Trong một tháng Đạt Tát Ma La rời khỏi Tương Dương, trong thành đã liên tục xảy ra hơn mười vụ án, có năm vụ là giết người thân chưa thành, hiển nhiên là bởi vì một vài người làm cha mẹ đã đề phòng với con cái mình. Phạm nhân cũng đều đã bị quan phủ khống chế, nhốt trong đại lao Đề Hình ty của Tương Dương, muốn gặp bọn họ, hoặc là phải nhờ Hồng Vô Thường đưa bọn họ vào mộng cảnh của người kia, hoặc là chờ đến đêm rồi lặng lẽ lẻn vào.
Con đường Hồng Vô Thường này nhất định là không thể thực hiện được, tuy Nhan Phi xung phong nhận việc, nhưng vẫn bị Đàn Dương Tử từ chối thẳng thừng như chặt đinh chém sắt.
“Không được.”
“Nhưng con đã dùng báo mộng thuật thành thạo lắm rồi mà?”
“Không được! Nguyên nhân tại sao Khố Mã Ma La bị trọng thương vẫn còn chưa được điều tra rõ, quá nguy hiểm!”
Nhan Phi khăng khăng, “Trước đó mọi người đã nói rất có thể là có món pháp bảo nào đó làm Khố Mã tỷ tỷ bị thương, nhưng quỷ mới sợ pháp bảo thiên đình mà? Con là người, đâu có sợ?”
Nghe y nói vậy, mắt Đạt Tát Ma La sáng rực lên. Mà hắn còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy Đàn Dương Tử nói, “Ta nói, vẫn chưa biết nguyên nhân Khố Mã Ma La bị thương, cũng không có cách nào chắc chắn có phải là vì pháp bảo thiên đình hay không. Không cho đi là không cho đi!”
Vẻ mặt và giọng điệu của Đàn Dương Tử ngày càng nghiêm khắc, mày kiếm nhíu chặt lại, quanh người tỏa ra một luồng hơi lạnh lẫm liệt, hiển nhiên là không hề có cơ hội xoay chuyển. Đạt Tát Ma La cũng cảm thấy, trước lúc tìm hiểu được rõ sự tình không cần thiết phải mạo hiểm như vậy. Dù sao thì nhìn vào sức nặng của Nhan Phi trong lòng Đàn Dương Tử, nếu như thiếu niên này xảy ra chuyện gì bất ngờ, khó có thể nói liệu Đàn Dương Tử có thể mất đi khống chế, tổn thương mạng người như ba trăm năm trước hay không.
Nhan Phi thấy Đàn Dương Tử sắp nổi giận, trong lòng mặc dù có hơi miễn cưỡng, nhưng cũng chỉ đành tạm thời nhún nhường, không nói thêm nữa.
Đàn Dương Tử nói với Đạt Tát Ma La, “Ngươi không có người quen ở Đề Hình ty sao?”
“Có thì có, chỉ là vụ án lần này đã kinh động đến cả Biện Lương, cho nên trông coi phạm nhân rất chặt, tai mắt của ta cũng không có cách nào cho bất cứ ai đi vào.”
“Không cần người đó thả cho chúng ta đi vào, ngươi chỉ cần nhờ hắn lấy được giờ giấc làm việc của ngục tốt và bản đồ đại lao là được.”
“Chuyện này thì dễ, ngày mai ta sẽ liên lạc với hắn.”
Đàn Dương Tử gật đầu, quay đầu lại nhìn Nhan Phi, thấy vẻ mặt y dường như hơi mất mát, liền khe khẽ thở dài, dịu giọng nói, “Đêm nay ngủ sớm chút, ngày mai ta và con còn có chuyện phải làm.”
Nhan Phi tiu nghỉu nói, “Chuyện gì?”
“Chúng ta phải đến bái phỏng gia đình có chuyện trước.”
…………………………
Một loạt vụ án giết người thân quái lạ này bắt đầu tại một trấn nhỏ dưới chân núi bờ phía nam Tương Dương, là một hộ gia đình đông người bình thường, không thể nói là bần cùng, nhưng cũng không tính là giàu có. Người chết là một bà lão năm mươi tuổi, được gọi là Đinh bà bà. Mà người sát hại bà lão chính là con gái của bà ấy, Tô Lương Đệ. Đạt Tát Ma La đã sớm điều tra rõ ràng danh sách phạm nhân và người chết của tám vụ án đầu tiên cùng với nơi ở của bọn họ, Đàn Dương Tử và Nhan Phi dậy thật sớm, cưỡi ngựa đi tới trấn nhỏ xinh xắn tựa núi dựa sông kia.
Bầu không khí ban mai còn lẫn chút khí tức lạnh lẽo của nước sương ẩm ướt, phiến đá trên đường lốm đốm vết nước, đi hơi trơn trượt. Giờ đang đúng tiết xới đất gieo hạt, đã có không ít người dậy sớm, dồn dập vác cuốc đi ra đồng. Chợt nghe thấy tiếng vó ngựa lộc cộc nơi cuối đường, kẻ đến là một đạo nhân anh tuấn song vẻ mặt có chút âm trầm đang cưỡi ngựa, bên cạnh là một thiếu niên áo đỏ mặt đẹp tựa hoa đào cầm ô trong tay, dẫn tới không ít dân trong trấn chăm chú ngắm nhìn.
Vẻ buồn ngủ trên mặt Nhan Phi vẫn chưa tan hết, y ngáp dài một cái. Đàn Dương Tử liếc mắt nhìn y, vừa đi vừa nói rằng, “Chốc nữa phải cố gắng học tập, chuyện tìm hiểu tin tức như vậy, từ trước đến giờ đều là Hồng Vô Thường tới làm.”
Nhan Phi nở một nụ cười thật tươi với Đàn Dương Tử, “Dạ vâng, sư phụ!”
Hai người dừng lại trước một ngôi nhà, cột ngựa vào một cây ngọc lan ngoài cổng. Bên trong sân, có hai đứa trẻ ngồi xổm cùng nhau chơi bắn bi, ba gian phòng, trong đó, gian mé phía đông đã bị dán giấy niêm phong, hẳn chính là gian nhà họ Tô đã xảy ra chuyện ở.
Đàn Dương Tử đứng ngoài cửa, lấy tay gõ lên cổng. Hai đứa trẻ trong sân xoay đầu lại nhìn gã.
Đàn Dương Tử cũng không cười, vẫn chỉ dùng giọng nói lạnh lùng trầm thấp quen thuộc nói, “Cha mẹ của các ngươi đâu?”
Hai đứa trẻ bị bộ dạng nghiêm túc âm trầm của gã làm cho sợ sững sờ, mãi một lúc sau một đứa khoảng chừng bảy, tám tuổi trong đó mới nói, “Ở… ở nhà hàng xóm bên cạnh.”
“Làm phiền báo cho lệnh đường, tại hạ Đàn Dương Tử, là đạo sĩ từ Biện Lương tới, có việc muốn thỉnh giáo.”
Lời gã nói, hai đứa trẻ kia căn bản không hiểu, chỉ bị khí thế của đối phương làm cho kinh sợ cứng ngắc tại chỗ. Đàn Dương Tử cũng không biết dỗ trẻ con, liền nhíu mày hỏi, “Không hiểu sao?”
Hai đứa bé đã sợ tới nỗi mắt long lanh, miệng méo xệch trông như thể bất cứ lúc nào cũng khóc luôn được. Nhan Phi đứng bên cạnh bỗng nhiên phì cười, lấy tay che miệng hạ giọng nói, “Sư phụ, người như vậy không được đâu… Để con đi.” Nói xong, y liền đi về phía trước mấy bước, đi đến bên cạnh hai đứa trẻ kia rồi ngồi xổm xuống, nở một nụ cười ôn nhu. Nụ cười này của y, phảng phất như có đào hoa nhàn nhạt nở rộ trên mặt, lúm đồng tiền ẩn hiện, thực sự là đẹp ngây ngẩn.
Trẻ nhỏ thường ưa cái đẹp nhất, vừa nhìn thấy khuôn mặt đẹp đẽ như vậy, lập tức đã quên cả sợ, chỉ nhìn sững sờ.
“Đừng sợ, ca ca và thúc thúc tới đây để bắt quỷ.” Nhan Phi dùng giọng lanh lảnh nói.
Đứa bé tuổi có vẻ nhỏ hơn khờ dại hỏi, “Nơi này của bọn em có quỷ sao?”
Nhan Phi lắc đầu nói, “Ca ca vừa đến, quỷ sẽ bỏ chạy luôn. Có điều, thúc thúc bên kia muốn gặp cha mẹ các em, hỏi thăm thử xem quỷ đã chạy đi đâu, như vậy là có thể bắt lại được nó. Giúp ca ca đi gọi người nhà của các em đến đây, được không?”
Đứa trẻ lớn hơn rất nhanh đã cười rộ lên, gật đầu nói, “Ca ca chờ một lát, em đi gọi mẹ.” Nói xong liền chạy về phía cửa. Đến trước mặt Đàn Dương Tử thì thoáng dừng chân, cẩn thận dè dặt liếc mắt nhìn thúc thúc tóc bạc đáng sợ kia, sau đó liền chạy đi dọc theo chân tường.
Nhìn Nhan Phi mang theo vài phần đắc ý trở về bên cạnh gã, Đàn Dương Tử cảm thấy hơi mất mặt, bèn trầm thấp ho khan, đổi phất trần trong