Từng chữ từng câu cuồn cuộn tuôn ra từ miệng Bạch Lộ Ân biến thành những cái gai sắc bén đâm vào ngực Nhan Phi, ngắn ngủi chỉ chớp mắt, ngực đã thủng trăm ngàn lỗ, máu me đầm đìa. Nhan Phi ngoảnh đầu nhìn về phía Khiên Na, mèo mướp vẫn trầm tĩnh nhìn y, con mắt dài mảnh mơ hồ ánh lên vẻ lo âu.
Thì ra sư phụ đã phải chịu hành hạ thật lâu ở địa ngục, mà lúc đó y lại chỉ như một kẻ ngu xuẩn ở nhân gian, chẳng hề làm gì.
Lần nào cũng là như vậy, khi sư phụ cần tới y nhất, y lại chẳng thể gắng sức, như một thứ phế vật vô dụng. Y vốn cho rằng mình cuối cùng cũng đã trở thành Hồng Vô Thường của sư phụ, cuối cùng cũng đã trở thành một người đàn ông có thể sánh vai bên sư phụ, thế nhưng y đã sai rồi, sai quá rồi.
Thực ra mọi chuyện đều chưa từng thay đổi, y vĩnh viễn vẫn là đứa bé dõi theo bóng lưng sư phụ mà chẳng thể ra sức. Bất kể có nỗ lực tới cỡ nào, cũng không đuổi kịp bóng lưng màu xanh cao lớn ấy.
Nước mắt ngập đầy vành mắt, nhưng lại bị Nhan Phi cố gắng cầm lại, không để chảy xuống. Tay y siết chặt lại, móng tay đâm vào thịt trong lòng bàn tay, hàm răng cũng dùng sức cắn lấy đầu lưỡi, dùng đau đớn chống lại cảm giác bất lực và đau khổ vô cùng vô tận.
Sư phụ còn phải chịu đựng bao nhiêu thống khổ vì y nữa đây?
Nhan Phi biết mình đã thua trong ván cờ này. Y nhìn trừng trừng vào Bạch Lộ Ân, không chịu để lộ ra một chút yếu đuối nào, “Nói đi.”
Bạch Lộ Ân lặng im trong chốc lát, tựa như không hiểu y đang nói gì.
“Đừng giả ngu nữa. Các ngươi muốn đưa ra điều kiện gì?” Nhan Phi nói một cách lạnh lùng, “Chẳng nhẽ không phải là muốn ta trợ giúp các ngươi tìm ra cái thứ lục đạo quy nhất pháp gì đó, rồi các ngươi có thể cứu sư phụ ta sao?”
Khiên Na bỗng nhiên lớn tiếng kêu lên, hai cái chân dùng sức ôm lấy cổ Nhan Phi. Cặp mắt vàng óng ánh rực cháy phẫn nộ và kinh hoàng, tựa như đang muốn lớn tiếng phản đối điều gì. Thế nhưng Nhan Phi lại ôm sư phụ vào lòng, dùng sức ôm thật chặt, tay thì lại đang run lên nhè nhẹ.
Giọng điệu Bạch Lộ Ân nhẹ nhàng du dương, không mang bất cứ vẻ ngạo mạn đắc thắng nào, mà lại ngập đầy thông cảm và ôn tồn, “Công tử, lần này chúng ta báo cho công tử cũng là có ý tốt. Chiếc vòng cổ này là pháp bảo Ly Hận Thiên, cũng chỉ có thượng tiên trên Ly Hận Thiên mới có năng lực mở ra nó. Mà dược tiên A Tu Vân, tổ sư khai phái Y Tiên Phái ta lại đúng là một vị thượng tiên trên Ly Hận Thiên.”
Nhan Phi cau mày, nói, “Ta đã từng nghe thấy cái tên này. Vị thượng tiên là cánh tay trái phải của Ba Tuần, đã dùng Nguyên Khư đại trận cứu Ba Tuần một mạng sau khi hắn bị Tử Vi Thượng Đế làm trọng thương… Chẳng phải người này đã sớm bị trục xuất khỏi thiên đình rồi sao?”
Dược tiên này chính là một trong những thủ phạm tham dự vào việc hại chết Shiva Ma La – Hồng Vô Thường của sư phụ. Chắc chắn sư phụ phải hận thấu xương vị thượng tiên này.
“Cũng không phải là bị trục xuất, mà là tiên quân không ưa những việc làm của Ly Hận Thiên nên đã chọn rời đi. Cho dù đã rời đi, song tiên lực và phúc báo của tiên quân vẫn đứng hàng đầu trong số các thượng tiên trên Ly Hận Thiên, ngay cả Trường Canh tinh quân, Thái Ất tiên quân cũng đều hết sức kiêng kỵ ngài. Sau khi đến thế gian, sáng lập ra Y Tiên Phái hành y tế thế, tiên quân đã ẩn cư bế quan mấy trăm năm không hỏi thế sự, lần này nếu không phải vì việc của công tử, tiên quân cũng sẽ không tùy tiện hiện thân. Chiếc vòng mặc dù là pháp khí của Trường Canh tinh quân, thế nhưng, tiên quân cũng không phải là không thể phá nổi, chỉ cần công tử và lệnh tôn sư nguyện ý cùng ta đi gặp mặt tiên quân, ngài tất sẽ có cách…”
Còn chưa nói xong, bỗng nhiên giữa trời vọt tới một con chim hải âu, nháy mắt hạ xuống thuyền đã hóa thành một thiếu niên áo trắng: “Bẩm Bạch đàn chủ, trong trận sương mù xuất hiện tung tích của thiên binh!”
Sắc mặt mấy người Y Tiên Phái đều thay đổi, lập tức bàn tán sôi nổi, lo sợ nghi hoặc lan tràn. Nhan Phi cũng căng thẳng trong lòng, chẳng lẽ là tới tìm tung tích của bọn họ? Bọn họ bị theo dõi?
Mà Mộc Thượng Kê đang bị A Lê Đa tóm thì lại mặt không đổi sắc liếc nhìn ma gia quỷ phía sau hắn. A Lê Đa cũng lộ ra vẻ kinh hoàng, làm giống y như thật, “Mẹ kiếp, tu la thì ta còn có thể ứng phó, thiên binh thì hơi quá!”
Giọng nói vốn ôn uyển của Bạch Lộ Ân qua phút chốc đã trở nên dữ dằn, “Yên tĩnh! Mới chỉ là binh tới dưới thành, vẫn còn chưa phá thành mà vào, hoảng loạn cái gì!”
Nàng vừa quát to một câu, những đệ tử kia tức khắc đều đã yên lặng, cũng không dám thở mạnh.
Giọng điệu nàng hối hả hơn, nói với Nhan Phi, “Lúc này cũng chỉ có thể mời mấy vị lên đảo ta lánh nạn trước. Bất kể giữa chúng ta có hiểu lầm gì đi nữa, thì thiên binh cũng là kẻ địch chung của chúng ta. Nếu như rơi vào trong tay bọn họ, mấy vị sẽ không còn đường sống!”
Nhan Phi liếc nhìn Khiên Na, trong ánh mắt ngập đầy dò hỏi. Khiên Na đấu tranh trong đầu một lúc, nhưng có thể chắc chắn một điều. Nếu như Nhan Phi rơi vào trong tay thiên binh, chắc chắn sẽ không thể nào có kết quả tốt. Vì thế gã chỉ đành gật đầu một cái. Nhan Phi liền nhìn về phía A Lê Đa, người kia giơ hai cánh tay lên nói, “Về điểm này, ta đồng ý với vị mỹ nhân đeo mặt nạ này.”
Nhan Phi âm thầm cắn môi, hạ quyết tâm, “Được, chúng ta sẽ tạm thời cùng các ngươi lên đảo.”
…………………………
Khi bọn họ leo từ chân sau bên phải của con rùa khổng lồ kia lên hòn tiên “đảo” không ngừng trôi nổi trên mặt biển mênh mông, bầu trời từ lâu đã mây cuộn như núi, âm trầm đấu đá. Giữa những đóa mây đen xì là điện quang lóng lánh, tiếng sấm cuồn cuộn, gió dữ lẫm liệt cuốn lên sóng to gió lớn, cả đất trời là một mảng ngột ngạt, lòng người tiêu điều, phảng phất như trời xanh nổi giận, biển xanh run rẩy.
Là dấu hiệu thiên binh giáng lâm…
Lúc này, bốn bề tòa tiên đảo bỗng tỏa ra một vầng thánh quang huyền ảo như mộng, tạo thành một bức bình phong mỏng nhẹ như sương, như một chiếc vỏ trứng bọc lấy con rùa thần khổng lồ mà già cả. Nhan Phi nhìn thấy một làn sương đen lặng yên không một tiếng động bay lên khỏi đảo, còn tối tăm dày đặc hơn cả mây trên trời, nhanh chóng lướt ra ngoài khơi. Đó là vô số những con chim cắt đã thành yêu nhận được mệnh lệnh, làm tiên phong cất cánh đón địch. Rất nhanh sau đó, vô số thuyền rời khỏi tiên đảo, đám cổ thú ngủ đông ngàn năm trong biển sâu cũng đương rục rà rục rịch.
Trận chiến này sẽ vô cùng khốc liệt, nhưng nó không thuộc về đám người Nhan Phi. Lúc này bọn họ đang được Bạch Lộ Ân dẫn đường, men theo những bậc thang đá phủ rêu xanh ẩn giấu giữa kỳ hoa dị thảo leo lên. Mà Mộc Thượng Kê đương nhiên cũng đã được cởi bỏ ghìm giữ. Dù sao thì đến nước này, uy hiếp đã không còn ý nghĩa gì nữa. Mà nhân thân của Khiên Na thì đang được mấy người đệ tử nâng, đi từng bước theo sau bọn họ. Hòn đảo rùa linh này tập hợp linh khí tinh khiết nhất trong thiên địa sa bà, nở rộ trăm loài hoa muôn màu không thể nhìn thấy trên đất liền. Tiên đằng hương la quấn quanh vấn vít, leo lên cổ thụ núi đá, những cành hoa rũ xuống như lớp màn lụa trùng điệp, lấp ló che đi tiểu lâu nhã đài tao nhã mà bí ẩn nằm trong cánh rừng.
Khiên Na cảm thấy khung cảnh này có gì đó tương tự với tòa nhã trúc tại Tương Dương mà Liễu Ngọc Sinh ẩn cư.
Liễu Ngọc Sinh… sẽ là tiên quân trong miệng bọn họ sao? Không thể nào?
Khiên Na dùng chân nắm thật chặt lấy vạt áo Nhan Phi, lo lắng chỉ cần buông lỏng tay là sẽ mất đi thanh niên áo đỏ mà gã đã không thể thiếu này. Gã biết người của Y Tiên Phái không hề có ý tốt, nhưng rồi lại không có cách nào ngăn cản mọi chuyện. Tận mắt thấy từng vòng cạm bẫy bày ra trước chân, mà lại không ngăn được bản thân mình sa vào.
Tuyệt vọng đầm đìa như vết thương trào máu, muốn ngăn cũng không ngăn nổi.
Bọn họ bị đưa thẳng vào một nơi hết sức thanh u. Bốn bề vắng lặng, còn được bao trong một vòng cổ thụ áng chừng đã hơn ngàn năm tuổi. Trong đó vây quanh một đầm nước tỏa khói tím mờ, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng hạc phiêu nhiên. Bên bờ đầm nước, là một tòa cung điện huyền ảo mà nhã trí. Rèm the mềm mại như áng mây phấp phới theo gió nhẹ, còn chưa lại gần, một luồng khí thanh thánh chí thuần đã phả vào mặt. Khiên Na phát ra tiếng nghẹn ngào đầy đau đớn, A Lê Đa cũng rên lên một tiếng, dừng bước chân lại. Cảm giác đau đớn này có thể sánh ngang với cơn đau khi nhìn thấy Trường Canh tinh quân.
Nhưng chỉ qua chớp mắt, luồng khí thanh thánh này đã hoàn toàn rút đi, tan thành mây khói, như chưa hề tồn tại.
Bạch Lộ Ân nói, “Tiên quân từ bi, tất đã nhận biết được các ngươi đang đến, biết các ngươi không chịu nổi, cho nên đã thu hồi hết thảy tiên khí.”
Nhan Phi hỏi, “Tiên khí cũng có thể thu?”
“Đương nhiên là có thể, có điều cũng hơi hao tâm tổn sức, hiếm có thiên nhân nào nguyện ý làm. Bọn họ càng yêu thích biểu lộ thần uy của mình trước chúng sinh năm đạo khác hơn, sao có thể hu tôn hàng quý thu hồi tiên khí lại chứ? Làm như vậy thì bọn họ có khác biệt gì với chúng sinh năm đạo khác đâu?” Bạch Lộ Ân thở dài nói, “Tiên quân không giống với bọn họ.”
Nhan Phi khẽ hừ một tiếng, không bày tỏ ý kiến. Y hơi đau lòng vuốt ve sống lưng sư phụ, hi vọng có thể thoáng làm dịu đau đớn mà vừa nãy sư phụ phải chịu đựng.
Bên