Nhan Phi lại trở về với thế giới trống trải không rõ là bầu trời hay mặt đất kia, trước mặt, tảng đá bị trói lại bằng từng tầng trận pháp lẳng lặng nhìn thẳng vào y, rõ ràng không hề có sự sống, lại tỏa ra vẻ uy nghiêm và lạnh lùng như số mệnh. Nhan Phi cảm giác cả người mình không thể động đậy, như đã bị một sợi xích vô hình trói lại chà xát, nỗi buồn bực khôn nguôi và nóng nảy như khúc củi cháy rực trong lục phủ ngũ tạng, thúc ép không ngừng nghỉ.
Y cần phải đi tới đó, y cần phải lướt qua trận pháp, chạm vào tảng đá kiên cố kia. Cảm giác được gọi mời nguyên thủy nhất, giống như bản năng dẫn dắt bầy cá cho dù có phải mạo hiểm mắc cạn chết đi khốc liệt cũng sẽ không màng tất cả để bơi ngược dòng nước, giống như bản năng di cư khiến cho bầy chim nhạn không ngủ không nghỉ dẫu có bị lạc đường uổng mạng cũng phải bay đi, giống như bản năng ong thợ tình nguyện hi sinh mạng sống cũng phải bảo vệ ong chúa dù chính bọn họ lại chẳng thể để lại đời sau của mình. Một luồng sức mạnh không rõ nguyên do, không có lý trí, không có manh mối thúc giục y, muốn y tới đánh nát tảng đá kiên cố này.
Nhưng y đã kháng cự. Y không thể đi đánh vỡ tảng đá kia được, cũng không muốn đi đánh vỡ tảng đá đó. Nếu làm như vậy, hạnh phúc mà y muốn sẽ không còn thực hiện được nữa.
Tảng đá đồ sộ kia đang giằng co với y, tựa như hơi cô đơn, hơi đau thương. Tựa như đang lên án tại sao y lại từ bỏ.
Phảng phất như đang hỏi y rằng: Ngươi quên trách nhiệm của ngươi, sứ mạng của ngươi rồi sao?
Nhan Phi muốn hét lên rằng, y chẳng qua chỉ là một nhân loại bình thường, tại sao lại bắt y phải gánh vác những điều không hiểu sao bị trút xuống đầu y như vậy?
Nhưng mà, kể cả không có tảng đá này đi nữa, y thật sự có thể giành được hạnh phúc sao…
Y thật sự có năng lực để vuốt phẳng những vết thương chồng chất hết lớp này lên lớp khác của sư phụ sao, dành cho sư phụ hạnh phúc sao?
Y thậm chí còn chẳng có sức mạnh tự vệ. Đừng nói là thiên binh, đứng trước mặt Thanh Hồng Vô Thường hơi mạnh mẽ chút thôi, y cũng đã chỉ có thể bó tay bó chân như một đứa trẻ con. Hiện giờ, thân phận của y đã bị thiên đình biết được, mà thiên đình lại là người cai quản lục đạo, cho dù bọn họ bỏ trốn đi nữa, có thể trốn đến nơi nào?
Hơn nữa… Một khi sư phụ biết được thân phận của mình…
Y rùng mình, chống cự lại càng kịch liệt thêm. Tảng cự thạch có vẻ cũng đang nóng nảy, những con chữ được khắc lên trên bề mặt tảng đá lập lòe càng ngày càng vội vã, ánh sáng cũng càng ngày càng chói lòa. Mà từng vòng trận pháp phức tạp dưới đất lại bỗng nhiên bắt đầu luân chuyển, chuyện này vẫn chưa từng xảy ra bao giờ. Cùng với dị động của trận pháp, sự yên tĩnh ngập trong thiên địa cũng dần dần bị đánh thủng, gió thổi từ nơi nào không biết xốc lên mái tóc dài và vạt áo ngoài của Nhan Phi, từng tia mát mẻ xuyên thấu qua lỗ chân lông thấm sâu vào xương tủy. Bầu trời vốn nãy còn sáng trong đang dần dần bị những đám mây buông xuống giăng kín, từng tầng uy nghi đè xuống, khiến cho mặt đất như một tấm gương cũng tối tăm như vậy, chứa đầy khí tức hiểm ác không rõ.
Gió giật qua da Nhan Phi, đau rát chẳng khác nào có lưỡi dao đang cắt chém. Ký ức có được sau khi uống xong rượu chấp niệm cũng lại một lần nữa hiển hiện lên trong đầu, càng nghĩ, thì những chi tiết nhỏ cũng càng nhiều, những mảnh vỡ ban đầu đó dường như lại hút thật nhiều mảnh vỡ tới. Y không muốn nhớ lại, rồi lại không thể nào khống chế được ý nghĩ của mình, chỉ có thể để cho chúng đấu đá lung tung. Trong đầu y đau nhức không thôi, như có lá sắt nóng đang cháy, rồi lại như có búa đồng đang gõ nện.
Thật sự đau quá… Nhan Phi muốn thét lên, lại không phát ra được âm thanh nào. Cả người y tuôn mồ hôi, mồ hôi thấm ướt tà áo đỏ. Y cảm thấy mình đang chiến đấu với một thứ gì đó, nhưng lại không nhìn thấy kẻ địch đứng ở nơi nào. Đủ mọi cảm giác giày vò gần như đã dồn ép y phát điên. Y cảm thấy có thứ gì đó vốn vẫn luôn yên ổn trong thân thể giờ lại đang sụp đổ từng chút một, phảng phất như thân thể sắp bị phá vỡ bằng một luồng sức mạnh vô hình từ bên trong.
Cả người y bỗng nhiên run lên bần bật, y giãy giụa mở mắt ra. Đầu ướt nhẹp mồ hôi, thở dốc hồng hộc.
Bốn phía tĩnh lặng như tờ, chỉ có một loại âm thanh xa xôi vắng lặng đang văng vẳng tới từ bốn phương tám hướng.
Bọn họ vẫn đang ở dưới nước, trốn bên trong bọt khí dưới chân rùa thần.
Y thiếp đi mất trong khi chẳng hề hay biết, có lẽ là vì đã mệt rũ rồi? Nhan Phi lập tức vội vàng xoay người sang, nhìn thấy sư phụ bên cạnh cũng đang ngủ yên lành, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ngươi mơ thấy gì?” Giọng nói bỗng nhiên vang lên dọa y sợ giật mình, rồi mới lập tức nghĩ ra Liễu Ngọc Sinh cũng đang ở đây.
Nhan Phi không hề trả lời, chỉ nghiêng tai lắng nghe khúc ca viễn cổ từ sâu dưới lòng biển cả bên ngoài bọt khí, “Yên ắng vậy, có phải là thiên binh đã rút quân rồi không?”
Liễu Ngọc Sinh nói, “Có lẽ vậy, bây giờ tiên quân đã đến tu la giới, chúng đệ tử khác hẳn cũng sẽ không ở lại, đảo Bồng Lai sẽ được bỏ qua. Chỉ có điều, thiên binh rất có thể sẽ để lại một vài người trông coi đảo. Cho nên chúng ta vẫn phải cẩn thận.”
Nhan Phi nhếch môi lên như hơi buồn bực, rồi y xoay người sang kiểm tra tình hình của sư phụ.
Đàn Dương Tử ngủ rất say, không hề có dấu hiệu tỉnh lại.
Quái lạ, sư phụ luôn cảnh giác lắm mà, mọi khi mình chỉ cần hơi hơi có động tĩnh, sư phụ sẽ lập tức tỉnh lại.
“Sao sư phụ vẫn chưa tỉnh?”
“Có thể là thể lực đã bị tiêu hao, dù sao cái vòng kia…”
Nhan Phi nhíu chặt lông mày.
Sư phụ nói không muốn y tiếp tục mạo hiểm, nhưng mỗi giây mỗi phút thứ kia nằm trên người sư phụ đều là hành hạ nặng nề lên sư phụ, sao y có thể thực sự bỏ mặc vậy?
“Nhan Phi, ngươi không định nói cho sư phụ ngươi sao?” Liễu Ngọc Sinh lẳng lặng hỏi một câu.
Người Nhan Phi run lên, y lớn tiếng nói, “Đó là chuyện của ta, không tốn công ngươi nhọc lòng.”
“Kể cả ngươi không nói, chỉ e hắn cũng đã hoài nghi.”
“…”
“Về sau hai người các ngươi lưu vong, nếu như hắn biết được thân phận của ngươi…”
“Ngươi đương nhiên sẽ muốn sư phụ biết được!” Nhan Phi gằn giọng, mặt mày giận dữ nói, “Như vậy… thì sư phụ sẽ rời bỏ ta!”
Liễu Ngọc Sinh cúi đầu, tựa như đang đau lòng, “Hắn để tâm ngươi như vậy, biết đâu cũng sẽ không gay go như ngươi tưởng.”
“Không như ta tưởng?” Trong ánh mắt Nhan Phi hừng hực lửa cháy, y cắn răng nghiến lợi nói, “Tính tình sư phụ ta nhẫn nhục chịu đựng như vậy, bao nhiêu cực khổ sư phụ cũng có thể tiếp tục chịu đựng, chưa bao giờ hận ai, chỉ có đúng một người là sư phụ hận thấu xương. Nhưng ta cố tình… sao sư phụ có thể tha thứ cho ta được?! Sao sư phụ có thể coi như chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra được?!”
Liễu Ngọc Sinh nhìn chăm chú vào y rất lâu, rồi thở dài, “Một năm qua, ta đã hiểu được một đạo lý, một khi lời nói dối đã ra khỏi miệng, sau đó muốn cứu vãn, cũng chỉ có nói thêm càng nhiều lời nói dối, càng ngày càng loạn, càng ngày càng khó gỡ. Đến cuối cùng, sẽ thật sự không thể nào gỡ rối được nữa. Nhan Phi, ngươi thật sự chắc rằng mình có thể lừa hắn cả đời sao?”
Nhan Phi đương nhiên cũng hiểu rõ đạo lý này. Thế nhưng… có vài lời nói dối, không thể không nói…
“Giờ ta.. chỉ muốn sống ngày nào hay ngày nào đó…”
Lại vào đúng lúc này, Đàn Dương Tử trở mình, hai người vội vã ngừng nói. Nhan Phi xoay người lại nở nụ cười rạng ngời như trước, chỉ là trong giọng nói có gì đó sốt sắng, “Sư phụ, người tỉnh rồi! Sư phụ thấy thế nào?”
Hai mắt Đàn Dương Tử vẫn toát ra vẻ mê man khốn đốn như trước, miệng nói, “Ta rất khỏe, chỉ hơi mệt mỏi thôi. Giờ là khoảng thời gian nào rồi?”
“Con cũng không biết. Nhưng mà nghe thấy bên ngoài yên tĩnh như vậy, chắc chúng ta có thể ra ngoài thăm dò thử xem.” Nhan Phi đáp, “Sư phụ, hai người ở đây chờ con đi, con đi xem xem.”
“Không, ta đi cùng con.” Đàn Dương Tử nói.
“Nhưng mà sư phụ bây giờ như vậy, tùy tiện đi ra ngoài sẽ rất nguy hiểm, con sẽ trở về nhanh thôi.”
Đàn Dương Tử trông có vẻ không vui, “Con sợ ta liên lụy con?”
Nhan Phi hoảng sợ, “Đương nhiên là không phải! Con chỉ sợ người xảy ra chuyện thôi!”
Bấy giờ sắc mặt Đàn Dương Tử mới thoáng dịu đi, hắn chậm rãi đứng dậy, duỗi người, “Không cần lo lắng, chút năng lực tự vệ nhỏ nhoi ấy, ta vẫn phải có.”
Nhan Phi càng cảm thấy sư phụ có gì đó không đúng. Sư phụ trước kia tuy cũng cứng rắn, nhưng không đến mức biết rõ mình đang không khỏe mà vẫn muốn cậy mạnh, càng sẽ không dễ bị chọc giận như vậy.
Có phải là Y Tiên Phái đã giở trò gì với nhân thân của sư phụ không?
Tiếc thay, hiện giờ có cái vòng kia, đến cộng tình thuật cũng không thể nào dùng được. Bằng không y sẽ có thể tự mình tìm hiểu xem vấn đề nằm ở đâu.
Có điều, chuyện quan trọng hơn bây giờ là cứ chạy khỏi nơi này rồi hẵng nói. Y chỉ đành đồng ý mang theo sư phụ và Liễu Ngọc Sinh cùng lên bờ thăm dò tình hình.
Chui lên từ lòng biển cả, đã thấy rùa thần có vẻ như bị trọng thương, uể oải suy sụp, nhịp thở thoi thóp, tay chân cũng mất sức rũ xuống. Bọn họ thuận theo cái chân sau đã bị một luồng sức mạnh không rõ tên chém ra một vết thương sâu hoắm dài hơn một trượng, rồi phát hiện ra trận pháp trước đó bao phủ lên cả hòn đảo đã hoàn toàn biến mất, mà rừng cây rậm rạp phủ kín bạt ngàn núi đồi trên đảo tựa như đã bị rửa tội bằng lửa, chớp mắt đã trở thành vô số những thi thể cháy đen lại vẫn quật cường không chịu ngã xuống. Lầu các thủy tạ vốn được phủ một lớp thánh quang ráng tím đỏ cũng đã phải trải qua cơn tàn sát đau đớn thê thảm trong một đêm, tháp cao sụp xuống, lầu các thành tro, chỉ còn sót lại những khung đá lởm chởm đứng trong rừng cây cháy khét đã từng lượn lờ tiên khí.
Chỉ là ngoài những thứ đó, trên đảo không có một bóng người nào, chỉ có một mảng tĩnh mịch. Có vẻ như mọi người ở Y Tiên Phái đều đã bỏ trốn tứ tán, thiên binh cũng rút lui, không còn hứng thú gì với tòa tiên đảo đã lụn bại này.
Đối mặt với cảnh tàn tạ khắp nơi, trong mắt Liễu Ngọc Sinh tựa như hơi ngấn lệ. Nơi này là thánh địa của Y Tiên Phái trong ba trăm năm qua, giờ lại bị phá hủy thành như vậy chỉ trong có một đêm, đến ngay cả rùa thần cũng rất có thể sẽ sống không lâu nữa.
Những thiên binh kia ra tay quả nhiên không hề lưu tình…
Biết rằng những chuyện này đều do mình mà ra, trong lòng Nhan Phi cũng thấy không dễ chịu. Y nhìn thấy nắm đấm siết chặt của Liễu Ngọc Sinh, cặp lông mày cũng nhíu chặt, hoàn toàn không còn vẻ phong lưu tĩnh nhã của dĩ vãng, muốn an ủi, rồi lại cảm thấy nói gì nghe cũng rất hời hợt.
Mà dù vậy, Liễu Ngọc Sinh lại vẫn không quá đắm chìm vào trong đau xót. Hắn dẫn bọn họ đi vào bên trong một cung điện để lại từ trước, tác động vào cơ quan nào đó, liền thấy một con kỳ lân dịch ra một bên, để lộ ra một địa đạo. Bọn họ đi dọc theo bậc thang dài tiến vào bên trong, khép cơ quan lại, trong mảng tăm tối chợt sáng lên vô số những đốm sáng thanh u miểu mị, nhìn kỹ lại, thì ra là rất nhiều viên bảo châu có thể tự phát sáng, lẳng lặng như những con đom đóm thắp sáng cả một khoảng không gian tối mù.
Nơi này là một căn phòng để tĩnh tu, trống rỗng, chỉ có trên vách tường khắc rất nhiều chú văn thiên ngữ. Trong điện phủ chỉ có một tấm đệm hương bố, dấu vết bên trên tựa như đã có người ngồi từ năm này qua tháng nọ.
“Tiên quân đã từng tĩnh tu trong này mấy năm, nơi này rất bí mật, các ngươi cứ ẩn náu ở đây trước đi, ta đi xem xem còn con thuyền nào lưu lại không, để chúng ta ra biển.” Liễu Ngọc Sinh nói xong, liền một mình đi ra ngoài.
Nhan Phi cuối cùng cũng có cơ hội ở riêng với sư phụ, chẳng hiểu sao tim lại thắt lại.
Y muốn xoa dịu bầu không khí, liền cười nói, “Lại là địa cung, sư phụ, người còn nhớ lần trước chúng ta bị vây trong địa cung không.”
Đàn Dương Tử liếc mắt nhìn y, rồi dùng giọng điệu bình thản nói rằng, “Đương nhiên là nhớ.”
Giọng điệu bình thường chẳng có gì lạ, khiến cho lòng Nhan Phi run lên…
Sư phụ có thể sẽ phiền muộn, có thể sẽ nổi giận, có thể sẽ trợn mắt trừng y, nhưng sao có thể có phản ứng bình thản như vậy?
Dù sao thì những chuyện xảy ra ở địa cung cũng ghi lòng tạc dạ như vậy mà. Kể từ sau đó, chính