Thiên nhân đều được hóa sinh từ những đóa sen khác nhau bên trong Bảo Trì. Nếu như một đôi tiên nhân có tình, sau khi nhận được sự cho phép từ Ly Hận Thiên, bọn họ có thể vào trong Bảo Trì của cung trời mà bất kỳ ai trong bọn họ sinh sống, để lại tinh huyết của hai người, rồi tinh huyết sẽ nở ra một đóa hoa sen. Đợi đến khi hoa sen trưởng thành nở rộ, bên trong sẽ có đời sau của bọn họ.
Sự giáng sinh của Yết Đế cũng không phải ngoại lệ, chỉ là y lại không biết mẫu thần và phụ thần của mình là ai. Y giáng sinh từ đóa sen vàng ngàn cánh tôn quý nhất trong ao Ma Ha Ca Diếp (*) ở Tha Hóa Tự Tại Thiên, thời khắc giáng sinh, chúng tiên vờn quanh, thiên vũ diệu hoa, phượng hoàng hòa ca. Dù sao trong vòng năm kiếp gần đây, ao Ma Ha Ca Diếp cũng chỉ sinh ra đúng một đóa sen này, mà nụ hoa của nó phải mất đủ một kiếp mới cuối cùng cũng nở ra. Ngày hôm ấy, mỗi một cung trời trong thiên đình đều truyền lưu chuyện này, chúng tiên thần bôn tẩu bẩm báo, đều tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
(*) Ma Ha Ca Diếp: Ma Ha, nghĩa là “đại” (lớn); Ma Ha Ca Diếp chính là “Đại Ca Diếp”. Theo lịch sử Phật giáo, ngài Ma Ha Ca Diếp sinh ra trong gia đình phú hào Ni Câu Lự Đà Kiệt Ba thôn Sa La Đà, nước Ma Kiệt Đà, vốn tên là Tất Bát La Da Na vì thân mẫu ngài đi chơi quanh gốc cây Tất Bát La thì hạ sinh ngài nên lấy tên cây đặt cho con. Trong số các Thánh chúng, Ma Ha Ca Diếp là người dốc lòng giữ gìn phạm hạnh, nên được Phật và Thánh chúng tôn xưng là bậc “Đầu đà đệ nhất” (phatgiao.org.vn)
Có lời đồn đại rằng, ban đầu giọt tinh huyết nhỏ xuống ao thuộc về vị thượng cổ cổ thần từ lâu đã không rõ tung tích — Cát Tường Thiên Nữ, cho nên vừa xuất thế, tuy rằng y không có mẫu thần và phụ thần như những ấu thần khác, song lại lập tức được Cửu Thiên Huyền Nữ nhận nuôi, thân phận cũng càng thêm cao quý. Tất cả thần tiên đều nói rằng, tương lai y sẽ trở thành chủ nhân của Tha Hóa Tự Tại Thiên này, mang đến cho thế giới này thay đổi không gì sánh kịp.
Một chuyện lớn như vậy tất sẽ kinh động đến Ly Hận Thiên, Tây Vương Mẫu còn tự mình đến thăm y, cũng ban cho y một chính danh cao quý: Ba Tuần, có ngụ ý là quang minh vô lượng trong thiên ngữ.
Nhưng Yết Đế không thích cái tên này, y lại yêu thích cái tên Yết Đế mà Cửu Thiên nương nương đặt cho y hơn.
Trên bầu trời Tha Hóa Tự Tại Thiên, bất kể sớm tối, luôn có thể nhìn thấy mấy mặt trăng to nhỏ không đều. Vào lúc hừng đông, mặt trăng lớn nhất sẽ chiếm lấy nửa nền trời, có thể trông thấy rõ từng ngọn núi hình tròn bên trên. Khi Yết Đế còn là một ấu thần, y thích nhất leo lên đỉnh cây bồ đề cao nhất trong rừng Ca Diếp, ngồi bên trong tán lá cây phỉ thúy vang vọng đìu hiu theo gió nhẹ, hóng cơn gió nhẹ quyện theo hương hoa sen sớm mai, đưa tay ra đón lấy ánh bạc mặt trắng lớn rắc xuống. Ánh trăng róc rách chảy xuống từ đầu ngón tay y, như những hạt bụi bàng bạc tan ra trong ráng đỏ.
Cửu Thiên nương nương sẽ dùng ống tay áo thướt tha màu ráng đỏ của nàng nắm lấy một vũng ánh trăng, nhẹ nhàng phủ lên trên người y. Đôi mắt như có cả dải ngân hà chảy xuôi bên trong nhìn y nở nụ cười, nói cho y biết những mặt trăng đó đều là các cung trời đang nằm trong nôi, còn chưa có cơ hội ra đời thành sinh mệnh. Tại tương lai xa xôi, có lẽ chúng cũng sẽ trở thành thiên giới trù phú như Tha Hóa Tự Tại Thiên. Cho nên khi nhìn vào những mặt trăng đó, y đều liên tưởng tới tương lai, trên mặt đất lạnh lẽo tĩnh mịch rộng lớn vô ngần đã trải qua vô số lần rửa tội, bị thương vì thiên thạch va chạm, sẽ sinh ra một tinh cầu đẹp đẽ, khác hẳn với Tha Hóa Tự Tại Thiên mà lại cũng bừng bừng sinh cơ.
Sau này, khi nhìn thấy mái tóc trắng của Khiên Na Ma La, y ngay lập tức nghĩ tới ánh trăng bàng bạc mình đã từng ngóng vọng thuở nhỏ, mà cặp mắt vàng óng của hắn thì lại khiến y nghĩ tới mặt đất thê lương cô quạnh, chất chồng vết thương trên mặt trăng.
Y muốn vuốt lên cặp mắt bi thương ấy, muốn tung xuống hoang mạc đó một cơn mưa sau trời hạn, rắc xuống những bông hoa đẹp nhất.
Nhưng y không có tư cách.
Đến ngay cả phần tình cảm này, y cũng không thể chắc chắn có thật sự bắt nguồn từ chính mình hay không.
Khiên Na đang dứt khoát giơ tay chém xuống, cắt đứt cuống họng một con băng thạch lang hiếm thấy. Dòng máu tím sẫm bốc lên hơi nóng tuôn trào ra ngoài, bắn lên khuôn mặt của Khiên Na, làm cho những đường nét trên khuôn mặt lạnh lùng của hắn có thêm vài phần cuồng dã khát máu. Hắn dứt khoát cắt đứt những mạch máu đường gân liên kết da lông với bắp thịt, lột nguyên cả bộ da sói ra, sau đó nhanh chân đi đến bên cạnh y đang co rúm người lại, giương tay khoác bộ da sói này lên người y.
Mùi máu tanh nồng đậm cùng với cảm giác ấm áp của máu thịt làm cho y buồn nôn, nhưng bên trong dạ dày y rỗng tuếch, không nôn ra được bất cứ thứ gì. Có lẽ đã nhìn ra được y không khỏe, Khiên Na liền túm thật chặt lấy cổ áo y, thở dài, “Cố nhẫn nhịn đi, đến mùa đông thanh lân quỷ chúng ta đều dùng phương pháp này để sưởi ấm.”
Y lặng lẽ gật đầu, nỉ non một câu, “Cảm tạ.”
Khiên Na quay người tiếp tục đi xử lý bộ xác kia, mổ nội tạng ra để qua một bên, rồi xẻ từng tảng thịt xuống, cố cắt thành từng miếng nhỏ. Y đặt miếng thịt tới trước mặt Yết Đế, “Ăn một ít đi, không là ngươi sẽ không sống sót ra khỏi được vùng rừng rậm này đâu.”
Nhìn tảng thịt màu tím đậm bê bết máu, sao y có thể ăn nổi. Thế nhưng y biết lời Khiên Na nói là đúng. Y nhất định phải sống tiếp. Y đưa tay ra bốc một miếng nhỏ lên, nhắm mắt lại, dùng sức nhét vào miệng. Mùi tanh hôi lập tức tràn đầy xoang mũi và khoang miệng, thịt vừa chua đắng vừa dai cứng, căn bản không nhai nổi. Y chưa bao giờ ăn thứ gì ghê tởm như vậy, phản ứng sinh lý ép buộc y nôn miếng thịt ra, làm cho y hết sức đau khổ.
Nhưng đối với Khiên Na, miếng thịt như vậy đã là món ngon hiếm thấy. Chỉ thấy Khiên Na nắm lấy quả tim, đặt vào miếng cắn một miếng lớn. Dòng máu màu tím chảy xuống khỏi khóe miệng của hắn.
Một ký ức xa lạ hiện lên trong đầu, cũng là dáng vẻ Khiên Na ăn một thứ như vậy. Hắn thích để lại phần thịt ngon nhất cho chủ nhân của ký ức này, còn mình thì lại ăn phần nội tạng khó có thể nuốt nổi đó. Một quãng thời gian rất dài, chủ nhân của ký ức này còn tưởng rằng Khiên Na thật sự thích ăn nội tạng.
Xem ra, dịu dàng khó phát hiện đúng thật đã khắc vào xương của thanh lân quỷ này. Kể cả đối với một thiên nhân vốn không quen biết như mình, hắn cũng có thể săn sóc như vậy.
Yết Đế nói, “Ta không ăn vào được nhiều như vậy, ngươi ăn đi.”
Khiên Na liếc mắt nhìn hắn, nhíu mày, “Không ăn vào? Là bởi vì quá tanh à?”
“Không… Ta không đói bụng.”
Khiên Na trông có vẻ hơi buồn. Hắn suy tư một lúc, nhìn xung quanh một phen, sau đó cầm miếng thịt tới, bỗng nhiên lòng bàn tay hắn bùng lên một ngọn lửa màu xanh. Chỉ thấy hắn bắt đầu dùng ngọn lửa này nướng miếng thịt kia, chẳng mấy chốc, miếng thịt đó đã phát ra tiếng xèo xèo, tràn ra mỡ sền sệt. Mùi tanh hôi vốn có cũng trở nên thơm thuần hơn.
“Có thể không ngon bằng tiên quả món ngon trên thiên đình các ngươi, nhưng nhân gian đều ăn như vậy, có lẽ sẽ đỡ hơn.” Khiên Na một lần nữa đưa miếng thịt nướng chín cho y, “Ngươi thử xem.”
Yết Đế không nói nên lời.
Tại sao hắn lại phải đối tốt với một kẻ địch là mình như vậy?
Hắn thật sự là quỷ sao? Thật sự là chó săn thiên đình vì thu được lợi ích thiển cận mà chèn ép đồng bào trong miệng các tín đồ ở địa ngục sao?
Y bỏ miếng thịt vào trong miệng, tuy vẫn cứ khó nuốt xuống như cũ, nhưng đã không còn buồn nôn như vậy nữa. Y ép mình cố ăn sạch miếng thịt này, bởi vì khi nhìn thấy y nuốt xuống được, vẻ thả lòng trên mặt Khiên Na làm cho y yên tâm.
Nhưng ngay một chớp mắt sau đó, sắc mặt của Khiên Na bỗng thay đổi.
Yết Đế hỏi, “Làm sao vậy?”
“Vừa nãy ta đã sử dụng quỷ hỏa, có lẽ vẫn gây kinh động tới người ở gần đây.” Khiên Na hạ thấp giọng nói thật nhanh, “Có người đến.”
Rõ ràng là bước ngoặt nguy hiểm đến tính mạng, nhưng chẳng hiểu vì sao, Yết Đế lại trở nên hết sức ung dung.
Nếu như y đã thua, thì chịu thua cũng là chuyện đương nhiên. Chỉ là, y không muốn liên lụy thanh lân quỷ trước mặt.
“Đã như vậy, ngươi cứ giao ta cho bọn họ đi.” Yết Đế bình tĩnh ngước cặp mắt long lanh ánh sao lên, nhìn về phía Khiên Na. Nhưng y không ngờ rằng Khiên Na lại căn bản không hề cân nhắc tới khả năng này, thậm chí còn giận dữ nhìn chằm chằm vào y, “Ngươi nói nhăng nói cuội gì vậy. Nếu ta đã đáp ứng sẽ giúp ngươi, nào có chuyện nửa đường lại đổi ý. Ngươi cứ ngoan ngoãn nằm đó, chốc nữa bất kể có xảy ra chuyện gì cũng đều đừng lên tiếng, cũng đừng có cử động, cứ giả chết là được.”
Đang nói, đã nhìn thấy từ đằng xa, hai bóng người một xanh một đỏ đang xuyên qua rừng cây kết từ hàn băng dần dần đi lại gần. Khiên Na đè ngã Yết Đế xuống, dùng máu dính đầy trên tay trét lên mặt Yết Đế, sau đó đeo lên cổ tay y hai chiếc vòng tay pháp bảo được phát cho mỗi Thanh Hồng Vô Thường đi ra ngoài truy tìm kẻ địch, có tác dụng hơi ức chế thần thông lực của thiên nhân. Đối với Yết Đế, vòng tay như vậy đương nhiên chẳng đáng kể như một món đồ chơi, thế nhưng lúc này y đang suy yếu tột độ, trái lại còn thật sự làm cho hơi thở y cứng lại, lạnh giá thấu xương một lần nữa như những mũi kim mãnh liệt đâm từ bốn phương tám hướng về phía y.
Y cảm thấy giá lạnh như thể một con rắn độc chui vào trong làn da mình, xé ra máu thịt của mình. Có thể nhìn thấy những đường dây màu xanh lam lan tràn trên làn da của y, làn da vốn mịn màng trắng nõn bắt đầu khô đét, rồi rạn nứt. Máu đỏ tươi trào ra, trong nháy mắt đã ngưng kết lại thành đóa hoa bằng băng. Cơn đau đớn này giống như chịu cực hình lăng trì, thoạt nhìn như cả người nở đầy những bông sen đỏ mỹ lệ, mỹ lệ đến mức tàn nhẫn.
Y dùng hết sức mình cũng khó có thể nhịn xuống cơn đau này, đôi môi cũng cắn ra máu. Khiên Na thấy thế, biết rằng tiên thân của y mất đi sự che chở của thần thông lực càng không chịu nổi lạnh giá của địa ngục Thanh Liên, liền vội vàng tháo vòng tay xuống. Bấy giờ Yết Đế mới gân mỏi lực kiệt thở ra một hơi, ngã xuống mặt đất như cạn sức.
Không còn kịp nữa, Khiên Na không thể làm gì khác hơn là thu vòng tay lại, quay người ôm Trảm Nghiệp Kiếm, lạnh lùng nhìn về hướng người đang đi tới.
Kẻ tới là một Thanh Vô Thường la sát quỷ cùng một Hồng Vô Thường đao lao quỷ, mà quan hệ giữa Khiên Na với tên la sát quỷ này không tốt, nói chính xác thì trước chiến dịch tháp Niết Bàn, bởi vì Hồng Vô Thường của hắn phản bội Phong Đô, phần lớn Thanh Hồng Vô Thường đều ôm vài phần khinh thường đối với Khiên Na. La sát quỷ chính là một trong số đó. Hiện tại Khiên Na tuy đã lập được kỳ công, thậm chí còn nhận được lời hứa từ chính