Bạch Lộ Ân được đà lấn tới, khinh người quá đáng, nhưng lần này Mộc Thượng Kê không dự định nhún nhường. Hắn cười nhạt, bưng chén trà trên bàn lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, thái độ thong dong thản nhiên khiến cho trong lòng Bạch Lộ Ân càng bực bội thêm
“Bạch đàn chủ, ngươi cũng đâu phải không biết quan hệ giữa ta và Bì Già La, hắn chẳng qua chỉ muốn kiếm cớ để nói chuyện, ngươi cần gì phải run sợ như vậy.”
Bạch Lộ Ân cũng buông tiếng cười lạnh từ sau tấm mặt nạ, “Kiếm cớ nói chuyện của mình? Rõ ràng là quan hệ giữa ngươi và ma gia quỷ kia bất thường, cho nên mới…”
“Quan hệ bất thường? Ha ha, Bạch đàn chủ, ta không chấp nhận được lên án như vậy, ngươi có chứng cứ không?”
“Mộc đàn chủ, ta không có thời gian để chơi trò câu chữ với ngươi. Lần này tới tu la đạo, tiên quân lệnh ta làm người nắm giữ Ngọc Thiền, phàm là chuyện có khả năng gây nguy hiểm tới đại kế phục sinh thánh quân, ta sẽ có quyền xem xét quyết định. Trước đó ngươi trông coi hai hồn của thánh quân không thuận lợi, bây giờ còn muốn vì tình cảm riêng tư mà phá hoại quan hệ giữa chúng ta và nước La Hầu sao?!”
“Tình cảm riêng tư? Trước kia, chẳng nhẽ không phải nhờ thứ được gọi là tình cảm riêng tư đã đúng lúc tìm ra được thời cơ của lối vào Hư Vô Cảnh Giới sao?” Mộc Thượng Kê cũng cất đi nụ cười nhạt văn nhã mà giả tạo trên mặt, “Ma gia quỷ này có lẽ sẽ là một bước ngoặt khác.”
“Cũng là vì hắn đang nắm bằng chứng vô cùng quan trọng trong tay, cho nên mới cần phải để ta trông coi. Dù sao, người càng quan trọng thì càng dễ dàng chạy thoát khỏi tay ngươi.”
Lời châm chọc sắc bén khiến cho Mộc Thượng Kê càng nổi giận hơn, đang muốn châm chọc ngược lại, bỗng nhiên nghe thấy tên còn lại nói, “Đừng tổn thương hòa khí vì ta mà.”
A Lê Đa không biết đã đi thong thả lại đây từ lúc nào, miễn cưỡng dựa vào cột trụ trên hành lang, cười lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp.
Mộc Thượng Kê rùng mình trong lòng, cả giận nói, “Ngươi ra đây làm gì, không phải ta đã bảo ngươi…”
“Bạch đàn chủ, ngươi đã muốn trông coi ta như vậy, vậy thì ta cứ đi theo ngươi một chuyến thôi.” A Lê Đa chủ động đi tới trước mặt Bạch Lộ Ân, bộ dạng bó tay chịu trói.
Mộc Thượng Kê trố mắt, tựa như không thể tin được vào tai mình. Tên này điên rồi sao?
Bạch Lộ Ân liếc mắt nhìn Mộc Thượng Kê, rõ ràng đang đeo mặt nạ, Mộc Thượng Kê lại có thể cảm nhận được rõ rệt nụ cười đắc ý trong cặp mắt sáng ngời kia. Mộc Thượng Kê giận dữ, cau mày trừng mắt với A Lê Đa. Ma gia quỷ này rốt cuộc đang có ý đồ gì?
“Đã như vậy, kính xin công tử cùng ta đổi chỗ ở đi.” Bạch Lộ Ân nói xong, liền cho ba lang yêu hộ vệ cao lớn dẫn đường, mang A Lê Đa đi. Mộc Thượng Kê không làm thế nào được, đành phải trơ mắt nhìn A Lê Đa đi ngang qua trước mặt hắn, chỉ là một nháy mắt đi qua, ma gia quỷ kia hình như đã hơi chớp mắt phải với mình?
…………………………
Khiên Na dần dần mất đi khái niệm về thời gian. Gã không biết mình đã bị nhốt bên trong nơi chỉ có một màu đen kịt mà hoàn toàn tĩnh mịch này trong bao lâu rồi, có thể là vài giây, cũng có thể là mấy trăm năm. Giữa một mảng tăm tối, gã không nhìn thấy được hai tay, không thấy được thân thể, thứ duy nhất còn có thể dùng để xác nhận sự tồn tại của mình chính là âm thanh huyết dịch chảy xuôi trong thân thể và tiếng tim đập nổ vang trong lồng ngực, cùng với cơn đau đớn bỏng rát càng lúc càng kịch liệt trong cổ họng.
Bất kỳ sinh linh nào cũng không nên sinh sống trong yên ắng tuyệt đối. Ngươi có thể sẽ cho rằng yên tĩnh chẳng có gì đáng sợ, thậm chí còn làm cho con người ta hết sức ngóng trông. Thế nhưng khi mọi âm thanh thật sự đều bị tước đoạt, đến ngay cả những âm thanh cố định như tiếng gió thổi lá cây, mưa đập xuống lá chuối tây, gà gáy trong thôn, họp chợ ồn ào đều biến mất, đầu óc của ngươi sẽ không thể nào thích ứng được, vì vậy sẽ bắt đầu tìm kiếm âm thanh khắp nơi. Ngươi sẽ nghe thấy tất cả hoạt động bên trong thân thể mình, những âm thanh phát ra như một lẽ dĩ nhiên trong ngày thường, căn bản không cần phải đi chú ý, giờ khắc này sẽ biến thành tất cả của ngươi. Ngươi sẽ nghe thấy tiếng tim đập, máu bị bơm ra, thuận theo mạch máu róc rách chảy nhanh, lan tới mỗi một điểm cuối trong thân thể. Ngươi sẽ nghe thấy dạ dày của ngươi đang co bóp, axit tham lam ăn mòn vụn đồ ăn bên trong. Nếu như không có đồ ăn, chúng nó sẽ nôn nóng bất an, co rút thật chặt vào một chỗ. Ngươi còn có thể nghe thấy những thứ đã bị chuyển hóa thành vật bài tiết bị đẩy mạnh đi từng chút một trong ruột già, nghe thấy tiếng động khi vi khuẩn ký sinh trong đường ruột mình nhúc nhích, nghe thấy âm thanh kèn kẹt khi xương cốt trong người mình ma sát vào nhau, phảng phất như có một con quái vật vô hình đang bật những tiếng cười quái dị.
Sinh linh cũng tuyệt không nên sinh sống trong bóng tối tuyệt đối. Thị giác của ngươi sẽ không bắt giữ được bất cứ tia nắng nào, thế là sẽ bắt đầu tự mình chế ra hình ảnh. Vừa mới đầu, ngươi sẽ nhìn thấy đủ những vệt màu thiên biến vạn hóa, giống như những con sâu không ngừng biến hình. Nhưng chúng nó chuyển biến quá nhanh, mỗi khi ngươi tập trung tầm mắt vào một chỗ, chúng nó sẽ bỏ chạy sang nơi khác, cứ thế ảm đạm đi trong dư quang của ngươi. Dần dà, thời gian chúng nó kéo dài sẽ càng ngày càng dài ra, thậm chí cho dù ngươi có tập trung tầm mắt vào người chúng nó, chúng nó cũng sẽ không thay đổi vị trí, cũng sẽ không biến mất. Từ từ, ngươi sẽ bắt đầu nhìn thấy một vài thứ cổ quái, tựa như là bộ phận cơ thể, lại có gì đó giống như nội tạng mục nát. Chúng nó không ngừng co giật nhúc nhích, càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành một loại quái vật vặn vẹo dị dạng, tứ chi đều mọc lên ở những nơi rất sai trái, bò vào bên trong tầm mắt của ngươi. Bất kể ngươi có nhắm mắt thế nào cũng vô dụng, bởi vì mở mắt nhắm mắt trong bóng tối tuyệt đối cũng chẳng có gì khác nhau. Ngươi sẽ thấy chúng nó trở nên càng ngày càng rõ ràng, cách ngươi càng ngày càng gần, không thể trốn đi đâu được, vì chúng nó chính là ngươi, chính là ác quỷ mà tư tưởng của ngươi biến ảo ra.
Mà Khiên Na lại sinh sống bên trong bóng tối và yên tĩnh tuyệt đối như vậy đã mấy ngày rồi.
Trước kia, gã cũng đã từng nhốt không ít con quỷ vào trong nhiếp hồn châu, rồi nuốt hạt châu vào bảo tồn trong bụng mình. Chắc chắn những con quỷ kia cũng đã phải trải nghiệm cảm giác tĩnh mịch và tăm tối kinh khủng này? Mà mình lại thường nghỉ ngơi ở nhân gian mấy tháng rồi mới có thể về địa ngục một chuyến đổ rỗng nhiếp hồn châu, đó là sự hành hạ đến nhường nào kia chứ?
Dù vậy, tình cảnh của những con quỷ kia hẳn vẫn khá hơn cảnh ngộ của gã, ít nhất nằm trong bụng của gã vẫn có thể nghe thấy âm thanh. Gã không biết viên nhiếp hồn châu mình