Ba đoạn ký ức dài lâu hiện lên trong đầu, ngoài hiện thực lại chẳng qua cũng chỉ là một cái búng tay.
Đầu Nhan Phi bỗng đau nhói, cơn đau mau chóng thuận theo kinh lạc chạy ra khắp toàn thân. Sắc mặt y trắng bệch, cuống họng nghẹn ra tiếng thét ngắn ngủi mà ngột ngạt, hai đầu gối mềm nhũn, ngã gục xuống mặt đất.
Tuy chỉ có ba đoạn ký ức không liền mạch, mà lại như thể một điểm nhỏ thoáng lộ ra khỏi mặt biển của tảng băng chìm. Những liên lụy lẫn nhau, bí mật to lớn còn giấu trong lòng biển sâu đều trở nên vô cùng sống động, như biển xanh lật thuyền, gầm gào nuốt chửng y vào bụng.
Thì ra… y đã gặp gỡ sư phụ từ lâu…
Thì ra… Shiva Ma La mà y luôn đố kỵ lại bị chính y hại chết…
Thì ra… người sư phụ hận nhất… lại là mình!
Nhan Phi tuyệt vọng vò lấy tóc, muốn móc hết những ký ức đang xâm nhập vào đầu y ra, vứt ra thật xa. Y không muốn một “kiếp trước” như vậy, y không muốn địa vị và sức mạnh tối thượng đó, y muốn tất cả trở về như lúc ban đầu, khôi phục lại những ngày tháng chỉ có y và sư phụ trước khi trở thành Hồng Vô Thường.
Một luồng sức mạnh mềm nhẹ khẽ khàng bao lấy người y, phảng phất như một cái ôm, muốn cho y an ủi cẩn thận nhất thận trọng nhất.
“Xuỵt… Xuỵt… Không sao rồi, không sao rồi…” Âm thanh của A Tu Vân trong mộng tựa như có thể kéo dài ra hiện thực, như một áng mây mỏng manh mà ấm áp, “Đừng chống cự nó, những ký ức này vốn thuộc về ngươi. Tiếp nhận chúng, chúng sẽ không làm ngươi bị thương.”
Nhan Phi ngẩng đầu lên, nước mắt đã đầm đìa trên mặt. Y lắc đầu mạnh, “Đó không phải là của ta… Không phải của ta! Ngươi lừa ta!”
A Tu Vân đang ôm lấy y vẫn mặc tấm áo trắng như trong giấc mộng, trên người vẫn tràn ngập hơi thở cổ xưa mà thánh khiết, chỉ là hắn đang đeo một tấm mặt nạ khóc lóc màu trắng trên mặt, cặp mắt đen láy như nước sâu cổ đàm nhìn chăm chú vào y qua lỗ thủng trên mặt nạ, bên trong dường như chứa đầy thiên ngôn vạn ngữ, lại đều không hề nói ra thành lời.
“Ngươi ta quen biết ngàn năm, ta cũng đã đợi ngươi ba trăm năm.” A Tu Vân thở dài, ôn nhu duỗi tay chạm vào gò má y, “lẽ nào ngươi chưa bao giờ hoài nghi, vì sao ngươi lại cố chấp với sư phụ ngươi như vậy? Tại sao lại không thể thiếu hắn? Đó là bởi vì người yêu trước kia của hắn – Shiva Ma La đã từng hiến tế cho ngươi, cho nên ký ức và tình cảm của Shiva Ma La đều ảnh hưởng tới ngươi, làm cho tu hành của ngươi lập tức phá công, nảy sinh tình cảm với một con quỷ bình thường trong địa ngục.”
“Không phải… Không phải…” Nhan Phi lắc đầu phủ nhận, không nghe lọt tai. Y nghiêm túc với sư phụ đến vậy, sao có thể là chịu ảnh hưởng từ người khác được? Hoang đường, chuyện này quả thật quá hoang đường! “Ha ha ha, không thể nào, Shiva Ma La phụ lòng sư phụ ta, hắn căn bản không yêu sư phụ ta, sao có thể ảnh hưởng được đến Ba Tuần!”
A Tu Vân sâu kín nhìn y, “Ký ức của ngươi chưa hoàn toàn khôi phục, cho nên vẫn chưa biết vài điều. Nhưng có một vài chuyện không thể chỉ nhìn vào bên ngoài. Phàm là có quả, tất có tiền căn. Sau khi ngươi xảy ra chuyện, ta đã sai phái một vài mật thám cài vào trong địa ngục đi tìm hiểu về kiếp trước của Shiva Ma La, lại tra ra được kiếp trước hắn cũng có ngọn nguồn rất sâu với kiếp trước của Khiên Na Ma La. Chỉ có điều, bên trong ký ức kiếp mà Khiên Na nhìn thấy lại gần như không thấy bóng dáng của Shiva Ma La.”
Sau đó, A Tu Vân kể cho Nhan Phi nghe một câu chuyện.
Câu chuyện này, Khiên Na biết được hơn nửa, nhưng lại không biết rằng còn có một nửa, đến chính gã cũng không biết.
Cực kỳ lâu trước đây, ở những năm tháng khi Tần Tang và Đậu Luân vẫn còn tương tri tương thủ, vẫn luôn có một người khác chứng kiến mọi bất kham và cực khổ mà hai người bọn họ cùng nhau hứng chịu, chứng kiến Tần Tang tuyệt vọng rồi tan vỡ, cho đến cuối cùng bị hủy diệt.
Tử Tuân đã bị phái đi làm mật thám bên cạnh Đậu Luân ba năm, thành Đồng Lư dễ thủ khó công, mưu sĩ của Trương tướng quân sớm đã nhìn thấy tương lai nhất định phải chiếm được cứ điểm Đồng Lư này, vì vậy đã lập kế từ trước, đưa hắn vẫn luôn được bồi dưỡng làm thích khách đi từ khi còn nhỏ. Tuy hắn nhỏ tuổi, thế nhưng làm việc trầm ổn, người lại lặng lẽ như một cái bóng, đứng vào một góc, từ trước đến nay sẽ không có ai nhìn nhiều.
Dù hắn kiệm lời, thế nhưng lúc nào cũng có thể hoàn thành việc được giao cho một cách hoàn hảo, cho nên Đậu Luân cũng đặc cách đề bạt hắn, cho hắn đi theo bên mình làm hộ vệ.
Thế nên kể từ khi Tần Tang gặp phải sơn tặc được Đậu Luân cứu giúp, đến sau này Tần Tang giải độc vì Đậu Luân, hắn đều nhìn vào mắt. Vừa mới đầu, hắn cũng không hề xem Tần Tang như người nào đặc biệt, chẳng qua chỉ là một người tài của phe địch mà thôi. Hắn chỉ cần hoàn thành sứ mạng mình, chỉ vài năm nữa là sẽ có thể mang đủ tiền bạc đi về nhà chữa bệnh cho cha.
Không ngờ được rằng về sau trong thành bùng phát dịch bệnh, hắn cũng không may nhiễm phải.
Người vừa nhiễm bệnh, huynh đệ thường ngày kề vai sát cánh cũng tránh hắn như tránh rắn rết. Một mình hắn nằm trong căn phòng nhỏ lạnh lẽo thê lương, cả người một chốc như lọt xuống kẽ băng, một chốc lại như rơi xuống chảo dầu, mồ hôi thấm ướt quần áo mỏng manh và chăm đệm. Hắn đã nghĩ rằng mình sẽ chết đi như vậy, mê mê man man, ý thức bồng bềnh giữa không trung, mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt đẹp đẽ của mẹ mình như khi hắn còn bé, xoa trán hắn nhè nhẹ mỗi lúc hắn bị ốm, dịu dàng nâng hắn dậy, kiên nhẫn đút từng muỗng thuốc vào miệng hắn.
Khi hắn sáu tuổi, mẹ hắn đã qua đời, giờ mà chết là có thể đoàn tụ với mẹ, cũng chưa chắc đã không phải chuyện tốt.
Thế nhưng sau đó, không hiểu tại sao, cảm giác lúc lạnh lúc nóng lại dần dần bình ổn, đau đớn dai dẳng thiêu đốt lục phủ ngũ tạng cũng dần dần lắng xuống. Màn sương mù phủ lên ý thức thoáng rút đi, hắn mới nhìn rõ được người vẫn luôn ở bên cạnh dịu dàng chăm sóc mình không phải là mẹ, mà là Tần Tang.
Thấy hắn tỉnh lại, Tần Tang liếc mắt nhìn hắn, rồi từ tốn nói, “Đừng sợ, hết khó chịu nhanh thôi.” Nói rồi, Tần Tang đặt nhẹ một miếng khăn lạnh lên trán hắn, rồi dém góc chăn cho hắn, “Ngủ một giấc thật tốt đi, ngày mai ta sẽ quay lại thăm ngươi.”
Mấy ngày sau đó, Tần Tang quả thật đã làm theo lời mình hứa, ngày ngày đến thăm hắn. Thử nhiệt độ trên trán hắn, quan sát khí sắc trên mặt hắn, cho hắn ăn, uống thuốc, thậm chí nhìn thấy hắn trông có vẻ như không uống nổi thuốc, còn thuận tay cho hắn một viên đường, mãi như vậy đến khi hắn đã hoàn toàn bình phục.
Tần Tang không hay cười, rất nhiều người thậm chí còn cảm thấy hắn quá kiêu ngạo lạnh lùng, không giống thầy thuốc một chút nào, thậm chí còn có gì đó đáng sợ. Thế nhưng giờ phút này, Tử Tuân lại cảm thấy thực ra Tần Tang còn ấm áp hơn bất cứ người nào khác. Ấm áp đến độ không sợ nhiễm phải bệnh dịch, còn tự mình đến chăm sóc một thị vệ nho nhỏ là hắn.
Chẳng trách trước đó mình lại nhận nhầm hắn thành mẹ mình.
Sau khi đại nạn không chết, ánh mắt của Tử Tuân bắt đầu không nhịn được dõi theo Tần đại phu lúc nào cũng lạnh lùng nghiêm túc. Có lẽ đối với Tần Tang, lần đó cứu hắn chẳng qua chỉ là trách nhiệm và lương tâm của một người thầy thuốc mà thôi, chỉ là thấy hắn mới mười sáu, mười bảy tuổi nên lòng sinh thương hại, là một chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa. Dù sao giai đoạn đó, số lượng người được hắn cứu sống cũng tới hàng trăm. Nhưng đối với Tử Tuân, đó gần như là lần đầu tiên mà một người không phải cha mẹ, dành cho hắn ấm áp và thiện ý như vậy.
Vì thế hắn đã nhìn thấy được nhiều điều hơn. Hắn nhìn thấy nụ cười mỉm động lòng người mà Tần Tang chỉ để lộ ra trước mặt Đậu Luân, nhìn thấy bọn họ kề bên sưởi ấm cho nhau giữa rừng cây trong đêm, nhìn thấy Tần Tang hơi nhíu mày bởi vì bị người chỉ trỏ, nhìn thấy ánh mắt thoạt nhìn bình tĩnh mà lại đau lòng mất mát khi thấy cửa nhà bị người ta hắt những thứ bẩn thỉu lên.
Tần Tang lúc nào cũng độc lai độc vãng, thậm chí còn không có cả dược đồng. Rõ ràng hắn không biết võ công, nhưng lại luôn đứng thẳng lưng kiên cường, tựa như không một chướng ngại nào có thể đánh đổ được hắn.
Tử Tuân dần dần bắt đầu đau lòng, có một ngày, khi hắn một lần nữa nhìn thấy mấy đứa bé nghịch ngợm vẽ linh tinh lên cổng nhà Tần Tang, hắn đã sắc mặt âm trầm trừng trị cho đám trẻ con kia một trận, đồng thời đe dọa chúng nó, sau này nếu còn dám xuất hiện ở gần nhà Tần Tang nữa, thì hắn sẽ tự mình chặt đầu ngón tay của bọn chúng xuống.
Mấy đứa trẻ kia sợ tè ra quần, dồn dập bỏ chạy, về sau đều không hề xuất hiện nữa.
Sau đó, hắn âm thầm trừng trị mấy tên lưu manh côn đồ gây rắc rối cho Tần Tang. Nhưng khi lão quản gia nhà Đậu Luân có chuyện, hắn lại không thể phát hiện kịp thời. Cho nên khi hắn nhìn thấy Tần Tang ôm Đậu Luân, lặng lẽ rơi lệ, hắn cảm thấy trái tim mình đã thắt lại.
Tần Tang và Đậu Luân đối xử với hắn tốt hơn Trương tướng quân nhiều lắm…
Nhưng mà…
Nhưng mà cha vẫn còn ở trong tay Trương tướng quân…
Thấy chiến hỏa càng thiêu càng gần… Hắn nên làm gì đây?
Tuy hắn không muốn đối mặt với lựa chọn cuối cùng đó, mà lựa chọn chung quy vẫn phải đến.
Binh mã của Trương tướng quân đã vây thành Đồng Lư lại, đó vốn hẳn là thời khắc hắn chờ đợi được mấy năm. Nhưng mà chẳng hiểu vì sao, hiện tại hắn lại chỉ cảm thấy cả quả tim mình đều bị đặt bên trong chảo ngập dầu rán liên tục. Hắn ăn không ngon, ngủ không yên, không biết mình rốt cuộc nên đưa ra lựa chọn như thế nào.
Chuyện Đậu Luân nhờ Tần Tang đi ra ngoài báo tin, hắn có