần ôm sư phụ vừa vuốt vừa xoa… Thậm chí trước đó còn tóm lấy đuôi sư phụ… Bây giờ vẫn còn sống sót có thể xem như một kỳ tích rồi.
Thế nhưng, chẳng hiểu sao hồi tưởng lại, vậy mà còn cảm thấy hơi hơi hưng phấn…
“Sư phụ… sao… sao người lại biến thành…” Nhan Phi không dám nói ra chữ “mèo”. A Lê Đa bên cạnh đã bị vẻ mặt sợ hãi của y chọc cho cười gập cả người lại, rặn ra được vài chữ từ tiếng cười đứt quãng, “Vậy mà vẫn chưa rõ? Hắn không tìm được nhân thân của hắn…”
“Nhất định là Liễu Ngọc Sinh đã giấu nhân thân của người đi mất rồi!” Từ sâu trong ánh mắt Nhan Phi chợt lóe lên vẻ mông lung, rồi lại ngay lập tức biến thành mừng rỡ như điên. Y lập tức bế Khiên Na lên, ôm chặt vào lòng mình xoay liền mấy vòng, tiếng cười lanh lảnh như châu ngọc bắn ra, “Sư phụ, quá tốt rồi! Người không sao rồi! Con không biết người ở địa ngục đến cùng đang thế nào, cũng sắp phát điên mất!”
Mèo giãy giụa trong lồng ngực y vài lần không có kết quả gì, thế là cũng mặc cho y ôm, đôi mắt vàng óng trợn ngược lên. Nhưng được Nhan Phi ôm lấy như vậy, cả người Khiên Na cũng không nhịn được thả lỏng, hương vị ngọt ngào chảy trôi trong lồng ngực.
Sau đó nghe thấy Nhan Phi còn nói thêm, “Sư phụ, người yên tâm, con nhất định sẽ giúp người tìm nhân thân trở về. Tuy con cũng yêu thích dáng vẻ này của người, nhưng dù sao cũng vẫn quá nguy hiểm!”
Cổ đau nhói, Khiên Na há miệng cắn mạnh lên gần xương quai xanh của y, lấy đó để biểu đạt kháng nghị với việc y dùng ngôn từ bất kính.
Nhan Phi ngẩng đầu lên, quét qua vẻ đề phòng cùng lạnh lẽo trên mặt trước đó, rồi mỉm cười nhìn về phía A Lê Đa, “Sao ngươi lại đi cùng sư phụ ta? Là ngươi cứu sư phụ?”
A Lê Đa thoáng thu nụ cười lại, miễn cưỡng nửa nằm dựa vào một khối vảy ngược nhô lên trên lưng huyền giao, “Ta cũng không dám nhận công lớn, là bạn bè Hắc Bạch Vô Thường của hắn ở Phong Đô thông báo cho ta. Nhưng ta cũng không giúp đỡ không công.”
Nghe hắn nói như vậy, Nhan Phi trái lại đã yên tâm hơn. Không sợ người khác có mưu đồ, y sợ nhất là lòng tốt vô duyên vô cớ.
Giống như Liễu Ngọc Sinh đối đãi y trước đó. Tuy cũng vẫn giữ lại một phần cảnh giác, nhưng dù sao từ nhỏ đến lớn y cũng không có nhiều bạn bè, bỗng nhiên lại xuất hiện một người tốt dốc toàn lực trợ giúp mình như vậy, y cũng gần như không quá phòng bị nữa. Kết quả là đã suýt nữa hại thảm cả mình lẫn sư phụ.
Lực tay ôm Khiên Na càng siết chặt lại, Khiên Na phát ra một tiếng rầm rì đầy bất mãn.
“Ngươi cũng muốn Lục Dục Bổn Tương Kinh?” Nhan Phi hỏi hắn.
A Lê Đa gật đầu, “Nhưng không chỉ có thứ đó. Ta nghe nói, ngươi có quan hệ rất thân thiết với những tín đồ đó của Ba Tuần? Ngươi có biết bọn họ muốn làm gì không?”
Nhan Phi hơi chần chừ, không biết có nên kể những điều mình biết liên quan tới chuyện người hữu duyên ra không. Nếu như sư phụ nghe thấy mình và Ba Tuần mà người căm hận nhất là quan hệ người hữu duyên gì đó, chưa biết chừng sẽ tức giận đến mức không nói chuyện với mình cả một tháng… Y cúi đầu xuống nhìn mèo mướp, chỉ thấy Khiên Na ngước cái đầu mèo nho nhỏ lên, cặp mắt vàng óng xen lẫn điểm xanh xa xôi nhìn chăm chú vào y, chẳng hiểu tại sao lại khiến cho Nhan Phi cảm thấy Khiên Na dường như đã biết được điều gì đó.
Sư phụ đã nghe được từ lúc làm mèo bên cạnh Mộc Thượng Kê rồi sao? Cả trái tim Nhan Phi lập tức trầm xuống, y mở miệng muốn nói gì đó, rồi lại nghe thấy A Lê Đa ở bên cạnh cười nói, “Không muốn nói cũng không sao, chẳng phải chúng ta đã có sẵn người của Y Tiên Phái ở đây rồi sao?” Nói rồi cặp mắt tràn đầy vẻ cợt nhả nhìn về phía Mộc Thượng Kê không thể cử động cách đó không xa.
Nhan Phi gần như đã quên mất sự tồn tại của hắn…
Chỉ thấy A Lê Đa tao nhã ung dung đứng dậy, bước đi nhàn nhã về phía tù binh đang mặt mày căng thẳng, khóe miệng ngậm nụ cười mỉm tùy tiện. Hắn kéo lấy tóc của Mộc Thượng Kê bắt người nọ ngồi dậy, trông thấy cặp lông mày ẩn chứa vẻ kiên nghị nhíu lại vì đau đớn, trong con mắt dài mảnh chứa đầy không cam lòng, chẳng hiểu sao trong lòng A Lê Đa lại dâng lên khoái cảm kỳ dị.
“Này, ta gỡ vải ra khỏi miệng ngươi, ngươi tốt nhất là hãy ngoan ngoãn đừng kêu gì. Bằng không là ta sẽ nhét những thứ khác vào miệng ngươi đó ~” hắn cố ý kéo dài ngữ điệu dâm mỹ như có ẩn ý khi nói mấy chữ “những thứ khác”, Mộc Thượng Kê nghe thấy, trong mắt vừa phẫn nộ vừa xấu hổ.
A Lê Đa duỗi tay gỡ xuống nhúm vải bố trong miệng hắn, nhưng một bàn tay khác thì lại vẫn vuốt nhè nhẹ lên gáy hắn. Quỷ dị nhất là Mộc Thượng Kê còn có thể mơ hồ cảm nhận được hai bàn tay vô hình đang dao động bên hông và ngực hắn. Hắn nổi da gà cả người, ngoảnh mặt về phía chàng trai tuấn mỹ mà đầy tà khí trước mắt, trong lòng nửa là phẫn nộ, nửa là kinh hoàng.
Hắn đã được trông thấy thực lực của tên “quỷ” này, không ngờ có thể đối chiến với chiến sĩ số một số hai trong tu la đạo lâu như vậy mà không rơi xuống hạ phong, kể cả có được pháp bảo thiên đình gia trì đi nữa, cũng đã vượt quá sự tưởng tượng của hắn. Đây không phải là một tên quỷ tầm thường.
Hơn nữa hắn không thể nào ngờ được rằng, thì ra con mèo mướp kia cũng cùng hội với bọn họ. Hắn đã từng nghe thấy tiên quân nói rằng Nhan Phi có chấp nhất không bình thường với một tên quỷ có tên Khiên Na Ma La, rất có thể là nhân duyên lưu lại từ trước, tương lai sẽ là một phiền phức lớn. Bây giờ nghe thấy Nhan Phi gọi con mèo kia là “sư phụ”, lẽ nào trong thân thể con mèo này bị quỷ bám vào? Lẽ nào Khiên Na Ma La kia đã trốn ra được khỏi thành Diêm Ma?
Mộc Thượng Kê dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn A Lê Đa, “Ta sẽ không nói bất cứ điều gì cho ngươi.”
“Ồ? Ngươi chắc chắn vậy sao?” A Lê Đa dùng vẻ mặt mỉm cười như muốn nói “chỉ đang đợi câu này của ngươi” đáp lại, hơi nghiêng đầu, “Ngươi không sợ ta dùng hình với ngươi sao? Hình phạt ở địa ngục A Tì chúng ta, chỉ e ngươi còn không tưởng tượng ra nổi.”
Lúc này, Nhan Phi cũng đi về phía trước, ngồi xổm xuống nói rằng, “Ngươi có biết bọn họ giấu nhân thân của sư phụ ta đi đâu không? Chỉ cần ngươi nói cho ta chuyện này là được, những chuyện khác chúng ta sẽ không truy hỏi.”
“Này ~ ta cũng đâu có đồng ý.” A Lê Đa lười biếng liếc y..
Nhan Phi nói, “Ngươi cảm thấy hắn sẽ nói thật với ngươi? Ta cũng không dám chắc bọn họ có nói thật với ta không.”
“Nói chung hắn là tù binh của ta. Ở địa ngục Vô Gián chúng ta, ta bắt được thì là vật thuộc sở hữu của ta. Ta cũng sẽ giúp ngươi hỏi về nhân thân của sư phụ ngươi, nhưng ta thẩm vấn hắn như thế nào thì ngươi đừng nhúng tay vào.” Mặc dù đang nói với Nhan Phi, song ánh mắt A Lê Đa lại không rời khỏi mặt Mộc Thượng Kê dù chỉ một khắc, còn thè lưỡi liếm qua khóe môi.
Nhan Phi nhún vai, làm ra vẻ mặt thương mà không giúp được gì với Mộc Thượng Kê, chẳng thể làm gì khác hơn là lùi lại vài bước, một lần nữa dồn hết lực chú ý vào mèo trong lồng ngực mình. Nhan Phi bỗng nhiên cảm thấy kinh sợ, từ ban đầu cho đến tận bây giờ, sư phụ hình như không hề sử dụng bất cứ pháp thuật nào. Chẳng lẽ là sư phụ bị thương?
Y liền vội vàng đặt tay xuống dưới hai chân Khiên Na nhấc cả người Khiên Na lên, thân thể mềm mại của mèo bị kéo ra thật dài, lông tơ trắng xóa trên bụng phảng phất như đang reo hò “mau xoa xoa ta đi!” Mà càng khiến cho Nhan Phi mặt đỏ tới mang tai, là tầm mắt của y không tránh khỏi nhìn thấy thứ… nho nhỏ đó của mèo đực.
Khiên Na tức giận, đá một chân lên, móng vuốt vạch ra trên mặt Nhan Phi một vết cào… Nhan Phi nhanh chóng đỏ mặt thả tay ra, hai mắt nhìn về nơi khác, ho khẽ một tiếng, “Con… Con chỉ muốn nhìn xem người có bị thương không thôi…”
Nếu như Khiên Na có thể nói chuyện, chỉ e giờ miệng đã đầy nghiệt đồ nghiệt súc không dừng lại được. Gã cắn mạnh lên tay Nhan Phi, còn ngại chưa đủ, liền cắn thêm một cái nữa. Nhan Phi dở khóc dở cười nhìn dấu răng trên tay, không hề thấy máu, có thể thấy rõ sư phụ cũng không cắn thật. Y tưởng tượng ra trong đầu, nếu như sư phụ dùng nhân thân, ngạo kiều cắn mình một cái như vậy…
Trời ạ… Nơi nào đó vậy mà đã bắt đầu có phản ứng…
Mình là biến thái sao? Sao có thể nghĩ bậy nghĩ bạ với sư phụ trong hình thái mèo?
Có điều sư phụ nhỏ yếu, có thể ôm lấy bất cứ lúc nào, mặc cho y vo tròn nắm bẹp như bây giờ thực sự đáng yêu vô cùng! Tuy sau đó có thể sẽ bị đánh cho rất thảm, nhưng hiện giờ… cần phải nắm chặt thời cơ! Cơ hội như vậy chỉ e sau này sẽ không bao giờ có nữa! Nghĩ như vậy, Nhan Phi lập tức lại dùng sức ôm lấy Khiên Na cọ cọ lên mặt mình mãi một lúc, rồi lại gãi cằm sư phụ, nhìn thấy sư phụ không nhịn được nheo mắt