Vòng thí luyện thứ hai được tiến hành ở địa ngục Đẳng Hoạt.
Là địa ngục chịu ác báo nhẹ nhất, địa ngục Đẳng Hoạt vốn có điều kiện sống tốt nhất trong bát đại địa ngục, mà những năm gần đây cũng càng ngày càng khô nóng khó sống, những cánh rừng rậm vốn che phủ phần lớn khu vực cũng đã dần dần bị giết chết đến sáu, bảy phần, vô số loài thú cư ngụ trong đó cũng đều chết đi theo, số lượng ít ỏi những dòng sông vẫn chưa quá vẩn đục cũng dần dần khô cạn, từng đống cá tôm phơi thây dưới lòng sông, tỏa ra mùi tanh tưởi.
Nằm giữa địa ngục Đẳng Hoạt là một vùng đầm lầy ngập đầy chướng khí, mấy chục dự bị tập hợp lại cùng nhau. Bầy quỷ nhìn qua bốn phía, tầng sương mù dày đặc làm người ta không thấy rõ thứ gì nằm ngoài ba trượng, bên trong sương mù đằng xa còn có thể mơ hồ thấy được một vài vật thể màu đen khổng lồ có dạng hình trụ. Luồng khí vẩn đục quấn chặt lên da, làm lồng ngực trở nên khó chịu. Nhân loại bình thường nếu như hít vào khí độc như vậy, chưa tới thời gian một nén nhang sẽ nghẹt thở mà chết. Mà bên trong những hồ nước xanh sẫm dính dấp sền sệt xung quanh, có thể nhìn thấy không ít bộ hài cốt của quái vật đã mục nát, cũng không hề thiếu ba ba độc cùng với vài con cá kỳ quái biết phát sáng chốc chốc lại thoáng hiện như những bóng ma.
Trên mặt bầy quỷ hiện lên vẻ mê man, lo sợ, nghi hoặc ở những mức độ khác nhau. Chỉ có Nhan Phi là trái lại trông hết sức bình tĩnh, sâu trong mắt lóe lên ánh sáng quyết tâm, tràn ngập ý chí chiến đấu nồng đậm.
Có điều, y chú ý tới, ngoài mình, vẫn còn có một con hồng lân quỷ đến từ địa ngục Hồng Liên cũng có bộ dạng bình tĩnh lãnh đạm.
Địa ngục Đại Hồng Liên là địa ngục hàn băng nằm bên trên địa ngục A Tì, mức độ lạnh giá phải gấp ít nhất là mười lần địa ngục Thanh Liên. Làn da những con quỷ ở đó thường bị đông cứng đến mức rạn nứt, máu chảy ra nhanh chóng ngưng kết thành từng đóa sương hoa toàn thân đỏ thẫm, cho nên mới được gọi là địa ngục Đại Hồng Liên. Mà hồng lân quỷ chính là loại quỷ có số lượng nhiều nhất ở đó, bọn họ trông hơi giống với thanh lân quỷ, có điều bao phủ trên người trên lưng không phải là vảy, mà là những tinh thể như hồng ngọc. Những tinh thể đó có thể nhanh chóng sinh sôi ngưng tụ, hình thành nên lớp áo giáp bảo vệ thân thể, hoặc ngưng kết trên cánh tay thành một món vũ khí cứng rắn. Trên đầu hồng lân quỷ cũng có mọc sừng, nhưng thường khá ngắn nhỏ, mà những con thư quỷ thì lại hoàn toàn không có sừng. Lòng bàn tay của bọn họ không có miệng như thanh lân quỷ, thế nhưng trên gáy bọn họ lại có đến mấy đôi mắt ẩn giấu sau mái tóc trắng dày.
Sở dĩ Nhan Phi chú ý tới hắn, chính là bởi vì hồng lân quỷ này thoạt nhìn có gì đó rất giống Khiên Na.
Nhưng mà sư phụ vẫn đẹp nhất, Nhan Phi cúi đầu lặng lẽ nở nụ cười.
Lúc này, từ trong sương mù, mấy Thanh Hồng Vô Thường chia nhau giáng xuống từ hai bên. Thanh Vô Thường đạp lên Trảm Nghiệp Kiếm, tướng tựa rồng bay, tư thế oai hùng. Mà Hồng Vô Thường thì lại nắm lấy Độ Ách Tán phiêu lãng giáng xuống, hồng y tựa hoa, u mị thê mỹ. Tư thái tựa thần tiên như vậy, bầy quỷ ở địa ngục vẫn chưa từng được chiêm ngưỡng bao giờ, tất cả đều xem mà ngây ngẩn.
Thế nhưng Nhan Phi lại chỉ nhìn thấy đúng một thanh lân quỷ trong đó, tóc trắng tung bay, ánh mắt lạnh lùng lóe ra hàn quang, đến ngay cả động tác thu kiếm cũng anh tuấn như vậy. Nhìn một lúc, không khỏi lại lộ ra mấy phần si mê.
Khiên Na vừa hạ xuống đất đã cảm nhận được công kích bằng ánh mắt hoàn toàn không tài nào lơ là được từ Nhan Phi. Gã rất muốn trừng ngược lại, mà lại sợ như vậy sẽ ảnh hưởng tới uy thế của mình, nên chỉ nhìn Nhan Phi như cảnh cáo.
Chỉ có điều, rơi vào mắt Nhan Phi, ánh nhìn này đã được lý giải một cách kỳ quái mà vặn vẹo thành “Sư phụ vậy mà lại liếc mắt đưa tình với mình?! Mình hạnh phúc quá!”.
La sát quỷ tên Nam Đạt đã làm quen với y ở vòng sơ thí, nhìn thấy y mặt mày si hán, đầu óc mơ hồ, liền dùng cùi chỏ chọc chọc y, “Này, ngươi nhìn cái gì đấy? À! Là mỹ nữ Hồng Vô Thường kia đúng không! Chính là người đứng bên cạnh vị giám khảo mặt thối kia kìa, hình như nàng là tầm hương quỷ phải không? Ai cũng bảo tầm hương quỷ trông đều rất xinh đẹp, ta còn không tin, ngày hôm nay được nhìn mới thấy là đẹp thật!”
“Giám khảo mặt thối cái gì, người ta chỉ hơi nghiêm túc thôi.” Nhan Phi phản đối cách miêu tả của đối phương về Khiên Na, rồi săm soi nhìn Hồng Vô Thường bên cạnh Khiên Na, tùy ý bình luận một câu, “Cũng tàm tạm, trông còn không đẹp bằng ta.”
“Ui, xem ngươi khoác lác kìa. Tuy mặt người ta không đẹp bằng ngươi thật, nhưng mà ngực người ta bự? Hơn nữa nếu ngươi muốn tìm một người đẹp hơn ngươi, vậy ngươi có mà mười mấy năm mới giao phối được một lần.”
Nhan Phi liền cười thần bí, “Không cần chờ đến mười mấy năm, chỉ cần ta thắng trận này…”
Chưa nói hết câu, Khiên Na đã lên tiếng.
“Phía cuối vùng đầm lầy này là nghĩa địa khôi vực. Bên trong nghĩa địa có giấu bốn mươi tấm lệnh bài.” Khiên Na nói rồi giơ phán quan lệnh trong tay gã lên, “Trong nghĩa địa sẽ có một vài quỷ hoặc địa tiên làm nhiệm vụ, các ngươi có thể thông qua đánh bại bọn họ hoặc thuyết phục bọn họ đưa lệnh bài trong tay mình cho các ngươi, đương nhiên các ngươi cũng có thể đi cướp lệnh bài của người khác. Sau khi lấy được lệnh bài, các ngươi cần mang theo nó, xuyên qua nghĩa địa, sau đó sẽ thấy phần cuối của nghĩa địa là Huyết Trì. Các ngươi cần phải băng qua được Huyết Trì, sau đó leo lên núi Đại Thiết Vi, giao lệnh bài vào tay Hắc Vô Thường trông coi trên đỉnh núi.”
Vừa nói xong, lập tức đã có vô số câu hỏi nảy ra như ong vỡ tổ.
“Cái gì?! Ngươi bảo chúng ta đi leo núi Thiết Vi! Ai leo lên được?”
“Tại sao chỉ có bốn mươi tấm lệnh bài? Chúng ta có hơn tám mươi người mà?”
“Huyết Trì lớn như vậy, phải bơi tới tận lúc nào đây!”
Khiên Na ôm Trảm Nghiệp Kiếm, lạnh nhạt đáp, “Chỉ có bốn mươi tấm lệnh bài, ý nghĩa là sau vòng này chúng ta chỉ giữ lại bốn mươi người. Còn chuyện leo lên được hay không, bơi qua được hay không, thì là vấn đề của chính các ngươi.” Nói xong, gã lùi về sau một bước, nói rằng, “Còn nữa, giống như ta đã từng nói trước, thứ các ngươi có thể sử dụng chỉ có binh khí chúng ta phát cho, vũ lực của bản thân, cùng với đạo chú thuật trước đó các ngươi đã chọn. Bất kỳ hành vi trái quy định nào đều sẽ được ngầm coi như bị đào thải. Các ngươi có thể bắt đầu được rồi.”
Tiếng nói vừa dứt, hiện trường đã có một nháy mắt yên tĩnh. Sau đó, vậy mà lại là Nhan Phi phản ứng được đầu tiên, y đột nhiên quay người nhảy vào trong sương mù. Những con quỷ khác cũng dồn dập hiểu ra, lập tức như một luồng sương đen nhanh chóng lao về phía thứ giống như một cây cột khổng lồ đằng xa.
Thể lực của Nhan Phi hiển nhiên không mạnh mẽ được bằng rất nhiều con quỷ vừa nhìn đã thấy cường tráng hơn y, tuy rằng