Cả đêm sau đó, Ba Tuần không dám ngủ lại nữa, thậm chí còn không thể nhập định chữa trị. Mỗi lần nhắm mắt lại, đủ mọi tử trạng của Khiên Na mà y đã từng thấy trong ảo cảnh sẽ hiển hiện sắc nét trước mặt y như ruồi bâu lấy mật. Y thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi tỏa ra từ máu và nội tạng Khiên Na, nghe thấy âm thanh vừa ướt dính vừa giòn vang khi thịt bị róc xuống khỏi xương cốt. Đàn Dương Tử thấy y như vậy, cũng không ép y nữa, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh y, chiều y nắm ống tay áo mình.
Ba Tuần nghiêm túc nhìn chăm chú vào gã, “Con không thể tin được, người sẽ thật sự đến Ly Hận Thiên vì con.”
Đàn Dương Tử hắng giọng như thể hơi lúng túng, “Nếu không có Tạ Vũ Thành và Phạm Chương giúp ta, ta có muốn đi cũng không đi được. Hơn nữa đưa hồn kết tới nơi gần Tử Vi Thượng Đế chỉ sợ cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.”
“Tạ Vũ Thành…” Nhắc đến cái tên này, mặt Ba Tuần vẫn sẽ hơi nhăn nhó, phẫn hận cũng chợt lóe lên trong mắt. Hiện giờ y hoàn toàn không có cách nào che giấu bất cứ cảm xúc gì của mình, đến ngay cả đố kị cũng trần trụi như vậy, “Con không thích hắn…”
Đàn Dương Tử biết rằng y có khúc mắc với Tạ Vũ Thành, liền uyển chuyển khuyên nhủ, “Hai người bọn họ là ân nhân của chúng ta, bây giờ Phạm Chương lại hiện Tiểu Ngũ Suy Tướng không rõ nguyên nhân, nếu như con có thể nhờ A Tu Vân giúp đỡ hắn, thử xem có biện pháp nào đó giúp hắn khôi phục trước khi hiện ra Đại Ngũ Suy Tướng thì tốt.”
Như vậy, để tránh cho mình bị nghi ngờ, A Tu Vân cũng sẽ không thể không đi chữa trị cho Phạm Chương. Đến khi đó xem phản ứng của hắn là có thể thăm dò được chuyện của Phạm Chương có phải do hắn động tay hay không.
Ba Tuần ngoan ngoãn đáp, “Vâng, về rồi con sẽ hỏi hắn. Nhưng mà… sư phụ đừng gặp riêng Tạ Vũ Thành nữa.”
Đàn Dương Tử nghĩ bây giờ vẫn không nên kích thích cảm xúc của Ba Tuần, cho nên chỉ gật gật đầu, không hề phản bác. Ba Tuần thấy gã đã đáp ứng, lập tức cười tươi như hoa nở. Y tựa đầu vào bả vai sư phụ, khẽ nói, “Sư phụ, trước khi trở về địa ngục, con vẫn còn muốn đi một nơi.”
Đàn Dương Tử hơi nhướng mày, “Nơi nào?”
“Núi Hạc Linh.”
…………………………
Trong ngày Ly Hận Thiên bị Ba Tuần quấy nhiễu đại loạn, mười ngày ở nhân gian lại lặng lẽ âm thầm xảy ra một chuyện.
Đầu tiên là thánh vật xá lợi não Phật Thích Ca Mâu Ni mà chi Đầu Đà Phái của Bích Chi Giác Phái đời đời cung phụng đã bị mất trộm, nghe đâu kẻ trộm rất có thể đã lẻn vào nhân lúc Thiên Ấn tôn giả mang quân cùng thiên binh vây chặt Ba Tuần, rồi ăn trộm đi. Ngay khi Đầu Đà Phái bắt đầu truy bắt kẻ trộm và thánh vật khắp nơi, lại bắt đầu có thật nhiều dân lưu vong tập hợp ở dưới chân núi Hạc Linh không rõ để làm gì. Đầu Đà Phái vốn là môn phái lánh đời cực kỳ thần bí, người phàm căn bản không thể biết tới bí mật như tổng đàn bọn họ nằm ở núi Hạc Linh, nhưng lần này nhiều người như vậy đã trèo non lội suối tụ tập lại đây, thậm chí còn thu hút cả sự chú ý của quan phủ, thực sự đã uy hiếp đến tính bí ẩn của Đầu Đà Phái. Trên dưới Đầu Đà Phái đều sốt sắng, cải trang thành người qua đường thông thường đi tìm hiểu tại sao những người dân lưu vong đó lại hạ trại tụ tập tại nơi núi non hoang dã này, kết quả là những người kia nói rằng bọn họ đến vì nhận được lệnh trời.
Do vậy, Đầu Đà Phái đã tiến vào tình trạng cảnh giác, cũng không thể không tạm gác chuyện truy tìm xá lợi não Phật lại.
Mà kẻ khởi xướng trộm xá lợi não Phật thì đang xuống ngựa, không coi ai ra gì tiến vào một gian dịch quán, lên đến lầu ba tiến vào một gian phòng chữ thiên. Mộc Thượng Kê ngồi trên xe lăn, chăm chú nghiền nát một loại dược liệu nào đó có mùi đắng mà tanh, nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu nhìn về phía người tới.
A Lê Đa đặt túi lên bàn, ngồi xuống trước mặt hắn uống chén trà.
Mộc Thượng Kê lấy túi tới, mở ra liền nhìn thấy một cái hộp gỗ giản dị, lật nắp hộp, chỉ thấy bên trong là một khối hài cốt màu xám có hình bán nguyệt, thoạt nhìn không khác gì những miếng hài cốt bình thường.
Mộc Thượng Kê nhíu mày lại như hơi thất vọng, “Đây chính là xá lợi não Phật?”
A Lê Đa gật đầu, “Không sai. Lúc chạm vào ta có cảm giác như bị thiêu bỏng, hài cốt của nhân loại bình thường sẽ không làm ta bị thương được.”
Xá lợi não Phật, nguyên liệu quan trọng nhất của Lục Đạo Quy Nhất trận.
Mộc Thượng Kê hỏi, “Ngươi dự định bao giờ về đảo?”
“Đêm nay sẽ đi.” A Lê Đa nhìn ngó hai bên, “Sư đệ Đồng Tụ kia của ngươi đâu rồi? Sao không thấy hắn bám theo ngươi?”
Mộc Thượng Kê liếc hắn, “Sư đệ đi ra ngoài giúp ta mua ít dược liệu.”
A Lê Đa thực lòng rất ghét tên nhóc cố đòi chạy tới đây cùng bọn họ, có điều nể tình mấy ngày nay thái độ của Mộc Thượng Kê đối với hắn đã dịu hơn nhiều, hắn cũng ngại nói thêm gì, tránh cho chọc Mộc Thượng Kê nổi giận, làm quan hệ giữa bọn họ càng căng thẳng hơn.
A Lê Đa nhìn sắc trời, nói, “Ta đi mua cho ngươi ít đồ ăn. Khi nào sư đệ ngươi trở lại, bảo hắn mau chóng sửa soạn hành lý đi.”
Mộc Thượng Kê ừ một tiếng, rồi không có thêm phản ứng gì nữa.
A Lê Đa đi xuống tầng, ra ngoài, rồi lại cưỡi ngựa chạy về cánh rừng trúc rậm rạp sau dịch quán. Hắn đi vào sâu trong rừng rậm rồi mới dừng lại, tựa vào một thân tre tráng kiện, lẳng lặng chờ đợi.
Lại vào đúng lúc này, một vài cái bóng quỷ mị bỗng nhiên xẹt qua quang ảnh, lặng yên không một tiếng động hạ xuống xung quanh A Lê Đa, như một cái vòng u tối tụ lại chính giữa. A Lê Đa không nhúc nhích, trên mặt lại có thêm vài phần uy nghiêm ngạo mạn. Những “nhân loại” có ngoại hình khác nhau đó lần lượt lượn tới trước mặt hắn, lặng lẽ không phát ra tiếng động quỳ một chân xuống.
“Bái kiến Tam điện hạ.” Mười mấy nhân loại đồng thanh nói
A Lê Đa nói, “Miễn lễ.”
Thì ra những kẻ này đều là thị vệ hắc giáp của địa ngục A Tì phụ thân lên người nhân loại. Nhân thân của bọn họ đứng dậy, cúi đầu từ từ đợi lệnh của A Lê Đa.
A Lê Đa nói, “Báo cho các bộ, thời cơ chúng ta đợi mấy trăm năm cuối cùng cũng sắp tới rồi.”
Bầy quỷ lộ ra vẻ kích động như khó có thể tin, mà đều đè nén cảm xúc của mình xuống như đã được huấn luyện răm rắp. A Lê Đa tiếp tục nói, “Sau khi Lục Đạo Quy Nhất trận thành, địa khí của ba mươi ba thiên đều sẽ hỗn loạn. Thiên đình nhận được tin về ta, chắc chắn sẽ dồn hết lực lượng của cả thiên tấn công xuống địa ngục. Đến lúc đó ta sẽ dùng khánh kỵ để truyền tin, các ngươi nhận được tin xong phải lập tức mở hết mọi lối đi ra. Mấy hôm nay phải cẩn thận chút, đừng để bại lộ quỷ khí, không nên để cho bất cứ thiên binh hoặc là ma binh nào nhận ra được.”
Bầy quỷ đồng thanh đáp lại, một lúc sau đã như những bóng ma bay vụt đi rồi biến mất.
Bên tai thi thoảng lại có vài con côn trùng bay vù vù như con ruồi, A Lê Đa không nhịn được gạt đi, sau đó cưỡi ngựa trở về quán trọ, gọi một ít cơm nước đưa lên tầng. Đồng Tụ đã trở về, thấy hắn bưng cơm nước vào phòng, bèn nói một cách lạnh lùng, “Mang cơm thôi mà lâu vậy?”
A Lê Đa nói, “Đi lên trấn thăm dò tin tức. Kế hoạch thay đổi, chúng ta không trở về đảo.”
Đồng Tụ lập tức cảnh giác, “Không trở về trên đảo thì ngươi muốn đi đâu?”
“Ta muốn trực tiếp trở về địa ngục, giao xá lợi cho tiên quân. A Mộc, ta định tạm thu xếp ngươi sang nơi khác, địa ngục quá nguy hiểm, ta biết Y Tiên Phái các ngươi có cách dùng nhân thân để tiến vào địa ngục, nhưng tình trạng thân thể của ngươi hiện tại không thích hợp mạo hiểm.”
Mộc Thượng Kê lại nói, “Ta đi với ngươi”
A Lê Đa lấy làm kinh ngạc. Hắn vốn còn tưởng rằng Mộc Thượng Kê chỉ ước gì có thể thoát khỏi hắn. Đến ngay cả Đồng Tụ cũng nhìn về phía Mộc Thương Kê như khó tin được, “Sư huynh! Làm vậy quá mạo hiểm!”
Mộc Thượng Kê cúi đầu nhìn phần còn lại của cái chân cụt, nhàn nhạt nói, “Nếu như có thể mặc quỷ thân, chưa biết chừng ta vẫn sẽ có cơ hội đi lại một lần nữa.”
Nghe xong câu này, cảm xúc vốn còn đang hơi phấn chấn không hiểu ra sao trong lòng A Lê Đa lập tức rớt xuống. Hắn không hiểu tại sao người này có thể không khóc không làm ầm, rồi lại vẫn có thể làm trong lòng hắn sản sinh ra một loại cảm giác chua xót quái lạ nào đó. Hắn không thích cảm giác này, bởi vì nó sẽ khiến hắn đưa ra một vài quyết định không lý trí…
Chẳng hạn như hiện tại, Mộc Thượng Kê đã nói như vậy, hắn cũng không thể từ chối.
Hắn vốn dự định là, tranh thủ trước khi địa ngục đại loạn, đưa Mộc Thượng Kê đến một nơi an toàn. Đợi cho mọi bụi bặm lắng xuống, mới đón hắn trở về bên mình. Có điều nếu như có thể giữ Mộc Thượng Kê bên người để chăm sóc mọi thời mọi khắc có lẽ cũng là chuyện tốt.
Đồng Tụ nói, “Vậy đệ cũng đi.”
Mộc Thượng Kê lại nói, “Không, đệ không thể đi. Đệ phải trở về đảo đưa tin, báo hướng đi của chúng ta cho Bạch Lộ Ân.”
Đồng Tụ liếc mắt nhìn A Lê Đa như có chút không cam lòng và nghi kỵ, người kia lại nhếch miệng nở nụ cười đắc ý với hắn, trên mặt mày ngập đầy khiêu khích. Đồng Tụ tức giận đến nghiến răng, lại không thể cãi lệnh sư huynh, chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời.
…………………………
Sau trận chiến với Ba Tuần, chấn thương mà Tử Vi Thượng Đế phải chịu đựng nghiêm trọng hơn nhiều so với hắn biểu hiện ra.
Một năm thiên giới trước, hắn bắt đầu hiện dấu hiệu đầu tiên của Thiên Nhân Ngũ Suy Tướng. Khi đó, trong ao Phổ Đà của Phạm Chúng Thiên lại vừa ra đời một vị thần mới, được Thiên Phủ Thánh Mẫu của Ly Hận Thiên nhận nuôi. Do thiên giới quá an nhàn giàu có, chúng thiên nhân thường xuyên cảm thấy nhàm chán, phàm là tiết mục có thể mượn cớ chúc mừng đều nhất định sẽ yến tiệc bừa phứa một phen. Tử Vi Thượng Đế tự mình thiết yến chúc mừng chuyện vui này, rất nhiều thiên thần có máu mặt trong ba mươi ba cõi trời đều đến đây dự tiệc. Hắn còn nhớ lúc đó bách hoa tiên tử đang phiên