Trường Canh chết rồi, thiên binh tháo chạy, hai mươi chín tầng trời đều như rắn mất đầu. Địa ngục vốn nên thừa thắng xông lên, nhưng chỉ có mấy thiên thần Diêm Ma Vương mang theo chúng địa tiên đến thiên đạo, muốn hòa đàm với Tây Vương Mẫu mới vừa chiến thắng Đông Vương Công.
Mà Đệ Lục Thiên Ma Vương Ba Tuần dùng Lục Hợp Quy Nhất trận làm rối loạn triệt để trật tự lục đạo lại bặt vô âm tín.
Bất kể là thiên đạo hay địa ngục, cũng đã truyền khắp câu chuyện ngày hôm ấy khi Trường Canh sắp giết chết Ba Tuần đã kiệt sức, Cựu Thần Thấp Bà lại bỗng nhiên xuất hiện. Vị Thượng Đế Cựu Thần đáng sợ trong truyền thuyết này hung tàn cắn nuốt Trường Canh, rồi ầm ầm ngã xuống đất, thi thể màu xanh lam khổng lồ đến tận bây giờ vẫn còn đang nằm ngang trong địa ngục Cô Độc, không một ai di chuyển nổi. Hơn nữa còn có lời đồn đại rằng, ra roi thân thể Cựu Thần chỉ là một ác quỷ địa ngục nho nhỏ. Có vài thiên nhân cười nhạo rằng đó là lời đồn vô căn cứ, ác quỷ địa ngục nhỏ bé như vậy, cho dù có thật sự tiến vào thi thể của Thấp Bà dưới sự trợ giúp của Lục Hợp Quy Nhất trận, cũng tuyệt đối không có sức mạnh ra roi thi thể vĩnh hằng bất tử đã từng nuốt chửng hồn kết của Cựu Thần.
A Lê Đa nghe thấy những lời đồn đại này, biết rằng cơ hội của hắn đến rồi. Hiện nay thiên đạo đại loạn, chiến tranh giữa La Hầu Vương cùng với ba Tu La Vương khác ở tu la đạo vẫn chưa kết thúc, nhân gian vẫn cứ đang hồ đồ vô tri, mà Ba Tuần thì không thấy tăm hơi, rắn mất đầu chính là thời khắc quan trọng nhất.
Sau khi đại chiến mới vừa trần ai lạc địa, hắn lập tức truyền lời nhắn cho đại quân dưới lòng đất mà hắn đã nuôi dưỡng mấy trăm năm ở địa ngục A Tì.
Bao gồm cả chư thiên thần linh, không một ai biết lòng đất của địa ngục A Tì thực ra đã bị khoét rỗng gần hết. Địa cung mà Khiên Na và Nhan Phi đã từng đến chẳng qua chỉ là một giọt nước trong đại dương. Từ khi A Lê Đa nghe nói về Lục Dục Bổn Tương Kinh cùng với Lục Hợp Quy Nhất trận của Ba Tuần từ một vài thị vệ hắc giáp tin theo Ba Tuần ở địa ngục A Tì, hắn đã bắt đầu kế hoạch của mình.
Hắn chọn lựa những con quỷ tinh nhuệ nhất từ các đại địa ngục, dùng hoàn cảnh sinh tồn hậu đãi hơn so với những địa ngục khác của địa ngục A Tì cùng với những lợi ích khác làm mồi dụ, dần dần tập hợp bọn họ tại địa cung cự đại ở địa ngục A Tì. Lấy địa cung làm trung tâm, vô số những con đường hầm bí mật nối liền với bát nhiệt địa ngục, chỉ cần hắn muốn, là sẽ có thể dùng tốc độ nhanh nhất xuất hiện ở bất kỳ vị trí nào bên trong bát nhiệt địa ngục. Hắn một mặt cẩn thận sắp đặt tất cả từng chút một, một mặt thương nghị với phụ vương mình, bảo phụ vương cứ phối hợp thật tốt với thiên đình, thỏa mãn tất cả yêu cầu của thiên đình, thậm chí sẵn lòng giúp đỡ bọn họ luyện chế anh cổ. Như vậy thì thiên đình mới có thể cho hắn thêm càng nhiều đặc quyền, thuận tiện cho hắn điều khiển thủ hạ đi nằm vùng sưu tầm các nơi trên nhân gian, tìm kiếm hết thảy những vị trí địa ngục gần nhân gian nhất.
Mục đích của hắn là muốn khơi lên một trận đại chiến trong thiên địa, sau đó tại thời khắc lưỡng bại câu thương trật tự hỗn loạn, hắn sẽ có thể dẫn dắt thủ hạ của mình, cấp tốc chiếm lĩnh nhân đạo suy yếu nhất, sau đó dùng nhân gian làm cứ điểm, xông về tu la đạo, thậm chí là thiên đạo, mở rộng thế lực của ác quỷ.
Hắn chưa bao giờ tin tưởng những cái được gọi là công bằng hài hòa của Ba Tuần, rõ ràng bản tính của hết thảy sinh linh chính là muốn đạp lên thi thể của người khác để thu được thêm nhiều quyền lợi, bất kể là quyền lợi sinh tồn hay là quyền lợi giao phối sinh sôi cũng đều là tàn bạo nhất nguyên thủy nhất, chẳng hề có từ bi thương xót gì đáng kể. Hắn không có trái tim quảng đại có thể bao dung lục đạo được như vậy, hắn chỉ có thể suy nghĩ từ lập trường, từ góc độ của mình. Lúc đó địa ngục đã sắp xong đời rồi, nếu như muốn sống tiếp, muốn hạnh phúc sống tiếp, thì nhất định phải đi cướp đoạt từ những kẻ yếu ớt không xứng hưởng thụ tài nguyên hậu đãi đó.
Hiện giờ, cho dù địa khí của thiên đình đã rót vào địa ngục, A Lê Đa cũng không định thay đổi kế hoạch của mình. Thời khắc lục đạo đại loạn, quần hùng nổi dậy, nếu như hắn không tiên phát chế nhân, sớm muộn gì ác quỷ cũng sẽ bị tàn khốc chèn ép xuống.
Nhận được hiệu lệnh của hắn xong, đại quân dưới lòng đất lập tức lặng yên không một tiếng động hội tụ về mười ba địa điểm gần nhân gian nhất trong địa ngục. Đồng thời, ở những vị trí đối ứng trên nhân gian cũng đều tụ tập tai mắt mà A Lê Đa cài vào, chuẩn bị mở ra thông đạo khắp nơi, để ác quỷ của địa ngục A Tì tràn vào nhân gian.
Mà chính hắn cũng tiến vào lòng địa cung, dẫn theo đội quân chủ lực của mình, ý đồ đi từ lối đi trên hồ núi Hắc Toa giờ đã không có hồn kết trở ngại – lối vào lớn nhất từ địa ngục đến nhân gian – nhằm về phía những nhân loại yếu đuối đó, cướp đoạt tài nguyên của bọn họ.
Nhưng canh giờ đã đến, tại sao mãi vẫn không nghe thấy báo cáo các đội khác đã xuất phát?
Lại vào đúng lúc này, một tên trinh sát hối hả chạy tới, hốt hoảng bẩm báo rằng, năm đại quân tiến vào thông đạo, lại bị tu la chặn lại, còn lại đều không thể mở ra thông đạo, còn nói rằng nếu như không đầu hàng thì sẽ giết chết không cần luận tội. A Lê Đa rùng mình trong lòng, xem ra kế hoạch của mình vẫn bị bại lộ…
Hắn luôn luôn làm việc cẩn thận, mỗi một đội đại quân cũng chỉ biết vị trí mình cần đi, vị trí của mười ba thông đạo này là người phương nào đã tiết lộ? Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể nghĩ đến đúng một người.
Nhưng hắn lại không muốn tin tưởng là người đó.
Rõ ràng đã nằm trong dự liệu, dù sao cũng là chính mình phản bội hắn trước. Nhưng A Lê Đa vẫn cứ tưởng rằng, A Mộc sẽ không thù dai, giống như A Mộc cũng không thù dai tướng quân tu la đã phụ lòng hắn. Vài bàn tay của A Lê Đa siết chặt thành quyền, thậm chí còn bóp nát cốt đao trong tay, hắn phẫn nộ quát, “Tất cả mọi người, xuống nước theo ta!”
Quỷ binh cả một mảng rậm rạp đen ngòm, không hề thương tiếc ào ào áp xuống hoa tươi cỏ biếc mới vừa mọc lên, nhảy vào hồ nước lúc này đã trở nên xanh lam như ngọc. Nhưng ngay khi hàng đầu mới vừa tiến vào không bao lâu, lại chợt nghe mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiếp đó liền có hắc giáp binh bay ra từ phía dưới. Mặt nước đột nhiên sôi trào, vô số tu la đằng đằng sát khí xông thẳng ra từ bên trong, xông thẳng vào tất cả quỷ chúng.
Mà tu la thủ lĩnh lại chính là Bì Già La.
Vừa thấy người này, cơn phẫn nộ trong lòng A Lê Đa lập tức càn quét hừng hực. Mà cừu hận của Bì Già La đối với hắn cũng chẳng thua kém là bao. Sáu cánh tay của A Lê Đa, mỗi cánh tay vung lên một món vũ khí của địa ngục, thoạt nhìn thô sơ mà lại vô cùng sắc bén hung tàn, còn sáu cánh tay của Bì Già La thì cũng đồng loạt nắm pháp khí hoa lệ mà mạnh mẽ của tu la đạo. Hai bóng người một tím một trắng va thẳng vào nhau, hung ác quơ trường đao lợi kiếm tấm khiên trường mâu, vô số những tia lửa khi binh khí va chạm vào nhau bao bọc bọn họ bên trong một màn mưa bụi vàng. Chẳng mấy chốc, người cả hai đều đã bị thương, vai A Lê Đa bị Bì Già La đâm thủng, mà chân của Bì Già La cũng bị hắn chém một đao bị thương. Trận chiến giữa ác quỷ tôn quý nhất và tu la cường hãn nhất quá dã man máu me, cả hai đều như thể muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.
Vào lúc binh khí của cả hai đều đã bị đối phương chém đứt, cuối cùng cũng không thể không vật lộn cận chiến, mười hai cánh tay quấn lấy bọc thành một đống hỗn loạn, bỗng nhiên giữa bầu trời lại lan tỏa ra một vầng hào quang màu vàng, nhàn nhạt mà thánh khiết.
Chỉ thấy một bóng đen khổng lồ xuyên qua những rặng mây trắng xóa uốn lượn đi tới, mà ngạo nghễ sừng sững trên đỉnh đầu của huyền giao lại là Ba Tuần.
Còn Mộc Thượng Kê thì lại trầm tĩnh đứng sau lưng Ba Tuần.
“Dừng tay.” Giọng Ba Tuần không lớn, lại rõ ràng vang vọng trong đầu của tất cả mọi người. Bất kể tu la hay ác quỷ đứng trước mặt vị thần linh mạnh mẽ nhất lục đạo hiện nay cũng đều cảm nhận được một loại uy hiếp và kính nể khôn kể, không dám tiếp tục làm càn, dồn dập thả xuống binh khí trong tay. Mà khi nhìn thấy Mộc Thượng Kê, A Lê Đa mới ngừng ghìm giữ cổ họng của Bì Già La.
Hắn nhìn chằm chằm vào Mộc Thượng Kê, mà Mộc Thượng Kê cũng không hề dời tầm mắt đi nơi khác, chỉ thản nhiên bình tĩnh nhìn vào hắn.
Ánh mắt ấy phảng phất như đang nói rằng, Mộc Thượng Kê hắn ngay từ ban đầu đã là đệ tử của Y Tiên Phái, là người truy đuổi Ba Tuần. Hắn thay Ba Tuần làm việc, không có vấn đề một chút nào.
Hắn trả thù mình, cũng chẳng hề có vấn đề gì.
Thế nên A Lê Đa bỗng nở nụ cười, buông Bì Già La ra, cũng không nhìn những vết máu tàn tạ đầy người mình, chỉ chậm rãi đứng dậy. Hắn giang hai tay ra, nói, “Thôi, xem như ta thua.”
Sắc mặt Ba Tuần có gì đó tái nhợt, trong đôi mắt cũng tựa như thiếu vắng đi thần thái. Nhưng cả người y mặc áo trắng, dáng người kiên cường, vẫn có uy nghiêm mang tính áp đảo của thần linh như trước, “A Lê Đa, ngươi đến nhân gian, dự định làm gì?”
“Làm gì? Ác quỷ chúng ta còn có thể làm gì?” A Lê Đa buông tiếng cười nhạo.
Ba Tuần thở dài, nói “Ta biết các ngươi đã chịu khổ ở địa ngục quá lâu, đối với các ngươi, sinh tồn mang ý nghĩa là cướp đoạt của cải của người khác, bằng không bản thân sẽ không sống nổi. Nhưng đó đã là chuyện của