Càn Đạt cùng mấy nô lệ khác nhấc A Xa Ni Vương bước chân đã lảo đà lảo đảo trở về tẩm cung ẩn sâu trong lòng núi của Vô Gian vương cung. Trần nhà cao cao được mấy cột trụ thị nhục tinh tế đẩy lên, rất nhiều loài nấm và rêu phát sáng trong đêm lan tràn trên vách tường không biết được đúc ra từ đá hay sắt, trên mặt đất thô ráp là một bức hoạ do vầng sáng nhàn nhạt tạo thành, có vẻ là hình ảnh một ma gia quỷ đang điều khiển chiến xa rong ruổi khắp nơi. Trong tẩm điện là một cái giường rộng lớn bị từng lớp lụa mỏng bao phủ, khung giường dường như được tạo thành từ xương cốt một loại cự thú nào đó, trên đầu giường đặt một cái đầu lâu dê to tướng, nhưng trên đầu lâu lại có đến bốn hốc mắt, đã vậy cặp sừng còn khổng lồ sắc bén.
Bọn người hầu đặt thân hình cao lớn nặng nề của A Xa Ni vương lên giường, một vài tên hạ quan liền vội vã thay hoa phục trên người cho quốc vương. Sau một phen rối ren, mọi người lui ra, Càn Đạt dùng thân phận thị tẩm đêm nay để lưu lại.
Ban nãy Càn Đạt đã tranh thủ cơ hội tiếp cận A Xa Ni Vương dùng một vài pháp thuật mê hoặc đơn giản nhất mà cũng khó phát hiện ra nhất của Hồng Vô Thường với hắn. Loại pháp thuật sẽ làm cho mục tiêu có ấn tượng tốt với Hồng Vô Thường, có chút tương đồng với thuật thôi miên, thông qua một vài kỹ xảo phát âm và dẫn dắt, phối hợp với vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp của Hồng Vô Thường, thường thường có thể làm cho mục tiêu buông lỏng cảnh giác trong một khoảng thời gian ngắn, cảm xúc cũng không tự chủ được bị dẫn dắt, thuận tiện cho Hồng Vô Thường tiến thêm một bước, thi triển những pháp thuật phức tạp hơn như báo mộng thuật hoặc quan tình thuật. Dùng loại pháp thuật này để đối phó một vài người ôm lòng phòng bị với bọn họ có lẽ sẽ không tạo thành hiệu quả tốt được như vậy, mà nếu đối phương không hề phòng bị, như A Xa Ni Vương, thì sẽ chính là một pháp thuật lợi hại làm ít được nhiều.
Sở dĩ hắn làm cho A Xa Ni Vương “say khướt” nhanh như vậy, thực ra là sau khi dùng mê hoặc thuật, đã chồng thêm một tầng thôi miên thuật, mượn lấy cơ hội này, dùng báo mộng thuật với quốc vương, đi trong mộng tìm kiếm manh mối.
Hắn nghĩ ngợi, rồi quyết định hóa Dẫn Hồn Linh ra.
Dẫn Hồn Linh và Độ Ách Tán đều do mệnh hồn của Hồng Vô Thường luyện thành, là một phần kéo dài của thân thể Hồng Vô Thường, cũng giống như Trảm Nghiệp Kiếm của Thanh Vô Thường. Bình thường, vào những lúc không tiện để lộ hai thứ này ra ngoài, bọn họ có thể nuốt Dẫn Hồn Linh vào trong bụng, còn Độ Ách Tán cũng có thể thu nhỏ lại rồi bỏ vào trong tay áo.
Có điều, dù sao Càn Đạt cũng chỉ là Hồng Vô Thường dự bị, Dẫn Hồn Linh Độ Ách Tán của hắn cũng không được đúc thành từ mệnh hồn của mình, không thể biến hóa thao túng thoải mái theo ý mình như vậy. Có lẽ là bởi vì mấy năm gần đây hắn hay sử dụng, cho nên Dẫn Hồn Linh cũng dần sinh ra liên hệ với hắn, gần đây hắn cũng đã học theo các Hồng Vô Thường cách giấu lục lạc vào bụng.
Chỉ là lúc nôn ra ngoài một lần nữa, dù sao cũng không thể nào thông thuận được như Hồng Vô Thường, thử nhiều lần, cuối cùng vẫn đưa ngón tay vào cuống họng, mới có thể nôn nó ra ngoài cùng với một đống thức ăn chưa tiêu hóa hết. Càn Đạt mặt mày buồn nôn ghét bỏ, dùng hai đầu ngón tay nhấc hai quả lục lạc kia ra, giật mảnh chăn của A Xa Ni Vương qua lau khô ráo. Nhưng hắn còn chưa kịp thi triển pháp thuật, đã đột nhiên nhìn thấy ánh nến trong điện chập chờn, một ngọn gió lạnh thổi vào, không lâu sau liền nghe thấy một tiếng gọi “Càn Đạt” trầm thấp.
Là Khiên Na!
Càn Đạt luống cuống tay chân nhét Dẫn Hồn Linh vào trong thắt lưng mình, quay người lại, quả nhiên thấy Khiên Na đang vươn mình tiến vào từ một cánh cửa sổ nhỏ hẹp trên cao, nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất. Càn Đạt nhận ra làn da của Khiên Na đã bắt đầu trở nên xanh, sừng cũng bắt đầu uốn lượn, nghĩ ra được là hiệu lực của biến hình đan sắp mất, mà Khiên Na lại không ăn viên mới.
“Sao ngươi cũng tới đây?”
Khiên Na chỉ vào cái giường lớn, lời ít mà ý nhiều, nói, “Lối đi dưới giường hắn.”
Càn Đạt mặt mày kinh ngạc, “Làm sao ngươi biết?”
“Tìm hiểu được từ Tam vương tử kia.” Khiên Na không định nói cho hắn biết chuyện kết khế ước.
Vừa nghĩ tới Khiên Na đã “tìm hiểu” thế nào, Càn Đạt đã thấy bực bội đầy bụng, mặt cũng tối sầm đi, “Hừ, nhìn ngươi bình thường lúc nào cũng đàng hoàng nghiêm túc, không ngờ làm chuyện như vậy cũng thuận buồm xuôi gió.”
Khiên Na ngửi ra được mùi chua nồng nặc từ giọng hắn, không biết nên khóc hay cười, nói, “Không phải ngươi cũng cùng vị vương kia vừa ôm vừa sờ còn gì, giờ còn nói ta?”
“… Ta có thể bảo vệ mình. Trước đó nếu không phải ta ra tay sớm, hắn đã hôn ngươi rồi!”
Khiên Na lườm hắn như thể vô cùng đau đầu, “Đủ rồi! Chính sự quan trọng!”
Hai con quỷ cúi người xuống, mất công tốn sức chui xuống dưới gầm giường vốn cũng không rộng rãi là bao. Giường tuy cao, mà đối với loại quỷ có thân hình cao lớn như Khiên Na thì vẫn cứ hơi chật chội. Hai con quỷ lần mò dưới gầm giường cả buổi, cuối cùng Khiên Na phải dùng quỷ hỏa trong lòng bàn tay chiếu sáng được một mảng gạch có màu không giống với những nơi khác, gõ gõ, quả nhiên là rỗng. Bọn họ liền ấn lên xung quanh, cuối cùng ấn lên một miếng gạch nhỏ không hề nổi bật, sau tiếng bánh răng chuyển động không biết vọng ra từ nơi nào, chỗ gạch có màu sắc khác đó bỗng nhiên lún xuống, sau đó di chuyển qua một bên.
Khiên Na cùng Càn Đạt liếc mắt nhìn nhau, rồi nhìn xuống cửa đường hầm. Chỉ là một màu đen kịt, không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Khiên Na đi đầu, trước tiên duỗi chân vào, thăm dò, không chạm được tới mặt đất. Gã ngẩng đầu lên nói với Càn Đạt, “Ta đi xuống trước.”
Càn Đạt gật đầu.
Khiên Na buông lỏng tay, cả người liền nhanh chóng rơi xuống. Gã mở bàn tay ra, quỷ hỏa màu xanh chiếu sáng những vách đá đang chĩa tới từ xung quanh. Nhưng rơi được một lúc, không gian bốn phía bắt đầu trải rộng ra vô tận.
Đó là một hang đá dưới lòng đất vô cùng rộng lớn, vô số cột trụ giống như những măng đá cự đại nối liền trần hang cao ngút với mặt đất gồ ghề. Bóng tối đậm đặc như mực, ập tới từ bốn phương tám hướng, mà cả người Khiên Na thì đang chậm rãi rơi xuống như một ngôi sao băng màu xanh, phá vỡ bóng tối và yên tĩnh vô biên.
Đột nhiên, một luồng sáng xanh tỏa ra từ sau lưng Khiên Na, trong nháy mắt đã ngưng tụ thành Trảm Nghiệp Kiếm bay tới dưới chân gã, dần dần làm chậm lại tốc độ gã rơi xuống. Thân kiếm tỏa ra ánh sáng, chiếu sáng một tấc vuông xung quanh gã.
Không ngờ trong lòng đất của vương cung Vô Gián lại có một hang động đá lớn như vậy.
Còn chưa hạ xuống đất, đã chợt nghe từ nơi nào đó trên không vọng tới một tiếng thét thất kinh. Khiên Na biết là Càn Đạt đã nhảy xuống theo, bèn vội vàng điều khiển Trảm Nghiệp Kiếm bay lên, nhanh chóng đỡ lấy Càn Đạt, hai người bị tốc độ rơi của Càn Đạt làm cho trụy xuống dưới hẳn một đoạn mới đứng vững được, Khiên Na cảm giác cánh tay mình suýt nữa bị đập gãy. Nhưng lúc nhìn thấy Càn Đạt trong lồng ngực đang sợ hãi không thôi ôm lấy mình, lại đột nhiên cảm thấy hắn rất đáng yêu, thế nên trên mặt càng lộ ra ý cười.
Càn Đạt lại nghĩ rằng Khiên Na đang chê cười hắn, trên mặt nóng bừng. Lại bị Khiên Na nhìn thấy bộ dạng mất mặt như vậy… Thế nên, hắn dùng sức đẩy Khiên Na ra, kết quả là cả người vẫn đang bất ổn, suýt nữa lại ngã từ Trảm Nghiệp Kiếm xuống. Khiên Na nhịn cười kéo hắn lại, mắng, “Lộn xộn cái gì, còn một đoạn nữa mới xuống đất, ngươi muốn ngã thành thịt băm à?”
“…”
Hai người rơi xuống, Khiên Na giơ kiếm lên, trên thân kiếm lại bùng lên quỷ hỏa màu xanh cháy hừng hực, rọi sáng cảnh tượng chung quanh. Đâu đâu cũng có những pho tượng bách quỷ cự đại mà đồ sộ, cao tới mấy chục trượng, sắp thành từng hàng như mê cung. Giữa bóng sáng âm u rung động, những khuôn mặt quỷ dữ tợn đó lại càng trở nên thê thảm âm lãnh, tư thế giương nanh múa vuốt vặn vẹo quái dị. Có vài tượng quỷ thậm chí còn không có cả mặt, trên đầu chỉ có một mặt phẳng trống trơn. Còn có một phần lớn tượng căn bản không phải quỷ dạng người, hoặc là a cát trùng đầu đuôi đều mọc vô số những xúc tu, hoặc là hỗn độn quỷ được đắp thành từ vô số khối thịt vụn, còn có một đống phong nhân quỷ khi thì hợp lại khi thì tản ra.
Càn Đạt than thở, “Đây là ai đúc ra? Ai lại có thời gian đúc ra nhiều tượng như vậy?”
Khiên Na cau mày, gã cảm giác những pho tượng này hẳn không chỉ được tình cờ đặt ở đây.
Gã mơ hồ nhớ tới từng nghe nói, nữ thần Mạnh Bà mà tuổi tác đã trở thành câu đố ở Phong Đô có lần sau khi say rượu đã nói gì đó về một trận pháp cổ xưa, cần phải dùng tới “thế thân” của tất cả các loại quỷ trong địa ngục. Cái gọi là “thế thân”, chính là người giấy hoặc tượng đúc theo hình dạng quỷ chân thực. Có điều nhìn mấy pho tượng này, trên người tích đầy bụi, còn bị giăng không ít mạng nhện, có vẻ đã bị phủ bụi rất lâu.
“Đi thôi.” Khiên Na chỉ muốn mau chóng tìm thấy Khố Mã Ma La.
Lần thứ hai bay lên, bọn họ bay đến trên đỉnh đầu la sát quỷ có tầm nhìn cao nhất, nhìn ra bốn phía. Những bức tượng tương tự lan ra ngoài như rừng rậm, chỉ là có một mảnh đất rộng lớn nằm chính giữa ở gần vị trí này, lại có vẻ không hề có tượng.
Lẽ nào những bức tượng đó đều là vây quanh mảnh đất trống kia?
Khiên Na nhấc Trảm Nghiệp Kiếm lên, trực tiếp bay về phía mảnh đất trống kia. Đến lúc tới gần, gã không khỏi khẽ thốt lên.
Trên mảnh đất trống, trải đầy những thi thể xếp ngang dọc tứ tung, lít nha lít nhít, lớp