Tận mắt trông hai quái vật chín đầu đồ sộ quấn lấy nhau “giao phối”, chỉ e cũng chẳng được mấy trải nghiệm như vậy trong đời quỷ. Trước mặt là mười bảy cái cổ rắn quấn quýt lấy nhau, đã không còn nhận rõ được cái nào thuộc về con nào, lớp vảy đen cứng rắn sắc bén đến binh khí thông thường của thiên binh cũng không thể xuyên thủng phản chiếu ánh sáng óng ánh lộng lẫy, ma sát vào nhau ra những âm thanh ướt nhẹp rồi xen lẫn cả tiếng chói tai của kim loại. Khiên Na không nhịn được bắt đầu tưởng tượng, những sinh linh của các quần thể khác khi nhìn mấy con quỷ có hình thái tương đối gần với nhân loại hoặc nhân loại tiến hành giao cấu, liệu có khi nào cũng sẽ cảm thấy buồn nôn và khó tin như vậy không…
Chẳng mấy chốc, một con tương liễu đực khác bị thu hút bởi tiếng kêu của đồng loại xé ra vô số khoang ruột của hồn kết, nhìn thấy “tân nương” mình chọn đã bị một con tương liễu đực khác nhanh chân đến trước, chín cái đầu phủ kín rêu phong và địa y mở to cái miệng nhăn nheo vặn vẹo phát ra tiếng gầm gào đinh tai nhức óc. Nó hoàn toàn không để mắt đến mấy sinh vật nhỏ nhặt đang trốn đằng sau mấy tảng đá, va thẳng vào con tương liễu đực kia như một cơn lốc xoáy màu đen. Vảy dựng lên từ người nó càn quét một mạch tất cả những mỏm đá cứng rắn, nếu Khiên Na và La Tân không kịp thời lăn ra khỏi chỗ, chỉ e cũng đã bị chẻ thành hai đoạn cùng với tảng đá đen to tướng mà trước hai người bọn họ dùng để che giấu thân hình.
Tạ Vũ Thành và Phạm Chương cũng mới tiếp xúc với tương liễu ở khoảng cách gần như vậy lần đầu, âm thanh phát ra từa tựa như kim loại ma sát vào nhau hoặc nham thạch chảy lên nhau phảng phất như một con rắn nhỏ vô hình đang không ngừng bò theo xương sống vào đầu, khiến cho tay chân cũng bắt đầu bủn rủn. Hơn nữa, tiếng kêu như nghiến răng làm người dựng tóc gáy cho dù không có mắt nhìn, chỉ nghe mỗi âm thanh cũng đủ để mơ thấy ác mộng mấy đêm liền.
Cát bụi bay mù mịt, làm bọn họ sặc sụa khó có thể thở lấy hơi. Khiên Na lấy cánh tay che miệng mũi mình lại, nheo mắt hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào tình cảnh phảng phất như hỗn loạn được thực thể hóa trước mặt. Từ trên người ba con tương liễu tỏa ra một luồng mùi tanh mà chỉ thi thể chất thành đống thối rữa mới có, ngửi lâu sẽ cảm thấy mình cũng đang từ từ mục rữa từ bên trong.
Con tương liễu thứ ba tàn nhẫn hất văng một con tương liễu đực khác ra, mà con kia sau khi chấn động rung người, lập tức như một con bạch tuộc khổng lồ nhào trở về, bốn cái miệng cắn ngập vào cuống họng của con tương liễu thứ ba, năm cái đầu còn lại thì đang cố gắng cắn giết nhau. Còn con tương liễu cái kia thì lại đang hí dài từng tiếng quái lạ ở bên cạnh như có vẻ buồn bực, tạm thời thoạt nhìn như không có ý định nhúng tay.
Hai con tương liễu quái kịch liệt chiến đấu, đuôi rắn khổng lồ quét sạch tứ phương, không thể tiếp cận dù là một bước, càng khỏi nói tới xuyên qua giữa chiến trường. Khiên Na phát hiện hai con tương liễu đực kia cố ý tránh ra xa con tương liễu quái vì không muốn làm nó bị thương. Cho nên cơ hội duy nhất của bọn họ có lẽ chính là âm thầm chuồn qua từ bên dưới con tương liễu cái này.
Gã ra hiệu cho ba người kia, chỉ về hướng tương liễu cái. Trên mặt La Tân là vẻ từ chối “chuyện này không thể”, Khiên Na căm tức, nhăn răng nanh ra, dùng sức vung tay ra hiệu cho hắn đi đến bên cạnh. La Tân vừa né tránh cát bay đá chạy như gió bão xung quanh, vừa tứ chi chấm đất bò đi, dù đã như vậy, sừng vẫn đập mạnh một cái, đập gãy mất một chóp nho nhỏ. Tình hình của Tạ Vũ Thành và Phạm Chương khá hơn một chút, trên người bọn họ tự có một lớp tiên lực hộ thể, không đến nỗi bị đá bay loạn khắp nơi đập cho vỡ đầu chảy máu. Khiên Na nói, “Bây giờ là thời cơ tốt nhất, chốc nữa hai con tương liễu đực kia phân thắng bại xong là sẽ không dễ rời đi nữa! Tạ Vũ Thành, các ngươi mang La Tân xông tới đi!”
La Tân vừa muốn nói gì đó, nhưng mà Phạm Chương đã bất chấp tất cả, ngoắc dây xích của Hắc Vô Thường quấn lấy cổ La Tân lôi hắn về phía trước. Tạ Vũ Thành theo sát phía sau. Hai địa tiên vận tiên pháp, cưỡi mây bay lên, hai cái bóng màu bạc nhàn nhạt biến mất giữa bụi mù, cấp tốc bay về phía con tương liễu cái, nỗ lực muốn lẻn qua từ dưới bụng nó.
Mà Khiên Na cũng tế khởi Trảm Nghiệp Kiếm hóa thành một vệt sáng xanh bay phía sau bọn họ.
Nhưng vào đúng lúc này, phía trước lại đột ngột nảy sinh biến cố. Một cái đầu của tương liễu cái đã nhìn thấy ba người Tạ Vũ Thành, Phạm Chương, La Tân đang nỗ lực lẻn qua từ dưới “chân” của nó, lập tức phát ra tiếng gầm giận dữ. Một cái đầu của nó đã bị đứt, nửa đoạn cổ còn lại đã héo queo, cũng không biết có phải là trước đây đã bị pháp khí của thiên nhân công kích hay không, cho nên cực kỳ nhạy cảm với tiên lực của thiên nhân. Tám cái đầu của nó tức giận phun chất độc màu xanh chứa kịch độc ra tung tóe, dội xuống ba kẻ nhỏ bé như những hạt bụi.
“Cẩn thận!!!” Khiên Na hô to.
Tạ Vũ Thành là người đầu tiên phản ứng được, lông vũ vung lên, dựng lên một bức bình phong trắng như tuyết trên đỉnh đầu, kịp thời chặn lại nọc độc dâng trào tựa như một thác nước đổ thẳng từ trên cao xuống. Nhưng vẫn có một hai giọt nọc độc rỉ được qua lớp bình phong nhỏ lên người hắn và Phạm Chương, may mà thiên nhân bọn họ có tiên pháp hộ thể, nọc độc ở mức độ này hẳn sẽ không làm bị thương được bọn họ.
Nhưng hai chỗ bị nọc độc bắn tóe phải trên tay Phạm Chương đều lập tức bỏng rát. Làn da của hắn chớp mắt đã đen xanh đi, những đường vân màu đen lan tràn ra bốn phía. Hắn cắn chặt môi dưới, không để cho mình đau đớn kêu thành tiếng, lập tức đọc thầm tâm pháp thiên ngữ, dùng tiên lực ép nọc độc ra bên ngoài. Từng luồng nước mủ màu xanh sẫm thấm ướt tay áo đen của hắn, tan ra thành vô hình, cho nên Tạ Vũ Thành cũng không nhận ra được điểm bất thường này.
Nhưng La Tân đang bị xích sắt của hắn lôi đi thì lại thấy được, trong lòng thoáng kinh ngạc. Đã sớm nghe nói nọc độc của phần lớn sinh linh trong địa ngục không có tác dụng gì với thiên nhân, lại không ngờ rằng thiên nhân cũng sẽ bị chút nọc độc ấy làm bị thương? Vậy thì những thiên nhân này có khác gì bọn họ?
Tám cái đầu của con quái vật lập tức vụt tới, lại gần từ mỗi một hướng, từ bên trong cái miệng lớn như chậu máu tỏa ra mùi hôi đáng sợ, bên trên những hàm răng vàng ởn bẩn thỉu san sát dính dày đặc nọc đọc. Phiến lông vũ trong tay Tạ Vũ Thành đột nhiên hóa thành một thanh bảo kiếm trắng bạc, vung lên bắn ra tiên khí, quét ngang qua. Ba cái lưỡi của con tương liễu cái tức khắc bị trọng thương, dòng máu màu vàng có tính ăn mòn phun ra, rơi xuống mặt đất dấy lên từng luồng khói xanh. Mà một đầu khác, xích sắt của Phạm Chương cũng giống như vô số con linh xà, múa may theo chú ấn thay đổi trong tay hắn, dứt khoát cột hai cái đầu rắn lại với nhau, khiến cho chúng nó lòng rối như tơ vò giãy giụa giữa không trung. Hắn liền rút bảo kiếm đeo trên lưng xuống, nhảy vụt một cái, sau khi né tránh linh hoạt đến khó mà tin nổi, đã tránh được nhát cắn khủng khiếp nặng nề của hai cái đầu khác, đâm một nhát kiếm vào con ngươi to tướng màu đỏ tựa như một ngọn đèn lồng.
Tương liễu cái phát ra một tiếng kêu thảm chói tai, đau đớn làm cho nó càng thêm phẫn nộ. Đồng thời, tiếng kêu của nó cũng thu hút sự chú ý của hai con tương liễu đực kia.
La Tân cầm lấy cốt đao của mình né trái tránh phải, thừa dịp hỗn loạn vừa nãy đã thành công lăn tới được đằng sau tương liễu cái, nhưng hắn vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy một cái đầu của tương liễu đực lặng thinh âm thầm xuyên qua sương mù, cái miệng lớn đáng sợ mở to sau lưng Phạm Chương, mà Phạm Chương vẫn không hề có cảm giác gì.
La Tân hô to “Phạm Chương!!!” Nghĩ rằng ngay một chớp mắt tiếp theo mình sẽ nhìn thấy cảnh tượng thê thảm Hắc Vô Thường kia bị cắn thành hai mảnh, lại vào đúng lúc này một chùm sáng xanh xé rách trời cao, đẩy Phạm Chương văng đi. Cái miệng lớn kia bỗng nhiên khép lại sau lưng bọn họ, hàm răng va vào nhau phát ra một tiếng vang thật lớn. Phạm Chương hoài nghi nếu không phải Khiên Na kịp thời đẩy hắn ra, chỉ e hiện tại hắn đã máu thịt be bét bị con quái vật kia nuốt vào trong bụng.
Khiên Na vẫn đang ôm lấy Phạm Chương, nọc độc xanh sẫm bắn tung toé lên trên lưng thanh lân quỷ, cơn xót buốt làm cho gã gào lên đau đớn, sau lưng bốc lên từng luồng lửa xanh.
“Khiên Na!!!” Phạm Chương kinh ngạc thốt lên, nói không nên lời.
“Phạm Chương!!! Khiên Na!!” Mọi chuyện đều xảy ra quá nhanh, khi nhìn thấy, Tạ Vũ Thành đã không kịp đến cứu Phạm Chương nữa, hắn gần như đã nghĩ rằng mình sắp đi Hắc Vô Thường của mình, lại không ngờ Khiên Na bỗng nhiên xuất hiện, cứu hắn…
Cảm giác nghĩ tới mà sợ rực cháy trong huyết mạch của hắn như lửa thiêu rừng. Hắn rút hết sức mạnh trong thân thể mình, hét to với Khiên Na, “Các ngươi đi trước đi! Ta đoạn hậu!” Ánh sáng trên thanh kiếm trong tay hắn sáng rực lên mấy lần, hình thành nên môt lưỡi dao khổng lồ, đập thẳng về phía con tương liễu đực vừa nãy đã tấn công.
Khiên Na âm thầm kinh ngạc, Tạ Vũ Thành mặc dù cũng có tu vi khá cao trong số địa tiên, nhưng gã vẫn không biết hắn còn có thể sử dụng được chiêu thức như vậy. Ánh sáng trên thanh kiếm kia quá rực rỡ, tựa như đang dốc hết sức lực giống hệt đấu pháp của hắn, trái lại càng giống như muốn đồng quy vô tận.
Phạm Chương lại cuống lên, “Tên điên này!” Nói rồi muốn xông lên giúp hắn, rồi lại bị Khiên Na ngăn cản.
“Ngươi dẫn La Tân đi trước đi, ta nhất định sẽ mang hắn lành lặn trở về.” Khiên Na dùng giọng kiên định nói.
Chẳng hiểu vì sao, vào giờ phút này, hai con ngươi màu vàng trầm ổn kiên nghị của thanh lân quỷ lại mang đến cho Phạm Chương một… cảm giác an toàn mà hắn không muốn thừa nhận?
Chính Phạm Chương cũng biết, hắn hiện giờ đã không giống với dĩ vãng nữa… Sau khi bị bọn họ tra tấn bằng roi trong tù, thân thể của hắn đã trở nên càng ngày càng nặng nề, thường xuyên mất sức, đầu váng mắt hoa. Giọng nói của hắn cũng bắt đầu trở nên trầm khàn đục, khó nghe vô cùng. Ngày hôm qua trên người còn bắt đầu chảy ra chất lỏng, người phàm hình như gọi thứ đó là mồ hôi… Mà tình huống như vậy không nên xuất hiện trên thân thể của thiên nhân.
Trừ phi… Đó là Ngũ Suy Tướng…
Hắn biết ngọn roi kia không phải roi bình thường, vết thương để lại trên người hắn mãi vẫn không khép lại… Nhưng hắn chưa bao giờ biết có một loại vũ khí có thể trực tiếp khiến cho thân thể thiên nhân hiện lên Ngũ Suy Tướng. Trong lòng hắn ân ẩn bất an, sợ hãi lặng lẽ gặm nhấm lấy hắn, nhưng hắn không dám nói cho Tạ Vũ Thành. Hắn không muốn suy nghĩ tới bất cứ chuyện gì liên quan tới tử vong, dù sao hắn cũng đã biết quá nhiều. Trước kia nhìn đủ mọi loại bất kham, sợ hãi, không cam lòng, phẫn nộ, bi thương, quyến luyến, không muốn của nhân loại trước khi chết… Được bao nhiêu người chết có thể được xem như an tường? Bất kể khi còn sống có bao nhiêu thành tựu, bất kể thấp kém cỡ nào, cuối cùng cũng đều sẽ bị hắn khóa vào xích sắt, kéo vào con đường Hoàng Tuyền, uống xong canh Mạnh Bà, tiến vào một kiếp sau không ai biết sẽ trở nên tốt hơn hay tệ hơn. Một lần rồi lại một lần, từ sinh ra đến chết đi, giãy giụa vô ích trong luân hồi, bỏ qua tình cảm chân thành của mình hết lần này sang lần khác…
Trước kia hắn chỉ là một kẻ bàng quan, tuổi thọ của thiên nhân bọn họ dài hơn con người, dài đến mức cái chết phảng phất như là một chuyện sẽ không xảy ra. Nhưng bây giờ… hiện tại tử vong đã như một lời nguyền rủa đáng sợ chờ trong một góc nào đó.
Hiện tại thân thể của hắn có thể đang suy bại đi từng chút một, tiên lực của hắn đang trôi đi, coi như muốn giúp đỡ, chỉ sợ cũng chăng thể giúp được gì.
Cho nên hắn chẳng thể làm gì khác hơn là gật đầu, nhìn Khiên Na nâng kiếm quay người lao vào trong đám bụi mù.
Mắt Tạ Vũ Thành lóe lên một tia sáng đỏ, hắn không ngừng quơ kiếm quang cự đại, một chiêu đã chém mất một cái đầu của tương liễu. Hai con tương liễu khác sợ hãi trước khi thế của hắn, tựa như đã có một nháy mắt chùn bước. Song ngay sau đó lại đồng thời phun ra lượng lớn nọc độc về phía hắn. Hắn không thể không thu sức mạnh đang bắn ra từ bản thân, dựng bình phong lên chắn lại. Ngay bên trong đám nọc độc này, một cái đầu giống như đầu rắn đã vọt qua cơn mưa nọc độc lao tới, cắn một cái vào cánh tay hắn. Đau nhức làm hắn hét thảm, mà tiên cốt dù sao cũng cứng rắn như sắt thép, khiến cho tương liễu nhất thời không thể cắn đứt hoàn toàn. Nhưng đúng lúc này, một thanh trường kiếm đồng thau đã hạ xuống đâm thẳng vào mi tâm của cái đầu kia, làm cho tương liễu phát ra một tiếng rên rỉ, không nhịn được thả lỏng miệng. Cánh tay của Tạ Vũ Thành đã sớm bị máu đỏ nhuộm đẫm, mặt hắn trắng như tuyết, mà người vẫn còn chống đỡ không ngã xuống.
Lúc này mười mấy cái đầu của bầy tương liễu đã bao vây bốn phương tám hướng quanh bọn họ. Khiên Na cùng Tạ Vũ Thành lưng đối lưng đảo mắt nhìn qua bốn phía, nhất thời chỉ cảm thấy hai mặt thụ địch, khó lòng thoát khỏi.
Tạ Vũ Thành thấp giọng nói, “Ngươi xông lại làm gì…”
Khiên Na nói, “Dù sao cũng không thể nhìn ngươi chịu chết được.”
“Hai ta còn không phải bạn bè.”
Khiên Na thở dài nói, “Ngươi cứu ta nhiều lần như vậy, ta đã sớm coi ngươi là bạn.”
Một câu nói này của gã khiến cho nơi nào đó trong lòng Tạ Vũ Thành bỗng nhiên chua xót.
Bạn ư…
Ngay lúc đám đầu kia cùng lúc tấn công đến, một quỷ một tiên phối hợp hết sức ăn ý. Ánh sáng màu xanh và màu trắng tỏa ra như pháo hoa, va chạm với lớp vảy rắn cứng chắc thành những ngọn lửa ánh sáng hoa lệ.
Phạm Chương và La Tân sốt sắng quan sát từ sau lưng một mỏm đá, tay hắn bấu chặt lấy tảng đá, La Tân nhìn thôi cũng cảm thấy sợ rùng mình. La Tân lắc đầu một cái, hoài nghi rốt cuộc là tại sao mà mình lại muốn cùng nhảy vào vũng nước đục này. Có thể vì giúp bạn mà không tiếc cả mạng sống đến độ ấy, chỉ e cả địa ngục cũng không tìm ra được mấy con quỷ như vậy…
Ngay khi Phạm Chương đang không chờ nổi, muốn xách binh khí của mình lên đi giúp, lại chỉ thấy hai chùm sáng một xanh một trắng lao thẳng ra từ bụi mù. Ba con tương liễu kia vẫn còn đang chạy phía sau, đuổi theo như muốn bẻ gẫy cành khô.
Phạm Chương và La Tân thấy vậy, cũng chạy như bay cùng bọn họ. Bọn họ trốn đằng đông nấp đằng tây tại những cạm bẫy tựa như mê cung bên trong hồn kết, cuối cùng cũng tìm ra được một khe nứt lọt vào trong, trốn vào đó, mới cuối cùng cũng cắt đuôi được tương liễu.
Bốn người thở hồng hộc, cả người đẫm máu, sợ hãi không thôi. Cánh tay phải của Tạ Vũ Thành bị thương nặng nhất, ống tay áo đã không còn đâu, cánh tay bị bẻ ngoặt ra sau bằng một tư thế kỳ quặc. Tuy Khiên Na cũng kín vết thương trên người, vảy phía sau lưng còn bị thiêu mất một đám lớn, phần eo còn bị giật xuống một miếng thịt lớn, có điều hiển nhiên là đang khép lại. Phạm Chương mặc dù không có vết thương nào nặng, thế nhưng tinh khí thần lại tệ nhất, sắc mặt cũng không ổn. Trên trán thấm một lớp mồ hôi mỏng..
Tình huống của La Tân là tốt nhất, chỉ có một vài vết trầy da nho nhỏ. Hắn đào một ít bùn đất từ dưới đất lên, trét đầy lên lưng Khiên Na, đó là cách ác quỷ dùng để cầm máu và tăng tốc độ hồi phục. Còn Phạm Chương thì lại giúp đỡ Tạ Vũ Thành nối liền xương tay lại, rồi dùng tiên pháp chữa trị vết thương.
Cả quá trình bốn người đều không nói lời nào.
Đợi đến khi bốn phía cuối cùng cũng yên tĩnh lại, Khiên Na chui ra khỏi khe nứt đầu tiên, một lúc sau liền thò đầu nói một câu, “Chúng ta đã đến rồi.”
Ba người kia bèn bò từ trong khe nứt ra ngoài, lập tức nhìn thấy bên dưới “bầu trời” màu đỏ được tạo bởi mạch máu của hồn kết là một hồ nước xanh biếc trải dài. Nước vốn dĩ vẫn còn có thể xem như sạch sẽ hiện tại đã hơi vẩn đục có mùi, hiển nhiên cũng đã bị hồn kết làm ô nhiễm.
Có điều vết nứt kia chắc vẫn còn.
Khiên Na viết phù chú mà đôi lúc Thanh