Khiên Na lần mò cái cùm trên tay cả buổi, vẫn không thể tìm ra được bất kỳ khe hở nào, thế là chán nản ngã xuống giường. Cung điện rộng lớn mà hoa lệ khi không có người luôn sẽ có thêm mấy phần vắng lặng ngơ ngẩn. Cửa sổ của cung điện này được xây trên cao, dài nhỏ, chia cắt vầng sáng thành vài chùm sáng đan xen, chiếu xuống nền gạch lát từ lưu ly thành hình dáng như hoa bỉ ngạn. Gã nhìn ra bầu trời tối tăm phủ bụi mù bên ngoài cửa sổ, tâm tư cũng trôi miên man theo làn khói mây.
Ba Tuần đã rời đi được một ngày, gã không biết y đã đi nơi nào, cũng không có ai đến nói cho gã biết. Từ khi cánh cửa tẩm cung đóng lại, ngoại trừ người hầu đúng giờ sẽ tiến vào đưa cơm đưa nước, thì không có một ai tiến vào nữa. Cả một đại điện trống trải chỉ có thể nghe thấy tiếng vang giòn giã thi thoảng vang lên khi xích sắt trên tay và trên cổ gã chốc chốc va vào nhau. Gã buồn bực ngán ngẩm, thầm hận tên khốn kia không để lại cho mình đến ngay cả một cuốn sách.
Gã nghe thấy một khúc ca nào đó miểu xa như khói vọng lại từ đằng xa, kèm theo một vài bóng đen khổng lồ chậm rãi dao động lướt qua giữa khói mây trên không trung. Đó hình như là kình yêu, trên thế gian chỉ có vài con hiếm hoi, tiếng ca của chúng mỹ lệ mà kỳ ảo, thậm chí đến ngay cả nhạc thần Càn Đạt Bà của thiên đình cũng thường xuyên lén hạ phàm đến biển rộng tìm kiếm âm thanh của bọn họ. Ban đầu ở trên Hán Thủy đã mơ hồ nhìn thấy đuôi của một con kình yêu, bây giờ mới thấy thì ra không chỉ có một con lựa chọn nương nhờ vào Ba Tuần. Khiên Na hơi ngạc nhiên ngồi thẳng dậy, tỉ mỉ quan sát những cái bóng to lớn đó bơi giữa rặng mây. Không hiểu sao gã lại nhớ tới lần cùng Nhan Phi đi bắt thủy lang quân, ban đêm gã ngủ không yên, Nhan Phi đã dùng báo mộng thuật bện nên một mộng cảnh cho gã. Trong mộng gã và Nhan Phi ngồi sóng vai bên bờ Vong Xuyên, nhìn những con thuyền giấy chở nặng tưởng niệm trôi đi theo dòng, không cần nhớ nhung quá khứ, cũng không cần phải lo lắng tương lai.
Đã rất lâu rồi gã chưa được ngủ một giấc yên ổn, dạo gần đây giấc mơ của gã luôn hỗn loạn vô cùng, gã luôn bất chợt thức giấc, rồi lại không nhớ rõ mình đã mơ thấy gì, chỉ đọng lại dư vị của tăm tối và hoảng sợ tràn ngập trong lồng ngực.
“Con không thể nào xóa đi những ký ức không hay trước kia của sư phụ, nhưng con có thể cho bện nên cho người rất nhiều mộng cảnh mới. Mộng cảnh không còn khổ đau nữa.” Lúc đó Nhan Phi đã từng nói với gã như vậy, mà gã cũng thực sự tin tưởng. Đến tận bây giờ gã vẫn còn có thể nhớ rõ rành rành ánh mắt Nhan Phi nhìn mình, ánh mắt nồng nặc thâm tình đến vậy…
Cũng chỉ là ảo ảnh…
Chỉ là một lần chuộc tội vô ý thức…
Shiva… Shiva của gã… Trong ba trăm năm đó, gã đã vô số lần ảo tưởng tỉnh lại sau giấc ngủ, phát hiện tất cả đều chỉ là một cơn ác mộng, phát hiện Shiva của mình vẫn còn đang ở cạnh bên. Gã đã vô số lần dùng hết sức cầu khẩn một sức mạnh vô hình nào đó trong vũ trụ, trả Shiva của gã lại cho gã. Trong lòng gã chân thực biết được rằng, Thanh Hồng Vô Thường bọn họ dùng mệnh hồn sống mãi đổi lấy một đời vĩnh hằng, bọn họ chỉ còn sót lại đúng đời này, một khi mất đi, cùng trời cuối đất cũng không còn mảy may tung tích. Nhưng gã vẫn sẽ không lý trí cầu khẩn vô vàn lần, để cho gã được nhìn thấy Shiva một lần nữa, để cho gã có cơ hội từ biệt hắn một lần.
Thế nhưng gã vạn lần không ngờ, Shiva thật sự đã dùng một cách thức khác để trở về bên cạnh mình.
Lại là cách mà gã không hi vọng nhất.
Vào đúng lúc này, cánh cửa cung điện khẽ vang lên, sau đó có tiếng bước chân liên tiếp lại gần. Khiên Na đoán hẳn là người đưa cơm lại đến, cho nên cũng không hề nhúc nhích. Nhưng theo tiếng bước chân càng rõ ràng, gã lại nhận ra được điểm không bình thường. tiếng bước chân này có vẻ quá khẽ, có thêm một phần cẩn thận so với cung nhân mọi ngày.
Gã ngồi thẳng người bày ra tư thái phòng vệ theo bản năng, nhưng cũng biết bây giờ mình bị nhốt trong khốn ma trận thực ra sẽ chẳng làm được gì.
Tấm mành bị xốc lên, người tiến vào khiến cho Khiên Na trợn tròn hai mắt.
Văn huyết quỷ xuất hiện ở trước mặt gã có mái tóc màu đay, khuôn mặt hình hạt hướng dương, bên trong cặp mắt hạnh nhân mở to hơn so với nhân loại bình thường không có tròng trắng mắt, mà chỉ có một mảng đỏ rực. Sau lưng hắn mọc ra một đôi cánh khổng lồ, lông vũ màu tím đậm sắc nhọn như những lưỡi đao. Người đến hơi cong mắt lên, cười nói, “Tại sao cứ cách một quãng thời gian gặp lại ngươi, ngươi đều là trạng thái chật vật như vậy?”
Khiên Na thấy vui vẻ ngoài ý muốn, nhưng cũng chỉ cười nhạo hắn, “Đạt Tát Ma La, ta suýt nữa thì nghĩ ngươi đã chết rồi.”
“Ngươi vẫn chưa chết, sao ta cam lòng chết đi được.” Đạt Tát cười nói, đặt khay đựng đồ ăn đang bưng trên tay lên bàn, rồi đẩy bàn tới nơi đủ để Khiên Na với tới, sau đó chính mình cũng ngồi trên mép bàn, khoanh tay nhìn Khiên Na, chậm rãi nói rằng, “Ngày hôm qua Ba Tuần muốn gặp ta, ta còn tưởng rằng mình nghe nhầm. Đợi đến khi nhìn thấy y, tuy rõ ràng đã nghe thấy không ít lời đồn đại, nhưng thật sự nhìn thấy mặt tiểu đồ đệ kia của ngươi, ta vẫn có cảm giác hỗn loạn “lục đạo này rốt cuộc là mẹ nó thế nào vậy”.
Khiên Na bật cười hơi đắng chát, hỏi, “Ngươi vẫn luôn làm việc dưới trướng A Tu Vân?”
“Ừ, bọn họ trông chừng Khố Mã rất chặt, huống hồ ta cũng không có nơi nào để đi, nên ở lại đây. Chỉ là ta luôn luôn chạy vặt ở địa ngục, liên lạc với quỷ vương của các đại địa ngục, cũng không cơ hội nào để nhìn thấy chính Ba Tuần. Sớm biết cuối cùng chạy một vòng lại biến thành thủ hạ của đồ đệ ngươi, đánh chết ta cũng sẽ không đồng ý.” Đạt Tát trêu chọc.
Khiên Na lại không cười, chỉ từ tốn nói, “Y không phải đồ đệ của ta nữa.”
Đạt Tát cũng trở nên yên lặng.
Hắn hiểu Khiên Na, làm người bạn thân duy nhất của Khiên Na ở Phong Đô, hắn biết Khiên Na hận Ba Tuần tới nhường nào. Cũng biết Nhan Phi là người đầu tiên có thể khiến Khiên Na mở rộng lòng mình ra sau ba trăm năm, tuy thằng nhóc con vắt mũi chưa sạch kia dường như hơi có vẻ quá láu lỉnh nghịch ngợm, luôn cho hắn cảm giác đầy bụng toàn ý xấu, mà nhìn chung thì vẫn là một đứa bé ngoan.
Hắn cho rằng cuối cùng Khiên Na cũng có thể buông xuống Shiva, một lần nữa tìm được hi vọng và hạnh phúc.
Ai ngờ vận mệnh lại trêu ngươi như vậy, người gã yêu nhất và người gã hận nhất vậy mà lại là cùng một người. Đến ngay cả chính người ấy cũng không biết.
Đạt Tát nói, “Ngày hôm qua Ba Tuần triệu kiến ta, nói rằng nhờ ta trông nom ngươi, không được để cho bất cứ ai tiếp cận ngươi, bao gồm cả A Tu Vân. Tất cả đồ ăn được đưa tới ta đều phải tìm thứ gì như mi trùng đến thử một lần rồi mới đưa cho ngươi, rồi còn căn dặn cả một tràng, dài dòng làm cho ta suýt nữa hoài nghi có phải là mấy người A Tu Vân lại nhận nhầm thượng thần của bọn họ rồi không… Dù sao chuyện như vậy trước đây cũng không phải chưa từng xảy ra.”
Khiên Na lườm nhẹ hắn một cái.
“Ta cảm thấy… hắn và Nhan Phi cũng không khác nhau nhiều như vậy. Đương nhiên, khí chất đúng là đã thay đổi không ít, không khỏi còn hơi đáng sợ, nhưng tình cảm của hắn đối với ngươi dường như cũng không thay đổi đâu. Có khi nào mười mấy năm hắn làm Nhan Phi đã có ảnh hưởng rất lớn tới hắn không?”
Trong lòng Khiên Na lại nhoi nhói đau.
Gã phải nói với Đạt Tát như thế nào đây, rằng đó cũng không là tình cảm của chính Ba Tuần, cũng không phải là tình cảm của Nhan Phi. Đó chỉ là dư ảnh từ tình cảm của Shiva mà thôi.
“Ngươi giúp ta việc này được không?” Khiên Na ngẩng đầu lên hỏi Đạt Tát.
Đạt Tát thở dài, “Ngoại trừ giúp ngươi chạy trốn, những điều khác ta đều có thể tận lực. Lần này Khố Mã cũng bị Ba Tuần mang đi, ta không làm thế nào được, ta tin ngươi sẽ hiểu được cho ta.”
Khiên Na đoán được Ba Tuần sẽ để lại hậu chiêu, cho nên cũng không hề có bất kỳ