Địa Ngục Biến Tướng

Địa ngục A Tì (8)


trước sau

Trảm Nghiệp Kiếm xuyên qua màn sương dày màu vàng sẫm làm người sặc sụa, cấp tốc xẹt qua hố lớn chất đầy thi thể mục nát. Ra xa hơn, dưới mặt đất trải rộng loang loang lổ lổ những đống đất cao chừng hơn ba thước, giữa đó thi thoảng lại thò ra những con hịch trùng to chừng con giun, có lớp da nửa trong suốt, uốn éo thân thể cồng kềnh mập mạp tìm thứ ăn được xung quanh. Nhìn thấy sào huyệt của hịch trùng, Khiên Na đã có thể áng chừng ra được vị trí của bọn họ hiện giờ nằm ở phía tây địa ngục A Tì, quỷ yên thưa thớt, cách Vô Gian Cung nằm ở trung tâm địa ngục một khoảng cách không nhỏ.

Càn Đạt phía sau bỗng nhiên chỉ vào một vùng núi mọc đầy cây khô quái lạ phía dưới, nói từ sau lưng gã, “Chính là chỗ đó, ngọn chính giữa mất một nửa đó, trên vách đá có một cái hang cô hoạch điểu bỏ hoang, Đạt Tát Ma La nói gặp mặt ở nơi đó.”

Khiên Na lập tức điều khiển Trảm Nghiệp Kiếm hạ xuống thấp, xuyên qua tầng tầng lớp lớp chướng khí hít vào sẽ đốt cháy khí quản, mơ hồ có thể thấy được một hồ nước màu xanh lục trên vách núi nhô ra, trên vách đá dựng thẳng nhấp nhô nằm rải rác rất nhiều hang động to nhỏ không đều nhau, có hang đã sụp đổ, có hang cũng coi như giữ được hoàn hảo, tựa như từng hốc mắt trống hoác. Dựa theo miêu tả của Càn Đạt, gã tìm thấy một cửa động to rộng bay vào đó. Hang động của cô hoạch điểu từ bên ngoài nhìn vào trông nhỏ, mà bên trong cũng xem như rộng rãi, kết cấu giống như một cái lọ cổ hẹp dài. Trên mặt đất trong hang vẫn còn sót lại không ít hài cốt của quỷ hoặc động vật mà cô hoạch điểu không ăn hết, vách tường ẩm ướt mọc một lớp địa y dày, còn có từng bụi nấm mọc lên giữa khe hở nham thạch, tỏa ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, miễn cưỡng chiếu sáng được cả hang động.

Nói xong, thấy mặt Khiên Na như vẫn không tin tưởng, Càn Đạt liền thở dài, đi vào tận cùng của hang, xốc lên một mảng rêu hình như được phủ lên thứ gì đó, lấy từ bên trong ra một mai rùa nho nhỏ đưa cho Khiên Na, “Thứ này thì thể nào ngươi cũng phải nhận ra được chứ?”

Khiên Na nhìn kỹ hoa văn và vết nứt trên mai rùa, đúng là mai rùa mà Đạt Tát dùng để giả dạng thầy bói lúc ở nhân gian. Gã vừa định ngẩng đầu lên hỏi han tỉ mỉ, lại vừa khéo nhìn thấy Càn Đạt cởi áo giáp đen và áo cánh ra, lộ ra thân hình trắng nõn vân da cân xứng. Đường cong cơ bắp chập trùng dọc theo cánh tay, hoa văn màu đỏ uốn lượn quấn quýt theo xương hồ điệp trên lưng cùng hoa văn tương tự trên trán làm nổi bật lên mái tóc đen như mực buông xõa sau lưng dài thẳng tới hông, mang theo mỹ cảm thê diễm trong cương có nhu.

Khiên Na chợt nhớ tới cái hôn cuồng nhiệt trong động khiếu thủ trước đó, không hiểu sao lại cảm thấy da dẻ nóng lên, liền dời tầm mắt sang chỗ khác, “Ngươi đang làm gì?”

“Thay quần áo. Bộ quần áo vừa nãy đã rách rồi.”

Khiên Na liền quay đầu về thoáng liếc mắt một cái, nhìn thấy vết thương bị đâm xuyên trên vai Càn Đạt đã khép lại hơn phân nửa, liền hơi yên lòng. Không ngờ lại vừa khéo bị Càn Đạt bắt gặp, Càn Đạt liền cong đuôi mắt, cười như con cáo, “Muốn nhìn thì cứ nói thẳng, ta không ngại.”

Khiên Na lúng túng trong lòng, trên mặt càng nóng hơn, nhưng vẫn cố ý hất mặt đầy khinh thường, “Chỉ ngươi?”

Càn Đạt cũng không mặc quần áo vào, mà cứ thế đi tới trước mặt Khiên Na, bấy giờ Khiên Na mới phát hiện tầm hương quỷ này không hề thấp hơn mình, bỗng nhiên lại gần như vậy, cặp mắt đen kịt không hề né tránh nhìn thẳng vào mắt gã, ánh mắt hùng hổ doạ người càng có thêm cảm giác áp bức. Khoảng cách đã rất gần, Càn Đạt còn vẫn không ngừng tiến về phía trước, Khiên Na không thể làm gì khác hơn là lùi về sau vài bước, lưng cộp một cái va vào tường, lập tức có ảo giác không có chỗ trốn.

Nhưng gã trốn cái gì? Nếu đã khôi phục được thể lực, lẽ nào gã còn phải sợ tầm hương quỷ này? Nghĩ vậy Khiên Na liền ưỡn thẳng sống lưng, dùng giọng như đã bực đến nổ phổi nói, “Ngươi đứng gần như vậy làm gì…”

Càn Đạt nhếch môi cười, Khiên Na quả thực không thể hiểu nổi, một đôi môi xinh đẹp sao có thể cười… tà ác đến thế?

“Trước đó ngươi đã nói, qua cơn nguy cấp, là ta có thể phát tình đúng không?” Hơi thở của Càn Đạt cuốn theo hương mạn châu sa hoa nhàn nhạt thoảng qua bên tai gã, ngứa ngáy.

Khiên Na lúng túng quay đầu sang chỗ khác, “Đạt Tát Ma La có thể trở lại bất cứ lúc nào…”

“Ngươi cũng muốn mà đúng không?” Càn Đạt dùng giọng nói khàn khàn mà khiêu gợi, tựa nến đỏ dưới trăng, thấm đẫm xạ hương, “Sao phải mạnh miệng làm gì đâu?”

Khiên Na cũng bị thanh âm này đầu độc, nhất thời càng không thể phản bác được câu nào. Mà trên thực tế, gã quả thật cũng không có cách nào phản bác nổi. Gã nuốt nước miếng, hầu kết nhô ra trượt lên trượt xuống, trong đôi mắt vàng óng cũng nổi lên một lớp nước lóng lánh sáng ngời. Càn Đạt duỗi một ngón tay thon dài tới, tỉ mỉ miêu tả theo hầu kết Khiên Na, sau đó bỗng nhiên cúi đầu, cắn mạnh lên yết hầu gã.

Khiên Na phát ra một tiếng nghẹn ngào khó có thể nói rõ được là đau đớn hay vui thích.

“Ngươi thoạt nhìn cường hãn lạnh lùng, mà trong lòng thực ra lại thích bị chinh phục, bị đối đãi thô bạo… phải không?” Thanh âm tựa ác ma của Càn Đạt cựa quậy như một con rắn tại nơi cổ và bờ môi tiếp xúc, chui vào trong tai Khiên Na, khiến vảy sau lưng gã đều run lên vì vui sướng.

Trong ngũ tạng, có cơn sóng ngầm nóng bỏng đang nôn nóng gây rối, mà Càn Đạt cũng là như vậy. Hai người gần nhau như vậy, đều có thể cảm nhận được đối phương. Khiên Na biết giờ có chống chế cũng không có tác dụng gì nữa, mà đúng là gã cũng đã rất lâu rồi không được hưởng thụ nỗi niềm vui thú này. Tên quỷ đực trước mặt đã cứu mình, cũng coi như người đáng tin, hà tất phải phân cao thấp với bản thân làm gì đâu?

Hơn nữa, chẳng hiểu vì sao, Càn Đạt này lại cho gã cảm giác như đã từng quen biết, cảm giác khiến gã hết sức yên tâm.

Vì thế, trên khuôn mặt vẫn chẳng mấy khi lộ ra nụ cười, ngoại trừ cười lạnh của gã, giờ khắc này lại chợt nhếch miệng, nở một nụ cười vừa khiêu khích, vừa dụ dỗ, “Đến giờ ta vẫn không đẩy ngươi ra, ngươi còn cứ dông dông dài dài như vậy, ta có thể sẽ không nhẫn nại được nữa đâu.”

Ánh mắt Càn Đạt hiện lên mấy phần bất ngờ, mấy phần mừng rỡ như điên. Trong một khoảnh khắc, vẻ mặt hắn thậm chí còn có chút trẻ con. Hắn lập tức ôm chặt lấy Khiên Na, dùng khát vọng khó tin nổi ngậm lấy môi Khiên Na. Hắn mút lấy môi lưỡi Khiên Na, phảng phất như mặt đất đã khô cạn một trăm năm bỗng nhiên gặp được một cơn mưa sau trời hạn, tham lam mút mát. Nụ hôn này dẫu có nồng nhiệt, nhưng vẫn lẫn theo mấy phần trúc trắc, có lúc răng thậm chí còn va phải nhau, khiến cho Khiên Na có chút dở khóc dở cười.

Nhìn bộ dạng tà mị như thường lúc hắn đùa giỡn mình trước đó, còn tưởng rằng hắn đã là tay già đời qua vô số bụi hoa. Không ngờ lại vẫn là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch.

Ước chừng một canh giờ sau, hai con quỷ gân mỏi lực kiệt ngã xuống thảm rêu ướt át mềm mại, lồng ngực thở dốc kịch liệt. Càn Đạt nhẹ nhàng chống người mình dậy, nhìn hai mắt thất thần vì vui sướng cực hạn của Khiên Na, thân thể màu xanh cường tráng quấn trong mái tóc trắng như tuyết, toát ra tư thái lười biếng ngày thường tuyệt đối sẽ không thấy được. Càn Đạt tham lam ngắm nhìn, phảng phất như chỉ hận không thể cắn nuốt tình nhân của hắn vào bụng, vĩnh viễn giữ lấy hết thảy. Mà ánh mắt hắn lướt xuống dưới, lại phát hiện trên mặt đất gần cặp chân mạnh mẽ kia hình như có một vệt máu đỏ tía.

“Ngươi bị thương rồi!” Càn Đạt hoảng hốt.

Khiên Na miễn cưỡng liếc mắt nhìn hắn, “Ngươi kích động như vậy, không bị thương mới là lạ.”

“Ngươi… Sao ngươi không nói cho ta!” Cảm giác áy náy che ngợp bầu trời trước mắt Càn Đạt, khuôn mặt đẹp đẽ kia vậy mà lại hiện

lên vẻ đau lòng.

Khiên Na thấy hơi buồn cười, nói, “Chút ít thương tổn như vậy sẽ khép lại ngay thôi, đừng hoảng hốt như vậy.” Nói xong, con ngươi màu vàng đảo một cái, rơi vào trên khuôn mặt yêu diễm kia, “Có điều, trình độ của ngươi ở phương diện này đúng là cần cải thiện, nhìn tướng mạo ngươi, ít nhất cũng phải sống ba trăm năm rồi, phương diện này sao vẫn còn non tay như vậy? Ngay cả phải chuẩn bị thế nào cũng không biết?”

Càn Đạt dẩu môi có chút oan ức, ỉu xìu như quả cà tím héo, toàn bộ vẻ hung ác lúc trêu chọc gã đều đã chạy đi đâu mất, hệt như một thiếu niên làm sai chờ bị phạt. Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, Khiên Na lại không khỏi nhớ tới Nhan Phi.

Có lẽ tính tình hai người giống nhau, nên mới trở thành bạn bè.

Có điều, cũng chẳng biết giờ Nhan Phi đang thế nào. Đứa bé kia giờ đã tròn mười tám tuổi, xem như là người lớn, không những biết chăm sóc bản thân, mà thậm chí còn có thể chăm sóc sư phụ là gã. Đáng lý ra gã không cần phải lo lắng. Thế nhưng gã vẫn không nhịn được mà lo lắng trong lòng, chỉ cần có được tin tức về Khố Mã Ma La, gã sẽ lập tức trở về nhân gian một chuyến. Dẫu có phải mặc kệ lệnh cấm của Hàn phán quan, cưỡng ép lao ra, cũng nhất định phải trở về một chuyến.

“Thương thế của ngươi… thật sự không sao chứ?” Giọng Càn Đạt vang lên kéo gã trở về hiện thực.

Khiên Na thở dài, chống thân thể dư vị chưa tan của mình dậy, kéo miếng lụa trước đó vẫn luôn quấn quanh hông tới, giật xuống một mảnh nhỏ qua loa sửa sang lại bản thân, “Có chút thương tổn ấy mà đã sợ sợ sệt sệt, vậy thì ta cũng không cần sống trong địa ngục nữa.” Gã nói xong, liền đứng dậy, dáng dấp mạnh mẽ mà mỹ lệ như liệp báo, Càn Đạt nhìn mà hơi ngây dại.

Khiên Na hỏi hắn, “Giờ chúng ta đã thoát hiểm, ngươi dự định thế nào?”

Càn Đạt chớp mắt, nói, “Nhưng vẫn chưa tìm được Khố Mã Ma La mà, không phải sao?”

“Đây có lẽ sẽ là một vũng nước đục, nếu như ngươi còn muốn trở thành Hồng Vô Thường chính thức, thì đừng tiếp tục dính vào nữa.”

“Ý ngươi là, chuyện Khố Mã Ma La làm có thể là do Phong Đô âm thầm sai khiến? Nhưng tại sao bọn họ lại muốn làm như vậy? Chuyện này có ích lợi gì cho bọn họ?”

Khiên Na cười lạnh, “E là không chỉ do mỗi Phong Đô.”

Hai con quỷ sửa sang xong quần áo, Khiên Na đốt một đống lửa xanh trong hang. Gã thoáng ngước mắt, quan sát tầm hương quỷ không hiểu sao lại hơi trở nên ngượng ngùng đang ngồi đối diện. Càn Đạt ngồi nghiêm trang, hoàn toàn không có tư thái điêu luyện thành thạo tà mị trước đó, hai mắt thi thoảng lại liếc về thân thể gã, nhìn gã rồi lại nhìn bản thân, cuối cùng cuống quít dời tầm mắt đi, phảng phất như không biết nên thả tay chân, hai mắt vào nơi nào.

Khiên Na cảm thấy rất thú vị. Quỷ trong địa ngục lại có thể thẹn thùng thành như vậy? Xem ra hắn đã bị nhân gian ảnh hưởng không ít. Thế nhưng tư thái ve vãn thân kinh bách chiến lúc đó là làm sao? Rõ ràng thân vẫn đang rơi vào hiểm cảnh, mà tâm trạng chơi đùa của Khiên Na cũng bị khơi lên. Thế nên, gã nhẹ nhàng nói, “Nhan Phi mà biết được chuyện giữa ta và ngươi, cũng không biết sẽ làm thế nào. Ngươi là bạn của nó, lại dám đánh chủ ý lên sư phụ nó.”

Càn Đạt tức khắc như thể hơi hoảng loạn, “Y… y có khi sẽ một đao đâm chết ta.”

Khiên Na hạ giọng cười thành tiếng, “Nói như vậy, việc này chính là bí mật giữa ta và ngươi.”

Vào đúng lúc này, Càn Đạt lại ngẩng đầu lên, hỏi một câu tựa như có chút ngạc nhiên, “Nhan Phi cả ngày đều gây phiền phức cho ngươi đúng không? Ta thấy y không phải kiểu người chịu nghe lời. Ngươi có thấy y phiền không?”

Nghĩ đến đồ đệ luôn làm mình đau đầu, Khiên Na liền lắc đầu cười nói, “Ừ, đúng là cả ngày nó đều gây rắc rối cho ta. Nhưng đại đa số thời điểm vẫn hiểu chuyện lắm.” Nói xong, cặp mắt vàng lại liếc hắn như hơi ngờ vực, “Có điều, nó vậy mà lại không hề nhắc tới ngươi với ta, ta nhất định sẽ tính toán sổ sách với nó rõ ràng.”

Càn Đạt chẳng hiểu sao lại như thể hơi co người lại, “Là… Là ta không cho y nói, dù sao ta cũng lén lút đến nhân gian chơi, chẳng may bị lộ, ta sẽ bị phạt nặng lắm!”

Khiên Na hừ một tiếng, bỗng nhiên như thể sực nhớ ra gì đó, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào hắn nói, “Chuyện ta và ngươi làm vừa nãy, ngươi không được phép đánh chủ ý lên Nhan Phi. Bằng không người một kiếm đâm chết ngươi sẽ không phải là Nhan Phi, mà là ta.”

Kỳ quái chính là, gã rõ ràng đang lộ ra vẻ hung ác cùng cực, lần này Càn Đạt lại dường như chẳng hề bị dọa sợ, trái lại còn bật cười, cười như một thiếu niên, “Yên tâm đi, ta không có một chút hứng thú nào với y cả.”

Chợt nghe ngoài động vọng vào tiếng gió ào ào, không lâu sau đã thấy một bóng người cao gầy đi vào. Người đến toàn thân đều bọc trong áo choàng màu nâu đậm, tiến vào trong động, bóng tối rút đi, một khuôn mặt kỳ dị hiện lên. Khuôn mặt này có hình hạt hướng dương, mà hai mắt cách rất xa, trong đôi mắt hình hạnh nhân là một màu đỏ ngầu, không nhìn thấy tròng trắng. Trên trán mọc ra một cái sừng đỏ như máu, mái tóc ngắn màu sợi đay. Mà tấm “áo choàng” kia, thực ra lại là một đôi cánh khổng lồ, phủ kín lông chim màu tím đậm cứng rắn như sắt thép, từng chiếc đều dựng đứng.

Đây chính là quỷ thân của Đạt Tát Ma La —  văn huyết quỷ.

Khiên Na vừa thấy là Đạt Tát, liền buông lỏng Trảm Nghiệp Kiếm đã nắm trong tay ra, lập tức ngã về mặt đất. Mà Đạt Tát nhìn thấy gã, rồi nhìn sang Càn Đạt bên cạnh xong, liền nở nụ cười khổ, “Biết trước đó là chuyện tệ hại như vậy, ta tuyệt đối sẽ không kéo các ngươi vào.”

Khiên Na vội vàng tiến tới hỏi, “Sau khi ta đi đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Tương Dương thế nào rồi?”

Đạt Tát rũ cặp mắt màu đỏ xuống, mặt hiện lên vẻ rầu rĩ, “Sau khi ngươi đi, thành Tương Dương đã rối loạn. Có rất nhiều con cái các nhà bắt tay với nhau cùng trốn đi, cũng có bậc làm cha mẹ nhẫn tâm bởi vì trước đây từng ngược đãi con mình, sợ sệt bị giết nên đã xuống tay trước. Ngươi không biết sợ hãi sẽ khiến cho con người ta làm ra được chuyện thế nào đâu, hiện giờ đã rất khó nói rõ, vụ nào là do Hồng Vô Thường làm, vụ nào do những người đó tự mình làm, nói không chừng, sau khi bị ngươi nhìn thấy, nàng đã dừng tay rồi, còn lại… đều là cha mẹ con cái tự giết nhau. Phong Đô tuy có phái tới Hồng Vô Thường mới, nhưng cũng chỉ để làm bộ vậy, cũng không quản chuyện xảy ra ở nhân gian. Sau đó Nhan Phi nói cho ta biết chuyện các ngươi nhìn thấy Khố Mã trong đầu vị thiếu gia kia, ta liền chạy đến. Ta… ta không ngờ nàng sẽ làm ra chuyện như vậy…”

“Tìm được Khố Mã Ma La chưa?”

“Có tin tức, nhưng vẫn không thể xác định được.”

“Vậy Nhan Phi thì sao?”

“Y…” Đạt Tát Ma La dừng lại, tựa như liếc mắt nhìn về phía sau gã, rồi tiếp tục nói, “Y về Biện Lương chờ ngươi rồi.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện