“Nhan Phi!!!!”
Đàn Dương Tử kêu to tên Nhan Phi, bỗng nhiên mở mắt ra.
Gã nhìn thấy một mảng bóng lá xanh biêng biếc mông lung, đung đưa tản mạn theo hương sương sớm trong gió. Ánh mặt trời vàng óng nhàn nhạt xuyên qua cành cây kẽ lá, rắc xuống mặt gã như cơn mưa phùn, cảm giác êm ái mà ấm áp ôn hòa làm gã thư thái tới nỗi muốn thở dài một hơi.
Gã nhận ra trên người mình có gì đó đã thay đổi, cảm giác cực nóng như có dung nham cháy rực trong mạch máu mỗi giờ mỗi khắc đã biến mất, và cả cái vòng cổ luôn nóng rực mang theo nhiệt độ đáng sợ thiêu đốt da dẻ trên cổ gã cũng không thấy đâu. Gã gần như không cảm thấy rằng thân thể mình đang tồn tại, không có bất kỳ cảm giác khó chịu nào, cơn dễ chịu lâu ngày không được cảm nhận làm gã khó có thể tin nổi, gã duỗi tay sờ lên cổ mình, bàn tay quỷ thể xuyên thấu qua nhân thân rơi xuống cổ họng màu xanh đang khép lại, phát hiện đã không thấy cái vòng cổ đâu.
Đã xảy ra chuyện gì?
Ký ức cuối cùng của gã là ánh sáng, ánh sáng vô cùng vô tận. Gã biết vầng sáng kia sẽ có thể biến mình thành tro bụi, thế nhưng gã mặc kệ. Nhan Phi đang ở ngay bên trong vầng sáng đó, gã chỉ biết điều này,
Thế nên gã đã xông tới, rồi bị luồng hơi nước bỏng rực che ngợp bầu trời nuốt chửng. Gã cảm giác cả người mình đều đang bị thiêu cháy, bất kể là da dẻ, cơ bắp hay nội tạng. Ký ức cuối cùng của gã là hô to tên Nhan Phi.
Sau đó là tới hiện tại.
Chống người ngồi dậy, Đàn Dương Tử phát hiện mình đang gối lên trên một rễ cây uốn lượn trên mặt đất. Phía sau là một cây đa khổng lồ, tán lá cành cây như tán lọng buông xuống bóng râm mát, một vài sợi rễ phụ rũ xuống từ cành cây như sợi bông, chẳng khác nào từng lớp rèm che mềm mại. Bên dưới người gã là một thảm rêu xanh biếc, êm ái mà sạch sẽ, trên những khúc gỗ tang thương phủ kín những vết sẹo cạnh đó mọc ra từng đám nấm linh chi, từng nhánh dây leo hoa khiêu ngưu màu tim tím quấn quanh thân cây, gọi mời ong bướm lấy mật.
Đây là nơi nào?
Gã cúi đầu xuống nhìn người mình, nhận ra mình đang khoác một chiếc áo ngoài màu đỏ, bên trong vậy mà lại không mặc gì. Có điều, toàn bộ những vết thương để lại từ năm này tháng nọ đều đã biến mất, chỉ còn sót lại làn da lành lặn phủ lấy những thớ cơ cường tráng.
Là đang nằm mơ sao?
Vẫn còn đang hoang mang, chợt nghe thấy một giọng nói ngọt ngào như mật ong, réo rắt như mưa xuân gọi mình, “Sư phụ!”
Đàn Dương Tử giật mình, quay phắt đầu nhìn sang bên phải. Lập tức thấy Nhan Phi chỉ mặc áo đơn, hai tay nâng một miếng lá chuối tây chạy tới. Ánh nắng rơi lên vầng trán nhẵn mịn và cặp mắt long lanh bức người của y, phảng phất như đã trở thành một loại chất lỏng được mạ vàng dập dờn không ngừng. Gã bỗng nhiên nhận ra rằng, thì ra Nhan Phi đã lớn đến thế này rồi, đã trở thành một chàng trai đẹp đẽ đến vậy. Cho dù có mặc áo đơn vải thô cũ kỹ, cho dù tóc tai rối bời, thái dương còn nổi lên một lớp mồ hôi mỏng, mà vẫn không thể nào che lấp được mị khí lộ ra từ trong xương cùng với vẻ mỹ lệ kinh thế tự nhiên mà có của y.
“Nhan Phi…” Đàn Dương Tử gọi khẽ, cảm thấy ngạc nhiên vì giọng nói của mình lại khô khốc khàn đặc như vậy, lại càng run rẩy mạnh hơn, tựa như đã không nói gì một trăm năm.
“Sư phụ, người cuối cùng cũng tỉnh lại rồi!” Nhan Phi tươi rói chạy đến trước mặt gã, giữa chừng còn suýt nữa vấp phải một lằn rễ cây nhô lên khỏi mặt đất. Y ngồi xổm xuống trước mặt Đàn Dương Tử, đưa miếng lá chuối tây đựng đầy nước lại gần, “Sư phụ, uống ngụm nước đi!”
Đàn Dương Tử thấy cả người đều mất tự nhiên, như thể vẫn còn đang ở trong mơ. Gã liền mở miệng ngay bên tay Nhan Phi, uống ngụm nước suối trong veo vào miệng. Nước suối mát lạnh ngọt lành, như cơn mưa sau trời hạn lâu ngày, thẩm thấu vào cổ họng đã bị thiêu cho khô cạn của gã. Gã tham lam uống lấy, húp sạch chỗ nước ấy, cảm thấy thân thể phảng phất như đã bị mai táng xuống đất đang dần dần thức tỉnh. Gò má của gã bắt đầu dần dần lộ ra màu đỏ ửng, làn da màu lúa mạch tỏa ra ánh sáng lộng lẫy khỏe mạnh.
Nhan Phi nhìn thấy thay đổi bất tri bất giác trên người sư phụ, ánh sáng trong mắt càng thêm dịu dàng, khóe miệng cũng hơi nhếch lên.
Uống cạn hết nước, Đàn Dương Tử phát ra một tiếng thở dài, cuối cùng ngước mắt lên nhìn về phía Nhan Phi. Gã đưa tay tới, ngón tay khẽ run như không dám chắc, chạm vào gò má của Nhan Phi.
Nhan Phi thì lại lập tức nắm lấy tay gã, dán sát bàn tay to rộng mà ấm áp mọc đầy vết chai lên mặt mình, rồi dùng da dẻ trên hai má mình nhẹ nhàng cọ, mắt nhắm lại như một con mèo.
“Ta đang nằm mơ sao?” Đàn Dương Tử khẽ hỏi.
“Không phải, sư phụ, con ở đây thật mà.” Nhan Phi mở mắt ra, chậm rãi chuyển ngón tay của Đàn Dương Tử tới giữa hai bờ môi mình, dùng răng cắn nhẹ, “Người xem này, sẽ đau, cho nên không phải trong mộng.”
Đàn Dương Tử cảm thấy tim mình đập dồn dập lên từng chút một, sắc đỏ trên mặt càng đậm, có thứ gì đó ươn ướt đang nhanh chóng ngưng đầy vành mắt. Gã ổn định bản thân mình, cổ họng nghẹn ứ, nhưng vẫn nỗ lực không muốn để cho tâm trạng kích động làm mình mất khống chế. Gã hít sâu một hơi, làm mình thoáng bình tĩnh lại, rồi hỏi, “Đã xảy ra chuyện gì? Chúng ta đang ở nơi nào?”
“Sư phụ người đã cứu con, sau đó ma gia quỷ tên A Lê Đa kia đã dùng pháp bảo trong tay hắn giúp chúng ta trốn thoát.”
“Ta cứu con?”
“Vâng.” Nhan Phi nhào vào trong lồng ngực của Đàn Dương Tử, lấy tay ôm thật chặt lấy eo Đàn Dương Tử, đầu tựa lên lồng ngực gã, hạ thấp giọng nói, “Thời khắc nguy cấp, con nghe thấy người gọi tên con, cho nên… con từ bỏ. Con không dung hợp với mệnh hồn.”
Cho nên… gã đã thành công? Gã đã thành công giữ lại được Nhan Phi?
Đàn Dương Tử căng thẳng trong lòng, không nói gì.
Nhan Phi không dung hợp với mệnh hồn vẫn luôn không được trọn vẹn, không có quá khứ cũng không có kiếp sau, tồn tại không phải người không phải quỷ. Mình làm như vậy, thật sự có đúng không?
Chẳng qua chỉ vì ích kỷ… muốn giữ lại y…
Hơn nữa… Tại sao lại cảm thấy không chân thực như vậy chứ?… Không vững vàng như vậy chứ?
“Sư phụ, người biết không? Con cứ nghĩ là sư phụ đã chết rồi. Con tận mắt nhìn thấy món pháp khí của thiên thần đâm vào lồng ngực người, con đã nghĩ rằng con sẽ mất đi người mãi mãi rồi. Cho nên con mới… Đều tại con… Con không nhận ra đó là quỷ kế của A Tu Vân, không nhận ra được đó không phải là sư phụ thật… Chung quy con vẫn không nhận ra được người… Là con đã hại người phải chịu khổ… Chịu khổ nhiều như vậy…” Nhan Phi dùng giọng nói như hơi nghẹn ngào nỉ non, ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy mang theo ánh nước long lanh đau thương nhìn về phía Đàn Dương Tử, “Người đừng giận con được không?”
Khiên Na thở dài. Chỉ cần đúng một cái nhìn này của Nhan Phi đã khiến cho những ngày