Ngọn thánh hỏa Hồng Liên nhanh chóng hợp lại, phảng phất như hơi nóng khiến không khí bốc cháy cũng đang từ từ tụ lại. Kèm theo dư quang vắng lặng của hoa Bát Đàm Ma là tiếng chuông u mị mờ ảo xa xa gần gần, ngân nga theo nhịp điệu.
Thông thường, quỷ quái chạy trốn tới nhân gian nghe thấy tiếng chuông như vậy sẽ biết là Thanh Hồng Vô Thường đang đến.
Từ bóng tối giữa hai pho tượng đá khổng lồ chậm rãi hiện lên một bóng người sáng rực rỡ. Đó là một la sát quỷ nữ, mặt mũi nàng ta yêu diễm xinh đẹp, mái tóc đỏ như lửa rực cháy tung bay phía sau, trên cặp sừng nhỏ nhắn hơn sừng của la sát quỷ nam treo đầy những món trang sức tinh xảo màu bạc. Váy đỏ phiêu dật mềm mại, lộ liễu hơn nhiều so với trang phục thường ngày của nữ tử trên nhân gian, cổ áo khoét sâu, lộ ra một mảng lớn da dẻ trên cổ trên vai. Đai váy buộc lấy vòng eo nhỏ không đủ một vòng cánh tay, trên đôi chân trần trụi dưới lớp váy đỏ cũng đều đeo những quả chuông nhỏ bàng bạc.
Đây chính là quỷ thân của Khố Mã Ma La.
Rất khó nói xem Khiên Na và Khố Mã có thể được tính là bạn bè hay không, tính tình hai người họ không hợp, vừa thấy mặt là sẽ chặn họng nhau, nhưng vì quan hệ giữa Đạt Tát và Khố Mã, cho nên cũng coi như có chút giao tình.
Tuy nói có cãi nhau, nhưng dù sao giữa hai bên cũng không ôm tâm tư lợi dụng gì nhau cả, đây đã có thể coi như quan hệ đơn thuần đến khó mà tin được giữa thế giới chúng quỷ. Bây giờ biết được nàng ta chính là người đã gây ra những thảm án liên tiếp tại Tương Dương, Khiên Na không nói rõ được trong lòng mình là cảm xúc ra sao.
Khố Mã nhẹ nhàng tựa Độ Ách Tán lên đầu vai mình, khóe mắt cong lên nheo mắt nhìn hai người họ, mãi một lúc, mới khẽ thở dài nói, “Khiên Na Ma La, ngươi hà tất phải vậy. Trước đây ta nói ngươi ngu ngốc, bây giờ xem ra không phải ngươi ngu ngốc, mà là thích rước phiền toái cho mình. Chuyện này căn bản không liên quan nhiều tới ngươi, tội gì phải vậy?”
Khiên Na nắm chặt Trảm Nghiệp Kiếm, nói, “Tại sao ngươi phải làm như vậy? Hoa Bát Đàm Ma rơi vào tay ngươi như thế nào?”
“Ngươi đã có thể tìm được tới đây, trong lòng ắt cũng đã có được đáp án rồi chứ.”
“Là Phong Đô bảo ngươi làm vậy, hoa Bát Đàm Ma cũng là bọn họ đưa cho ngươi.” Khiên Na nhíu chặt mày, “Bọn họ để ngươi đi giết người, nhưng lại vừa không thể nói là bọn họ sai khiến được. Ngươi là con dao, là kẻ thế mạng cho bọn họ.”
Khố Mã xa xôi nhìn gã, không nói gì.
Trong mắt Khiên Na cuồn cuộn lửa giận, “Tại sao phải đáp ứng chuyện như vậy? Ngươi có nghĩ tới Đạt Tát hay không? Ngươi là Hồng Vô Thường, ngươi quên mất lời thề giám hộ nhân gian chúng ta từng lập rồi sao!”
“Ha ha ha ha! Lời thề?” Trong tiếng cười chói tai của Khố Mã toàn là trào phúng, “Chúng ta là quỷ? Tại sao lại phải giám hộ nhân gian? Đến chính thế giới của mình mà chúng ta còn không bảo hộ được cho tốt. Những kẻ kia thì có khác biệt gì với chúng ta, dựa vào đâu mà bọn họ có thể chiếm cứ thế giới tốt đẹp như vậy?”
“Bọn họ không chế ra những ác nghiệp mà ngươi ta đã làm ra!”
“Ác nghiệp? Kiếp cuối cùng của ta, cha ta ghẻ lạnh ta hơn hai mươi năm, bất luận ta có cố gắng muốn làm ông ta vui lòng thế nào đi nữa, trên chiến trường liều mạng thế nào vì ông ta đi nữa, thứ nhận được vĩnh viễn chỉ là chế nhạo và lạnh nhạt, chỉ vì sự chán ghét của ông ta mà ta mất mẹ. Ta là con ruột của ông ta, nhưng ông ta chưa bao giờ tổ chức sinh nhật cho ta được một lần, chưa bao giờ xoa đầu ta, chưa bao giờ khen ngợi ta nửa câu, thậm chí còn chưa từng mỉm cười với ta. Năm mười hai tuổi ta suýt nữa ốm chết, ông ta không đến thăm ta dù chỉ một lần. Ông ta trao hết sủng ái cho con gái của ông ta, cố tình chỉ có ta là vô hình trong mắt ông ta, chỉ có lúc gặp phải chuyện xấu như sang địch quốc đi sứ thì ông ta mới nghĩ tới ta. Người người đều nói ta là vương tử cao quý, lại không một ai biết ta còn chẳng bằng trẻ con nhà bình thường, bởi vì ngay cả cha mẹ mà ta cũng không có.
Ta vốn đã dự định bỏ qua, ông ta không thích ta, ta cũng không có cách nào thay đổi được. Nhưng đúng lúc ấy, ông ta lại cố tình bắt đầu đối tốt với ta. Lão bắt đầu khen ta làm việc kỹ lưỡng cẩn thận, sẽ gọi ta cùng lão đi săn, còn cùng ta thương lượng quốc sự. Ngươi có hiểu được cảm giác mừng rỡ như điên lúc đột nhiên nhận được thứ tưởng như cả đời này đều vô vọng đạt được không? Thứ ta muốn chẳng qua cũng chỉ là tình thương của cha bình thường nhất, một thứ mà những kẻ khác đều có, với ta lại là khó như lên trời. Ngay vào lúc ta cho rằng cuối cùng thì giấc mộng của mình cũng trở thành sự thật, lại phát hiện lão bỗng nhiên lấy lòng chỉ là vì đang ước ao vợ ta, muốn dựa vào cơ hội thân cận với ta để chiếm lấy nàng… Vợ ta chỉ vì không chịu nổi nỗi nhục này nên tự sát, đến ngay cả người duy nhất có thể cho ta chút an ủi trong cả kiếp người mà lão cũng cướp đi. Kẻ cầm thú như vậy chẳng lẽ không đáng chết sao?
Lẽ nào lão sinh ra ta thì ta không thể hận lão? Cũng đâu phải ta bắt lão phải sinh ra ta?”
Khố Mã càng nói, tầm mắt của nàng ta lại dường như càng trở nên trống rỗng mờ mịt, vẻ mặt của nàng cũng thay đổi theo lời kể, trong khoảnh khắc đó, khuôn mặt của Khố Mã đã không còn giống như một la sát nữ ngôn từ sắc bén, kiều diễm như hoa trong ngày thường nữa, mà là một nam tử nhân loại tràn ngập thần thái cô tịch, vụn vỡ và căm hận.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, nàng ta phảng phất như đã biến trở về thành vị vương tử có cảnh ngộ bi thảm của kiếp trước, chìm sâu trong đó, không thể tự thoát ra được.
Chuyện này có vẻ rất không bình thường.
Chuyện kiếp trước dù có bi thảm đến thế nào đi nữa, cũng đã cách hẳn một lằn ranh sinh tử, kể cả có biết được cũng chỉ giống như phủ một lớp sương mù không rõ, không thể có cảm thụ rõ ràng như đối mặt với kỳ cảnh vậy được. Huống hồ nàng ta đã sinh sống trong địa ngục thời gian dài như vậy, trước đây khi trở thành Hồng Vô Thường, đứng trước Nghiệt Kính Đài nhìn vào bộ dạng của mình kiếp trước cũng không kích động được thành như vậy. Mà hiện giờ, mức độ dao động cảm xúc của nàng ta lại vô cùng kịch liệt, như thể nhớ lại chuyện xảy ra cách đây không lâu.
Lẽ nào… nàng có ký ức của kiếp đó?
Biết đến chuyện kiếp trước và thật sự nắm giữ ký ức kiếp trước là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Nếu chỉ là biết, sẽ giống như đọc một cuốn sách không liên quan gì đến mình, không có bất cứ gợn sóng tình cảm nào cả. Nhưng nếu như có ký ức, thì sẽ ôn đi ôn lại từng chuyện đã xảy ra hết lần này tới lần khác trong đầu mình, sinh ra các loại tình cảm từng có vào lúc đó, thậm chí còn lẫn lộn thân phận của mình, coi mình vẫn còn đang ở kiếp trước, cho nên sẽ phức tạp và mãnh liệt hơn so với chỉ vỏn vẹn biết được chuyện kiếp trước nhiều lắm. Nhưng bọn họ làm quỷ, trước lúc sống lại trong địa ngục, tất đã phải uống canh Mạnh Bà giống như những sinh linh khác, quên đi tất cả, sao có khả năng có được ký ức kiếp trước?
Khố Mã khẽ rũ đầu, lúc nâng đầu trở lại, nàng ta dường như đã trở về hiện tại, biến trở về bộ dạng luôn nhỏ nhẹ yểu điệu, “Ngươi nói xem, nếu như một cặp cha mẹ không yêu thương con bọn họ, tại sao còn phải sinh ra nó làm gì? Nếu như thứ gọi là “yêu” này đã không thể miễn cưỡng, vậy thì cũng có thể lựa chọn không sinh ra chứ?”
“Cho nên ngươi đã dựa vào sức mạnh của hoa Bát Đàm Ma đi dẫn dắt mê hoặc đám nhân loại kia, làm cho bọn họ giết cha mẹ ruột mình?! Ngươi cũng biết ngươi làm vậy là đang hại bọn họ kiếp sau sẽ phải đầu thai xuống địa ngục giống như ngươi!”
“Vậy thì thế nào. Những người chết đó căn bản đều không xứng làm cha làm mẹ! Giờ ta chỉ hận bản thân mình năm đó đã nhẹ dạ, không thật sự giết tên cầm thú kia.”
Khiên Na biết hiện tại Khố Mã đã lẫn lộn kiếp này với kiếp trước, hơn nữa trong quá trình bám vào thi thể trẻ sơ sinh cũng đã không ít lần bị người nhà ghẻ lạnh ngược đãi vứt bỏ, cho nên tâm trạng càng trở nên kích động hơn. Hiện giờ, nàng ta đang rơi vào một tiết điểm trên đà suy sụp mà rất nhiều Thanh Vô Thường và Hồng Vô Thường đều đã từng trải qua, quá nhiều ký ức không hề tươi đẹp trầm tích lại sâu trong linh thức nàng, làm nàng sinh ra nghi vấn và căm hận với tất thảy.
Nếu như xử lý không tốt, nàng rất có thể sẽ giống như những Thanh Hồng Vô Thường đã biến thành tro bụi, đi tới bước đường cùng tất phải hủy diệt.
Buông Trảm Nghiệp Kiếm ra, mặc cho thanh kiếm kia bị những mạch máu nối từ thân thể nắm giữ nổi bồng bềnh giữa không trung, hai tay buông xuống trước người, thể hiện mình không hề có ác ý. Gã thử thăm dò lại gần Khố Mã Ma La, nỗ lực làm giọng dịu đi, “Khố Mã, ngươi làm thế nào mà chiếm được ký ức của kiếp trước?”
Khố Mã Ma La câu khóe môi thoa son đỏ, “Ngươi đoán được không? Ha ha, chắc ngươi sẽ không bao giờ nghĩ tới, nếu như ngươi thực sự nhớ lại được kiếp trước của mình, sẽ tạo thành ảnh hưởng lớn thế nào tới ngươi.”
“Khố Mã, hiện giờ đầu óc ngươi đang rất loạn, ta hiểu được. Ngươi chỉ đang không phân biệt rõ được thân phận hiện giờ của mình. Để ta dẫn ngươi trở về bên cạnh Đạt Tát Ma La, giao hoa Bát Đàm Ma ra, ta và Đạt Tát sẽ cầu xin Hàn Tử Thông cho ngươi.”
“Ha ha ha, sau đó thì sao? Ngươi cho rằng bọn họ sẽ bỏ qua cho ta? Bọn họ vốn đã muốn lợi dụng ta đi làm những giao dịch mà thần tiên bọn họ xem thường, hiện tại thân phận của ta đã bị ngươi vạch trần, đương nhiên sẽ phải diệt khẩu, thuận tiện đổ hết mọi chuyện lên đầu ta. Khiên Na, ta đã không còn quay đầu lại được nữa rồi.” Nàng nói, sau lưng bỗng nhiên bắt đầu tỏa ra từng luồng ánh sáng đỏ đồng, từng tia thanh thánh khí hóa thành làn gió nóng ập vào mặt Khiên Na, làm gã phải cảnh giác. Gã âm thầm thôi thúc Trảm Nghiệp Kiếm, gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng ta, nói, “Khố Mã! Đạt Tát Ma La đang ở bên ngoài cung, hắn vẫn luôn tìm ngươi!”
Khố Mã lại mặt vô cảm nói, “Hiện giờ nếu như các ngươi rời khỏi nơi này, ta có thể buông tha cho các ngươi. Bằng không, đừng trách ta không nể tình.”
“Khố Mã!”
Vừa dứt lời, Độ Ách Tán trong tay Khố Mã đã xoay tròn, những cánh hoa mạn châu sa hoa uốn lượn bên trên phảng phất như có được sinh mệnh cũng bắt đầu biến hoá, hai viên Dẫn Hồn Linh buộc trên cán dù cũng chập chờn phát ra âm luật tinh xảo mê người. Khiên Na cũng lập tức hai tay kết ấn, đọc chú văn, Trảm Nghiệp Kiếm rực lên ánh lửa xanh, kiếm khí hạo nhiên dâng trào về phía ma mị khí tỏa ra trên tán dù.
Hai luồng sức mạnh va vào nhau, từng vòng khí lưu như gợn sóng nhanh chóng quét ngang cả cung điện dưới lòng đất.
Khiên Na cảm thấy có ánh sáng trắng lóe lên, nhất thời khó có thể mở mắt ra. Gã dùng cánh tay che lại mắt, đến lúc buông tay xuống, lại cảm thấy kinh sợ vì mình đang ở trong một căn phòng, dường như là phòng của con người.
Đây có vẻ là thư phòng của một vị công tử, trên giá sách bên tường chất đầy bạt ngàn những sách, toàn bộ đều là những cuốn sách lớn như “Đại Học”, “Trung Dung”, “Lễ Ký”. Bóng đêm bên ngoài cửa sổ đã sâu thăm thẳm, xa xa vọng tới tiếng người gõ mõ cầm canh đang gõ lên mõ, nhưng trên tấm bàn rộng