Khiên Na từ lâu đã không còn xa lạ gì với đau đớn. Giống như thể từ khi có ký ức cho tới nay, gã vẫn luôn làm bạn với đau đớn, bất kể là trên thân thể, hay là trong tâm thức. Đau đớn giống như những miếng vảy ngược trên người gã, giữa lạnh giá và cô tịch vô biên, nở thành những đóa sen xanh tàn khốc mà mỹ lệ, làm cho gã trở nên càng ngày càng kiên cường, cũng càng ngày càng tê dại.
Mãi đến tận khi gã gặp được Nhan Phi, những lớp vảy ngược dày đặc đó mới dần dần tróc ra từng mảng, lộ ra nội tâm hãy còn đỏ tươi mà mềm mại như trước của gã. Những cảm xúc mãnh liệt và rung động mà gã tưởng chừng đã mất đi, những cảm động ấm lòng mà gã cho rằng mình sẽ không bao giờ có lại, thì ra vẫn luôn nằm ở đó, vẫn luôn lẳng lặng cùng đợi gã dũng cảm đi yêu thêm một lần nữa, dũng cảm vì khát vọng của mình, đi phấn đấu thêm một lần.
Gã một lần nữa trở nên yếu đuối, trở nên sợ sệt mất đi, năng lực chống đỡ với đau đớn dường như cũng trở nên kém cỏi theo đó.
Thân thể của gã đang bị lớp niêm mạc tắm axit đó bao chặt lấy, tựa như một đầm lầy hung hãn, mặc cho gã có giãy giụa như thế nào, cũng chỉ có thể làm cho mình chìm xuống càng sâu. Trảm Nghiệp Kiếm trên lưng gã cảm nhận được nguy hiểm, không ngừng rung động, phát ra từng tràng ngâm nga, lại cũng đều chỉ là vô ích. Đống vật chất kỳ quái bằng thịt này hết sức kiên cố, đến ngay cả Trảm Nghiệp Kiếm cũng không tài nào chém đứt được, gã không có nơi để mượn lực, cũng không có người để cầu cứu. Những bắp thịt không ngừng bị axit ăn mòn hòa tan, đau đớn tột độ làm cho gã gào đến mức cuống họng cũng khàn giọng, chỉ hận không thể chết đi ngay lập tức.
Gã đã lún xuống tận ngực, đã không còn cảm nhận được hai chân nữa, không biết có phải là đã bị tiêu hóa hấp thu mất sạch rồi không. Gã ngẩng đầu lên, lại chỉ nhìn thấy, giữa không trung treo một thứ gì đó to tướng giống như tuyến yên, giờ khắc này, giữa một mảng khối thịt vốn tĩnh mịch, lại bắt đầu tỏa ra một loại ánh sáng u lam nào đó.
Ý thức bị đau nhức hành hạ cho bắt đầu mơ màng ngẩn ngơ nghĩ ngợi, liệu đây có phải là vị trí của thi thể Thấp Bà không?
Mà có phải hay không cũng đều đã không còn quan trọng nữa, gã sắp phải chết rồi.
Ngực cũng chìm vào bên trong lớp niêm mạc, phổi của gã bắt đầu bị chèn ép, hô hấp trở nên khó khăn. Gã như con cá bị tách khỏi nước, há miệng thở hổn hển từng hơi, lại không có cách nào hít thêm nhiều dưỡng khí vào trong cơ thể.
Cảm giác không cam lòng bỗng nhiên lại giống như ngọn lửa hồi quang phản chiếu, rực cháy lên trong tim gã. Nếu như gã chết ở nơi này, liệu Nhan Phi có được bình an vô sự không? Dẫu có cho gã biết Nhan Phi sẽ bình an vô sự, rồi muốn gã chết đi thì lại có làm sao?
Chỉ còn thiếu một chút… còn thiếu khoảng cách một chút nữa thôi…
……………………………
Vết nứt ở địa ngục Cô Độc đã bị xé toác hoàn toàn, cả một mảng lớn đại địa hoang vắng tràn ngập hoa bỉ ngạn hiện lên bên rìa biển cát mênh mang của địa ngục A Tì. Thiên binh tiến quân sát thêm một bước, mà ma binh vẫn còn đang ra sức chống trả, nỗ lực chặn cường địch lại bên ngoài địa ngục Cô Độc.
Mấy người Diêm Ma Vương đã xông về địa ngục Cô Độc, nỗ lực đi trợ giúp Ba Tuần chống lại Trường Canh đã thành ma. Nhưng mấy vị thiên thần khó chơi đó cũng dồn dập đuổi theo, quấn lấy cho bọn họ khó có thể thoát thân.
Mà sức mạnh khi Ba Tuần và Trường Canh va chạm vào nhau thì lại hóa thành một nguồn lực trùng kích khủng khiếp, khuếch tán ra bốn phương tám hướng như từng vòng gợn sóng. Mặt đất dưới chân bọn họ rạn nứt, toàn bộ địa ngục đều đang run lẩy bẩy.
Cuộc chiến giữa hai vị thần linh hùng mạnh nhất thiên giới, ma khí và thần lực quấn kết vào nhau, hình thành nên lực bộc phát kinh khủng khiến cho những chiến thần võ thần kia đều không thể tới gần. Bọn họ chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy ánh sáng cường liệt tỏa ra từ trên người Ba Tuần đang va chạm với sắc đỏ huỳnh quang trên người Trường Canh tiên quân khổng lồ, đến bóng người cũng không thể thấy rõ ràng.
A Tu Vân gần như đã lảo đảo chạy ra khỏi phạm vi trận chiến nóng rực đó, bị một dải lụa đỏ của Mạnh Bà quấn chặt lấy, kéo đến nơi an toàn. Nàng ngước cặp mắt tỏa ra những tia sáng tím sẫm mỹ lệ, dùng hoa bỉ ngạn quấn quanh lấy người mình mới có thể miễn cưỡng ổn định được thân hình, đứng bên trong giằng co sức mạnh giữa hai bậc thần linh, như tơ lụa phất phơ giữa trời đất. Lo âu dần dần nhuộm lên hàng lông mày của nàng.
“Khí tức của Ba Tuần bất ổn.” Nàng lắc đầu nói, “Y trọng thương chưa lành đã miễn cưỡng thôi thúc đại trận, chỉ e sẽ không chống đỡ được bao lâu…”
Hai mắt A Tu Vân nhìn về cùng một nơi, không chớp mắt, “Nhưng giờ khắc này, ai có thể giúp được y?”
Mạnh Bà không hề trả lời. Mỗi người bọn họ đều tự biết trong lòng, phần thắng của mình đã càng ngày càng ít.
Giữa trận ác chiến, Ba Tuần bỗng nhiên cảm thấy chân khí chạy tán loạn trong lồng ngực, hoàn toàn mất đi khống chế. Đúng lúc ấy, sức mạnh của Trường Canh tiên quân lại hóa hiện thành một thanh kiếm khổng lồ màu đỏ đâm thẳng về phía y. Y vội vàng vận thần lực hóa thành một tấm khiên để ngăn cản, nhưng luồng lực áp đảo đã cắm vào lồng ngực. Y vừa mở miệng, đã ộc một ngụm máu tươi lên tấm khiên của mình.
Trường Canh cảm thấy Ba Tuần đã kiệt sức, hắn cười ha hả nói, “Ta nói chủ nhân cõi trời thứ sáu lợi hại tới mức nào, thì ra cũng chỉ đến vậy.”
Ba Tuần khinh bỉ nhìn chằm chằm vào hắn, giơ tay lau đi vết máu bên khóe miệng, lại vẫn cứ nở nụ cười diễm lệ có gì đó trào phúng, “Ta đầu tiên là bị chủ nhân trước kia của ngươi làm trọng thương, rồi lại tiêu hao tám phần mười thần lực để thôi thúc trận pháp, mà ngươi thì mới vừa ăn uống no đủ, giờ khắc này chẳng qua cũng chỉ đánh hòa nhau với ta. Một câu châm chọc như vậy hẳn phải để ta nói ra mới đúng chứ nhỉ?”
Trường Canh căm hận sự khinh miệt trong mắt Ba Tuần, khinh miệt ấy như ruồi bâu lấy mật, quấn chặt lấy hắn từ khi sinh ra. Hắn căm hận nhất là ánh mắt như vậy đến từ Ma thần hắn vẫn luôn âm thầm đố kỵ. Nhưng hắn vẫn không để lộ vẻ buồn bực ra trên mặt, chỉ bình tĩnh thản nhiên điều động toàn bộ địa khí địa ngục, tức thì, vạn vật chung quanh, phàm đã lọt vào tầm mắt hắn, đều không ngừng run rẩy, rồi nhanh chóng khô héo đi theo động tác chậm rãi giơ tay lên của hắn, chỗ địa khí vốn chẳng còn lại bao nhiêu như vô số dải cầu vồng tụ lại trên đỉnh đầu. Cặp mắt đỏ đồng của hắn nhìn về phía Ba Tuần, sâu kín hỏi, “Hoà nhau? Không biết sau một chiêu này, ngươi còn nói ra được một câu như vậy nữa không.”
Ba Tuần muốn vận hết sức mạnh của mình lên chống lại, tiếc rằng khí tức trong lồng ngực quá hỗn loạn, làm thế nào cũng không thể điều động trôi chảy. Một đòn vừa nãy của Trường Canh đã làm tổn thương tâm mạch, y biết rằng mình chắc chắn sẽ không đỡ được chiêu này.
Nhưng y không thể không đỡ.
Nghĩ tới sư phụ đang sống ở một nơi nào đó giữa địa ngục này, nghĩ tới y từng đã hứa phải trao hạnh phúc cho sư phụ, nghĩ tới tâm nguyện mà mình đã từng lặng lẽ ưng thuận, muốn trả cho sư phụ một thế giới không còn khổ đau, y biết mình nhất định phải bảo vệ.
Bảo vệ những sinh linh giống như sư phụ, bị quy tắc và trật tự mục nát phụ lòng.
Vì thế, y vận hết mỗi một tia sức mạnh trong cơ thể mình, bung lên một tán dù khổng lồ, giống như Độ Ách Tán mà y đã từng dùng, vững vàng che chắn cho thần cung Vô Minh phía sau.
Ngay khi một đòn tích tụ toàn bộ địa khí trong địa ngục của Trường Canh đang sắp kéo tới, y cũng dùng hết toàn lực. Y nghe thấy mình rống to, cũng không biết là bởi vì đau đớn, hay là bởi vì trụ vững được. Một đòn như lôi đình vạn quân thái sơn áp đỉnh của Trường Canh đã bị y chặn lại hơn nửa, mà chung quy vẫn xé nát cây dù của y. Khi luồng lực khổng lồ đó đánh ập đến, y dùng thân thể mình chặn lại sức mạnh còn lại, cuối cùng cũng xem như che chở chu toàn được cho đại trận phía sau.
Y bay ra ngoài như một bông tuyết trắng xóa, đập thẳng vào vách tường cung Vô Minh đã nứt ra từng vết. Máu tươi của y nhuộm đỏ mặt tường vốn dĩ trắng xóa như tuyết, mà trước ngực của y thì lại bị đóng đinh một cây gai nhọn màu đỏ hóa hiện từ pháp lực của Trường Canh.
Trong nháy mắt đó, chư thiên thần linh đều kinh sợ trước sự thua trận của Ba Tuần.
A Tu Vân thấy vậy, cuối cùng cũng thất thố hét to thành tiếng, “Không được!!!!”
…………………………
Khiên Na đã rơi một nửa vào hôn mê, gã dường như đã mơ thấy một giấc mơ.
Trong mộng Nhan Phi mặc áo đỏ, chống Độ Ách Tán, đứng giữa mưa xuân giăng như tơ bên ngoài Tướng Quốc Tự, nở nụ cười dịu dàng với gã. Mình hỏi y tại sao lại lén lút đi theo mình, Nhan Phi nói rằng, y muốn đến đón sư phụ về nhà.
Ngay khi gã duỗi tay ra, muốn nắm lấy cánh tay đang duỗi về phía mình của Nhan Phi, bỗng nhiên, một cơn đau nhức tan nát tim gan đã triệt để lôi gã ra khỏi cơn hôn mê. Gã mất một hồi lâu vẫn không bình tĩnh nổi, mà ngay sau đó, cơn đau buốt trong tim vượt qua hết thảy những đau đớn khác đã làm gã sợ hãi cả kinh.
Nhan Phi… Nhan Phi đã xảy ra chuyện gì rồi!
Không… Không được… Gã vẫn không thể chết được!
Trong thân thể gã bỗng nhiên lại một lần nữa tích tụ được sức mạnh vô biên, miệng phát ra một tiếng gầm rú đáng sợ như con thú bị nhốt trong lồng. Gân xanh nhô lên trên người gã, bên trong hai con mắt vàng óng bỗng nhiên rực cháy lên những ngọn lửa xanh kinh người.
Thiên hồn và địa hồn bắt đầu bốc cháy hừng hực.
Cuối cùng, lớp niêm mạc đang trói buộc lấy gã như thể bị một thứ gì đó làm trọng thương, bắt đầu dồn dập rút lui. Gã căn bản không màng tới thân thể đã bị ăn mòn đến thủng trăm ngàn lỗ của mình, như một mũi tên nhọn màu xanh, nhằm vào tuyến yên giữa không trung, trong nháy mắt xuyên thủng qua nó. Song sau khi đi vào, gã mới bỗng nhiên hiểu rõ, thì ra đây không phải là thi thể của Thấp Bà, trên thực tế, gã đã nằm bên trong thi thể của Thấp Bà từ lâu.
Vị trí ban nãy chính là thi thể của Thấp Bà.
Mà nơi này thì chính là bộ não của Thấp Bà.
Khiên Na cảm giác có vô số sợi tơ đang vươn ra từ trong thân thể mình, giống như khi gã phụ thân trên thân thể nhân loại, tựa như những mạng lưới thần kinh li ti, nhanh chóng lan tràn về mỗi một dây thần kinh trong thi thể Thấp Bà. Giờ phút này, cũng không rõ là nhờ Lục Hợp Quy Nhất gia trì hay là vì thiên hồn địa hồn đều đang thiêu đốt, gã không hề cảm nhận được nhiệt độ nóng rực từ thân thể thiên nhân, trái lại, gã cảm thấy mình cực kỳ mạnh mẽ, cường đại như chưa từng có. Phảng phất như thân thể mình đã lan dài tới tận cùng của thiên địa, hòa vào với cả vũ trụ.
Nhưng ngay sau đó lại là một cảm giác bị mặt đất vô biên trói buộc áp chế. Gã nghe thấy mình phát ra một tiếng thét dài khủng khiếp mà cổ xưa, cánh tay bỗng nhiên giơ lên, chỉ thấy bãi đá sụp đổ, mặt đất rạn nứt, một bàn tay màu xanh lam khổng lồ duỗi ra từ