Nếu như muốn đi từ bát nhiệt địa ngục đến bát hàn địa ngục, tất sẽ phải đi qua Huyết Trì mới có thể vượt qua con sông dài lơ lửng giữa không trung tựa như cột trụ trời để tiến vào địa ngục lạnh giá nằm bên trên bát nhiệt địa ngục. Từ địa ngục A Tì đến Huyết Trì cũng đã là một đoạn đường xa xôi, huống chi trên đường còn có vô số địa tiên thiên binh đi lại chung quanh, quả thực là nửa bước khó đi.
Cả quãng đường này, ba người Khiên Na, Tạ Vũ Thành và Phạm Chương đều phải trốn đằng đông nấp đằng tây, cuối cùng không thể không tiến vào một rãnh đất nằm kẹp giữa hai ngọn núi Thiết Vi ở biên giới địa ngục A Tì. Nơi này âm u mà ẩm ướt, nấm mốc trôi nổi trong không khí, từng mảng nấm nhầy(*) nhúc nhích bám vào trên vách đá. Đi mỗi một bước, đều có vô số những con sâu buồn nôn với ngàn cái chân, sên hoặc là côn trùng ăn xác chết chạy tứ phía, thường xuyên có một vài con trườn lên dọc theo chân bọn họ, thi thoảng phải dùng sức giậm chân mới có thể thoát khỏi. Còn có một loại đỉa một khi cắn chặt vào da là sẽ bắt đầu đào thành động ký sinh bên trong lớp mỡ dưới da, tạo thành sưng vù nhiễm trùng trên chân, đau đớn như bị lửa thiêu.
(*) nấm nhầy:
Hai địa tiên chưa bao giờ hành tẩu ở một hoàn cảnh khắc nghiệt đến như vậy? Dọc đường đi Phạm Chương đều mắng chửi liên miệng, không dám dùng pháp thuật để thiêu sạch mấy con sâu độc buồn nôn đó, liền lấy kiếm trong tay cắt chém loạn xạ. Tạ Vũ Thành cũng chau mày, như gặp đại địch. Chỉ có Khiên Na từ lâu đã quá quen với hoàn cảnh như vậy, đi lại như thường, tùy ý hất con đỉa bò vào giữa hai chân ra. Nhìn thấy hai thiên nhân kia mặt mày khổ sở, gã thở dài, rồi nhặt lên một con đỉa dinh dính nhỏ chất nhầy màu vàng từ dưới đất lên, duỗi tay ra đưa cho hai người kia. Phạm Chương lập tức lùi về sau vài bước, ghét bỏ nói, “Ngươi làm gì vậy! Lấy ra đi lấy ra đi!”
Khiên Na nói, “Vật này có năng lực sinh tồn rất mạnh, có thể không bị tiên khí trên người các ngươi thiêu chết. Nếu như chui xuống dưới làn da của các ngươi, giống như vậy…” Nói xong gã thả con đỉa dính kia lên cánh tay mình, con đỉa kia trong nháy mắt đã cắn rách làn da của gã, chui vào dưới lớp da, khiến cho làn da màu xanh kia phồng lên một cục. Nhìn thấy tình cảnh ấy, Phạm Chương nổi da gà cả người, mà Tạ Vũ Thành cũng vội vàng nói, “Ngươi làm gì vậy!”
“Yên tâm, thứ này tuy đốt rất đau, nhưng lúc thiếu hụt đồ ăn có thể cung cấp rất nhiều năng lượng, là thứ mà ác quỷ thường ăn.”
Tuy thiên nhân cũng biết rất nhiều đồ ăn của ác quỷ đều cực kỳ buồn nôn, mà thật sự nhìn thấy vẫn sẽ cảm thấy khó mà tin được.
“Sau khi vật này tiến vào dưới da, sẽ móc vào thịt, cố kéo cũng không kéo ra được, phải dùng tay vỗ vào vị trí cách nó chừng một tấc, nó sẽ tự rơi ra ngoài.” Khiên Na nói, dựa theo lời mình nói vỗ lên phần nhô ra mấy lần, con đỉa quả nhiên đã rơi ra, dính đầy máu đỏ tía. Mà khi nó vừa rơi xuống lòng bàn tay Khiên Na, đã bị cái miệng trong lòng bàn tay gã nhai chóp chép ăn hết, còn tràn ra không ít chất lỏng màu vàng.
Hai địa tiên nhìn mà dạ dày nôn nao. Cả đoạn đường này, Khiên Na dường như đã cố ý làm ra những hành vi đối với quỷ mà nói thì bình thường đến không bình thường hơn được nữa, song với địa tiên thì lại làm người ta buồn nôn trước mặt bọn họ. Phạm Chương mơ hồ cảm thấy, Khiên Na đang làm ra cho Tạ Vũ Thành nhìn.
Cho rằng Tạ Vũ Thành chỉ bị ảnh hưởng từ ký ức kiếp trước, mới sinh ra một loại tình cảm nào đó với mình, có lẽ là hoài niệm, lầm tưởng Khiên Na vẫn là vị thầy thuốc đáng thương, thanh lãnh kiêu ngạo mà bản tính nhân thiện, lại bị cừu hận bóp méo linh hồn sau khi người mình yêu bị hại chết của đời trước. Nhưng đời trước là đời trước, đời này là đời này, từ lâu gã đã không còn là đại phu tướng mạo tuấn tú, áo quần thơm tho kia nữa, mà là một ác quỷ tướng mạo hung ác đầy người ô uế ở địa ngục đạo. Giữa bọn họ sẽ không, cũng sẽ không nên có bất cứ tình cảm gì.
Thế nhưng Tạ Vũ Thành lại không bày tỏ gì, đối với đề tài trong hang động hôm đó, hai người bọn họ cũng không nhắc lại nữa.
Khiên Na nhìn sắc trời, nói rằng, “Sắc trời không còn sớm, hôm nay ta định qua đêm ở đây. Hai người các ngươi đã đưa ta đi đủ xa rồi, không cần tiếp tục đồng hành cùng ta nữa. Chi bằng cứ từ biệt như vậy đi.”
Phạm Chương nhìn Tạ Vũ Thành, người kia lại nói, “Thực ra ta không nghĩ trở về địa ngục Thanh Liên là quyết định sáng suốt. Với sự thấu hiểu của Ba Tuần đối với ngươi, hắn sẽ không đoán ra ngươi trở về quê hương mình sao? Địa ngục Thanh Liên quá nguy hiểm, chẳng bằng ngươi theo chúng ta đến nhân gian lánh đi một thời gian. Dù sao cũng là tam thiện đạo, ảnh hưởng của Ba Tuần cũng có hạn.”
“Có thể không đến địa ngục Thanh Liên, địa ngục lớn như vậy, luôn có nơi y không tìm ra được.” Khiên Na lạnh nhạt nói, “Hai địa tiên đi cùng, trái lại còn dễ dàng bại lộ hơn.”
Tạ Vũ Thành nghịch cây quạt trong tay, bật cười khẽ, “Ngươi đang lo lắng nếu như Ba Tuần thấy là chúng ta đã cứu ngươi, dưới cơn nóng giận sẽ nướng luôn chúng ta thành thịt tiên nhân?”
“Ta tự lo cho mình còn chưa xong, nào có rảnh lòng lo lắng cho các ngươi?” Khiên Na trợn trừng mắt, quay người tiếp tục đi bôn ba giữa đống trùng dơ bẩn. Tạ Vũ Thành cũng rập khuôn từng bước đuổi theo, “Nếu không phải lo lắng, ngươi cần gì phải quản chúng ta đi đường nào? Đường cũng không phải do nhà ngươi mở, hai chúng ta muốn đi hướng nào thì sẽ đi hướng đó.”
“… Phạm Chương, ngươi muốn đi con đường này sao?” Khiên Na bất thình lình quay đầu lại hỏi Phạm Chương đang mặt xị đi cuối cùng.
Phạm Chương sững sờ, sau đó hừ lạnh một tiếng, không trả lời.
“Ngươi nhìn vẻ mặt của hắn đi, chỉ sợ ngay một giây sau sẽ nôn ra.” Khiên Na bật cười.
“Vẻ mặt của hắn vẫn luôn như vậy mà.” Tạ Vũ Thành cười quay đầu lại, đưa tay thân thiết nắm vai Phạm Chương, “Phải không, Tiểu Hắc?”
“Phải cái đầu ngươi.” Phạm Chương lườm hắn.
Khiên Na thở dài trong lòng. Tên Tạ Vũ Thành này rốt cuộc là khờ thật hay giả khờ? Phạm Chương đi theo hắn như con chó con, thời khắc mấu chốt còn cứu tính mạng hắn, thậm chí vì hắn mà phản lại Phong Đô, hắn vẫn còn có thể thản nhiên kéo đối phương đi theo mình như vậy….
Không có sợ hãi…
Đã có lúc, mình cũng không có sợ hãi như vậy…
Nghĩ đến thanh niên áo đỏ kia, trong lòng lại nhói lên cơn đau đớn nặng nề nghẹt thở.
Ban đêm nghỉ ngơi, Tạ Vũ Thành dùng quạt vẽ một vòng tròn bên ngoài khu vực bọn họ ngủ, làm một loại trận pháp nào đó có thể phòng bị độc trùng. Ba người thay phiên nhau gác đêm, mà Khiên Na gác ca đầu tiên. Hẳn là mấy ngày liên tục bôn ba giữa cái nơi đáng ghê tởm như hố phân thật sự quá hao tổn tinh lực, Phạm Chương chẳng mấy chốc đã ngủ say, thậm chí còn phát ra tiếng ngáy khò khò. Khiên Na thấy hơi bất ngờ, gã không biết thì ra thiên nhân cũng sẽ làm ra một chuyện “không tiên” như ngáy ngủ.
Gã ngẩng đầu nhìn lên một dải bầu trời tối tăm uốn lượn bên trên rãnh nứt, ngơ ngẩn suy nghĩ, không biết hiện giờ Nhan Phi… không, là Ba Tuần, đang ở nơi nào, đang làm những gì. Y hẳn phải trở về với quỹ đạo vốn có của mình, đi khai sáng đại nghiệp thông suốt địa khí ba mươi ba thiên lục đạo, lật đổ trật tự hiện hữu, đi mưu cầu một tương lai mà gã cho rằng không thể thực hiện vì hết thảy những chúng sinh phải chịu khổ trong địa ngục.
Mười mấy năm làm Nhan Phi liệu có lưu lại được vết tích gì trên linh hồn của y không?
Dù thế nào đi nữa, mười năm này cũng đã lưu lại những dấu vết quá sâu cho gã. Sâu đậm tới nỗi giờ phút này nhìn lên bầu trời, gã không hề nhìn thấy bất kỳ tương lai đáng để chờ đợi nào.
Quen có người bầu bạn, có người yêu thương, lại trở về với cô độc, sẽ cảm thấy cực kỳ lạnh lẽo thê lương gian nan. Trong ba trăm năm ấy gã còn có chuyện bắt quỷ để tiêu hao sinh mệnh, bây giờ thì sao
Bây giờ gã còn sót lại được gì nữa?
Mấy năm gần đây gã ít bảo dưỡng nhân thân, chỉ sợ cũng không chống đỡ được bao năm nữa, tới khi đó sẽ lại là một lần chuyển sinh sống không bằng chết, lại là mười tám năm cực khổ chờ đợi gã. Chỉ là lần này, ở phần cuối của cực khổ, sẽ không còn có bất kỳ ai,