Cho dù đã qua ngàn năm, Khiên Na Ma La vẫn còn nhớ đến ngày đầu tiên mình gặp Shiva Ma La, ngày hôm ấy, bầu trời Phong Đô hiếm khi mới hiện lên ráng màu tím nhạt một lần.
Ngày đó, gã vừa thông qua vòng thi cuối cùng để trở thành Thanh Vô Thường, toàn thân đẫm máu lảo đảo đi từ địa ngục cung ra, Trảm Nghiệp Kiếm cũng chỉ bị mấy mạch máu nối liền với lưng gã kéo lê, phát ra tiếng vang khô khốc chói tai.
Gã chưa đi được quá xa, hai chân đã mềm nhũn, cả người mềm oặt ngã ra đất.
Thanh Vô Thường dự bị cùng đi vào với gã đều đã bỏ mạng trong miệng tương liễu quái chín đầu (*), những thân thể cường tráng đó bị xé nát đập vỡ dễ dàng như con rối, cảnh tượng nội tạng cùng vật bài tiết bay đầy trời đối với một kẻ đã sinh hoạt ở địa ngục một trăm năm như gã, cũng khó có thể chịu đựng được.
(*) tương liễu quái:
Gã cúi đầu nôn khan, cũng chỉ có thể nôn ra ngụm máu đỏ tím. Quần áo trên người gã đã bị xé nát từ lâu trong trận chiến đấu, gần như là thân thể trần truồng bại lộ trước mắt đông đảo quỷ sai địa tiên, thứ có thể miễn cưỡng che chắn cũng chỉ có mái tóc trắng của gã. Thế nhưng, từ lâu gã đã không đoái hoài tới điều này. Cả người gã run lẩy bẩy, gần như không thể tin được mình còn sống, không thể tin được mình vậy mà đã thật sự giết chết được vật kia.
Gã nghe thấy Hắc Vô Thường phụ trách huấn luyện bọn họ hời hợt nói, “Vậy mà chỉ có một kẻ sống sót, dự bị lần này không tốt.”
Mà Bạch Vô Thường bên cạnh hắn thì lại cười huýt sáo, “Tốt xấu cũng là tên trông được nhất. Chậc chậc chậc, dáng người được thật, nhìn cặp mông kia đi.”
“Này này này, đủ rồi đấy. Chúng ta giờ đang tuyển Thanh Vô Thường, không phải tuyển kỹ nữ cho ngươi!”
Ngay sau đó chính là một tràng cười vang của Hắc Bạch Vô Thường, đầu trâu mặt ngựa.
Trong lòng cuồn cuộn phẫn nộ, lại chẳng hề có sức lực đi phát tiết. Những địa tiên đó căn bản không coi bọn họ là đồng bạn, căn bản không quan tâm sống chết của bọn họ.
Lại vào đúng lúc này, một tấm áo đỏ giáng từ trên trời xuống, nhẹ nhàng phủ xuống người gã, che lại thân thể trần trụi cho gã. Một luồng sương đỏ cuốn theo hương thơm nhàn nhạt của mạn châu sa hoa bao khỏa lấy cả người gã. Khiên Na đã bao năm không được lĩnh hội ấm áp ngẩng đầu lên, lập tức nhìn thấy một khuôn mặt mỹ lệ tới nỗi làm nhịp thở gã ngưng lại.
Shiva là tầm hương quỷ đến từ địa ngục Đẳng Hoạt, tướng mạo rất gần với con người, chỉ là da dẻ trắng như tuyết, trong đôi mắt không nhìn thấy được tròng trắng, chỉ có một mảng nâu gần như đen sâu không thấy đáy. Dung mạo của hắn rất đẹp, đẹp tới nỗi khó phân được là nam hay nữ, trên trán uốn lượn hoa văn màu đỏ, bị vài cọng tóc đen rủ xuống trán che đi.
“Xuỵt… Không sao rồi, kết thúc rồi…” Hắn cúi người, nhỏ giọng nói bên tai Khiên Na. Giọng nói của hắn dường như có một thứ ma lực mạnh mẽ nào đó, trong chớp nhoáng, nỗi nghi hoặc mới vừa rồi còn làm gã đông cứng lại đột nhiên đều được cảm giác an toàn này làm tan chảy rã ra. Ý thức của gã lập tức như thể được rơi vào cây bông, cảnh tượng giết chóc kinh dị đó bỗng nhiên cách gã rất xa.
Chỉ có người từng sinh sống bên trong địa ngục cực hàn mới biết ấm áp có ý nghĩa thế nào với bọn họ.
Bốn phía vang lên không ít tiếng huýt sáo thô lỗ, Hắc Vô Thường cầm bút kia cười nói, “Shiva Ma La, lâu như vậy cũng không thấy ngươi để ý người mới nào đến thế? Coi trọng hắn sao?”
Thân thể ấm áp đang ôm lấy gã cũng không rời đi vì những lời trêu đùa đó, nhưng cũng không trả lời.
Hắc Vô Thường kia thấy hắn không trả lời, như thể có chút bực bội, liền dùng bút viết gì đó xuống hồ sơ, “Vậy ta sẽ tác thành ngươi, ghép ngươi và hắn thành một đôi, thế nào?”
Người áo đỏ kia cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói ưu mỹ êm tai, “Được, ta không có ý kiến.”
Hắc Vô Thường kia có vẻ bất ngờ, mà lời đã nói ra rồi, cũng không sửa lại được, không thể làm gì khác hơn là tức giận viết gì đó. Cảm giác lồng ngực ấm áp kia tuy rằng thoạt nhìn văn nhược, mà lại có thể bế Khiên Na lên dễ như ăn cháo. Khiên Na chỉ biết càng vùi mình sâu vào trong phần ấm áp ấy, mũi hít lấy hương thơm làm người say mê, mê man thiếp đi.
Rất nhiều năm sau đó, Khiên Na vẫn còn trách móc mình, tại sao vào lần đầu tiên gặp mặt Shiva lại là bộ dạng mất mặt như vậy. Gã hoàn toàn có thể kiên cường thêm một chút, đứng thẳng thêm một chút, mà không phải như một kẻ nhu nhược trầm mê trong lồng ngực ấm áp đó.
Có điều, gã nghĩ, có lẽ chính là vì vào thời khắc yếu ớt nhất tuyệt vọng nhất, cảm nhận được độ ấm thấm vào tận xương tủy như vậy, mới có thể làm cho mình trong phút chốc đã luân hãm.
Shiva là người rất dịu dàng. Ban đầu hai người được ghép với nhau, mà Khiên Na căn bản không quen cùng những con quỷ khác có quan hệ thân mật lúc nào cũng sẽ giữ lại mấy phần cảnh giác và phòng bị, những lúc hai người tiến hành phối hợp huấn luyện, cũng bởi vậy mà thường gặp chướng ngại. Shiva chưa bao giờ nổi giận, lúc nào cũng sẽ dùng giọng nói nhè nhẹ khiến người ta dễ chịu vô cùng chỉ dẫn gã. Trước mặt hắn, Khiên Na có lúc sẽ cảm thấy mình chỉ là một tiểu quỷ không thuần thục, chứ không phải một con quỷ đã làm hình quan dưới trướng quỷ vương đến mấy chục năm.
Khiên Na chưa từng nghĩ tới, một con thanh lân quỷ như gã vậy mà lại có năng lực đi yêu một con quỷ khác.
Thời gian ở bên cạnh Shiva rất thoải mái, mà chẳng biết vì sao, Khiên Na luôn cảm thấy mình không hiểu được Shiva. Dù cho bọn họ đã làm bạn mấy trăm năm, dù cho sau lần cả hai đều suýt nữa sẽ chết trong lúc làm nhiệm vụ đi bắt giữ quỷ vương địa ngục Hồng Liên, hai bọn họ đã phát sinh quan hệ thân mật nhất có thể nảy sinh giữa hai con quỷ, dù cho hai bọn họ nổi tiếng là tâm hữu linh tê trong số Thanh Hồng Vô Thường, Khiên Na thực ra vẫn luôn biết, nằm trong tâm hồn sâu không thấy đáy của Hồng Vô Thường, có một vài chỗ gã vẫn luôn không có cách nào chạm tới được. Gã thậm chí còn có mấy lần từng hoài nghi, vào lúc Shiva ở trên người mình mang cho mình vui thích vô tận, có khi nào hắn vẫn luôn giữ được sự ôn nhu tỉnh táo đó không, có khi nào hắn vẫn chưa từng trầm luân một khắc nào không.
Một nỗi khổ thâm trầm kéo dài không dứt lởn vởn trong tim. Khiên Na biến nỗi thống khổ kia thành sát cơ, dùng sức xẹt Trảm Nghiệp Kiếm qua yết hầu con cú mặt người không kịp chạy thoát. Cuống họng con quái điểu cao bằng một người phun ra dòng máu chua tanh, cả người ngã ra mặt đất, bị gã dùng một tay xách lấy cái cổ vừa dài vừa nhỏ, kéo một mạch về vị trí bọn họ cắm trại. La Tân dứt khoát tách rời con cú mặt người kia ra, nướng một bữa tiệc lớn thơm lừng. Hai tiểu quỷ rất sớm đã ăn xong đi ngủ, La Tân mở ra một bình rượu huân huyết của địa ngục Thanh Liên, đưa cho Khiên Na. Khiên Na lắc lắc đầu nói, “Ta không uống rượu.”
La Tân buông tiếng cười nhạo, “Xưa nay chưa từng nghe người nào của địa ngục Thanh Liên không uống rượu. Ngươi sống lâu quá giữa đám thần tiên ẻo lả kia rồi đúng không?”
“Chỉ là thói quen mà thôi.” Khiên Na ngước mắt nhìn màu đen dần áp xuống nơi chân trời, “Ngày mai sẽ tới địa ngục A Tì, hai đứa bé kia vừa mới thành niên không lâu phải không? Thật sự phải để bọn họ lại đó?”
“Đây là mệnh lệnh của vương.” La Tân đổ vào miệng một ngụm rượu lớn, mu bàn tay lau rượu chảy ra ngoài khóe môi, “Hiện giờ địa ngục Tiêu Nhiệt đã hoàn toàn rối loạn, địa ngục Thanh Liên cũng càng ngày càng lạnh, lại chỉ có đúng địa ngục A Tì trước đây vốn thiếu thốn nhất tạm thời vẫn chưa bị ảnh hưởng. Nếu như còn không cầu viện tìm kiếm minh hữu, tất cả mọi người đều sắp sống không nổi nữa.”
Khiên Na cười nhạo nói, “Sống không nổi? Vậy chẳng phải là càng tốt hơn.”
“Vấn đề là không chết được, mà sống sót nhưng suy yếu đến nỗi không thể cử động không thể đi như thực vật, sống mãi đến ngàn năm vạn năm, tuổi thọ khép lại.” La Tân căm hận lạnh giá của địa ngục Thanh Liên, thế nhưng hơi nóng cực độ ở nơi đây