Khiên Na nhìn mặt gương trống rỗng, trong lòng ngập đầy mờ mịt vô cùng vô tận.
Nghiệt Kính có thể soi sáng ra mệnh hồn của bất kỳ sinh linh nào trong lục đạo, nếu như không chiếu ra, vậy thì chỉ có một khả năng — người soi gương không có mệnh hồn.
Mà sao có thể như vậy được?
Phàm là sinh linh trong lục đạo, đều sẽ có ba hồn bảy phách. Ba hồn gồm thiên hồn, địa hồn, mệnh hồn; bảy phách chính là Thi Cẩu, Phục Thỉ, Tước Âm, Thôn Tặc, Phi Độc, Trừ Uế, và Xú Phế, là ngũ giác, tri giác khởi tâm động niệm mà thành. Ngoại trừ mệnh hồn không ngừng chuyển thế, hai hồn khác cùng với bảy phách đều sẽ tản đi lúc người chết đi, thiên hồn thăng lên nhập vào với trời cao vũ trụ, hóa thành sương gió mây mưa, địa hồn dung nhập vào mặt đất hậu thổ nuôi dưỡng vạn vật. Bảy phách vốn tồn tại dựa vào thân thể, sau khi thân thể hư hại sẽ càng không thể tìm được.
Thông thường, khi một người được thai nghén, mệnh hồn sẽ đi vào thai nhi đầu tiên, sau đó thai nhi sẽ có nhịp tim. Rồi địa hồn được mệnh hồn dẫn dắt đi vào, anh nhi sẽ có dục vọng, tiếp đó thiên hồn lại được địa hồn dẫn dắt vào, anh nhi liền có linh trí, đầy đủ ba hồn, thân thể thai nhi bắt đầu thành hình, bảy phách mới từ từ được sinh ra.
Nói một cách khác, con người nếu như đã được sinh ra, thì nhất định sẽ phải có mệnh hồn. Thứ duy nhất không có mệnh hồn chính là xác sống, mà xác sống thì không có cả thiên hồn địa hồn, lại bởi vì nhiều nguyên do mà bảy phách không bị tản đi. Nhân loại có linh trí, có tình cảm như Nhan Phi sao có khả năng không có mệnh hồn được?
Hàn Tử Thông đứng lên đầu tiên, nói một câu, “Có phải là bùa chú chưa dán đúng không?”
Thấy Khiên Na đứng bất động, Phạm Chương liền chủ động đi tới tỉ mỉ kiểm tra một lần, “Không có vấn đề gì cả mà?”
Thôi Ngọc ở bên cạnh hỏi, “Có cần đi hỏi Tần Quảng Vương không? Có khi là gương hỏng?”
Hàn Tử Thông suy nghĩ, rồi bảo Tạ Vũ Thành đến chỗ Tần Quảng Vương hỏi một câu. Tạ Vũ Thành chớp mắt đã không thấy bóng.
Trên Nghiệt Kính Đài vẫn hoàn toàn yên tĩnh, mọi người hai mặt nhìn nhau, cũng đều dồn ánh mắt kỳ quặc vào người Nhan Phi.
Khiên Na bỗng nhiên đi về phía trước, nói với Nhan Phi, “Ngươi đi xuống trước đi.”
Nhan Phi vừa muốn đi, Hàn Tử Thông kia lại chợt ngăn cản nói, “Chờ đã, chuyện này không phải chuyện nhỏ, vẫn cứ nên chờ tin tức từ Tần Quảng Vương rồi xem sao.”
Trong lòng Khiên Na càng lo âu thêm. Còn Nhan Phi thì trông vừa nghi hoặc vừa mờ mịt, vẻ tự tin trên mặt trước đó đã chẳng còn sót lại chút gì, còn nhìn về phía Khiên Na hơi hoảng sợ.
Khiên Na âm thầm nắm lấy cánh tay y như thể muốn động viên, hai người nhìn nhau, trong con ngươi vàng óng của Khiên Na là vẻ kiên định như biển sâu, tựa như đôi mắt mà rất nhiều năm về trước, Nhan Phi đã bị đánh thoi thóp ngẩng đầu lên nhìn thấy.
Dường như đang nói với y rằng: Không phải sợ, đã có ta ở đây.
Nhan Phi bỗng nhiên an tâm đi không ít, tâm trạng vốn hỗn loạn cũng từ từ trấn định lại.
Không lâu sau, Tạ Vũ Thành trở lại, bẩm báo với hai vị phán quan và Mạnh Bà, “Tần Quảng Vương nói Nghiệt Kính chưa bao giờ xảy ra vấn đề, nếu như chiếu không ra, thì chính là không có.”
Lời này vừa nói ra, tiếng xì xào bàn tán lập tức dâng lên như thủy triều. Một vài Thanh Hồng Hắc Bạch Vô Thường tương đối có thâm niên đã chứng kiến không ít đợt xét tuyển cũng đều hai mặt nhìn nhau, nhỏ giọng nói chưa từng gặp tình huống như vậy bao giờ.
Quỷ còn chưa trở thành Thanh Hồng Vô Thường, sao có thể không có mệnh hồn được.
Hàn Tử Thông mặt âm trầm, chậm rãi đi tới trước mặt Nhan Phi. Khiên Na đi về phía trước nửa bước, hơi khom người, chắn trước mặt Nhan Phi, ôm quyền nói rằng, “Đại nhân, chuyện này tất có hiểu lầm gì đó.”
“Không có mệnh hồn thì chỉ có thể là Thanh Hồng Vô Thường, ngươi rốt cuộc là ai?” Hàn Tử Thông không buồn nhìn Khiên Na, mà chỉ nhìn chằm chằm vào Nhan Phi. Đột nhiên, phán quan vung tay áo lên, một cái bút lông khổng lồ xuất hiện trong lòng bàn tay, vạch ra một nét mực vàng. Mực dính lên người Nhan Phi, bỗng nhiên, làn da màu xanh chẳng mấy chốc đã bị da thịt trắng nõn thay thế, vảy cũng tróc ra từng mảng, sừng cũng rớt xuống, tóc trắng biến thành tóc đen, hoa văn cuộn tròn như mạn châu sa hoa lan ra trên trán. Dưới hàng trăm ánh mắt đổ dồn vào, thanh lân quỷ ban đầu đã biến thành tầm hương quỷ.
Mà Tạ Vũ Thành cũng bật thốt lên, “Quả nhiên! Ngươi căn bản không phải Ương Quyết gì đó.”
Phạm Chương cũng sửng sốt, nhìn chằm chằm vào Nhan Phi một lúc rồi nói, “Hình như ta đã gặp hắn ở đâu đó.”
Tạ Vũ Thành nhìn chằm chằm vào Khiên Na, cười lạnh nói, “Ngươi quên mất rồi sao, chúng ta đã từng gặp hắn ở địa ngục A Tì.”
Phạm Chương mở to mắt, cũng bất thình lình quay đầu nhìn về phía Khiên Na, “Hắn là của ngươi…”
Nhan Phi nhìn hai cánh tay mất đi màu xanh của mình, biết hiệu lực của biến hình đan đã bị hóa giải trong một chớp mắt. Mà Hàn Tử Thông thì lại vẫn chưa ngừng tay, trong đôi mắt nghiêm nghị của hắn lóe lên một vầng sáng vàng, thiên nhãn đã mở. Tuy tiên nhân đều có thiên nhãn thông, thế nhưng mỗi tiên nhân lại có pháp lực cao thấp khác nhau, năng lực cũng khác nhau, thứ có thể nhìn thấy cũng không giống nhau. Mà đôi mắt của vị Hàn phán quan này thì lại có thể nhìn thấy tất thảy tà ám hoặc vật bám lên người. Trong mắt phán quan, trên khuôn mặt Nhan Phi xuất hiện bóng mờ, mơ hồ có thể thấy một khuôn mặt giống gương mặt tầm hương quỷ này tới mấy phần. Nhưng hắn còn chưa kịp xem rõ ràng, Khiên Na đã bỗng nhiên chắn trước mặt Nhan Phi, nói, “Đại nhân, ngài có còn nhớ, lúc ta tìm về pháp bảo thiên đình, ngài đã từng nói ta có thể xin thiên đình ban thưởng không?”
Hàn Tử Thông không ngờ Khiên Na lại nhắc tới chuyện ấy vào giờ phút này, hắn dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn Khiên Na, “Làm càn, lẽ nào người muốn cố tình đưa ra yêu cầu vào lúc này?” Trong giọng nói có lẫn uy hiếp, tựa như đang cảnh cáo Khiên Na.
Mà Khiên Na lại vẫn cố chấp nhìn chằm chằm vào hắn, rồi bỗng nhiên quỳ một gối xuống, gật đầu nhẹ, khiêm cung nói rằng, “Ta chỉ muốn một Hồng Vô Thường mà ta đã chọn.” Gã nói, rồi duỗi ngón tay chỉ vào Nhan Phi, “Chính là y.”
“Ngươi làm càn!” Tạ Vũ Thành bỗng nhiên cả giận nói, “Người này rõ ràng chính là nhân loại! Đã vậy còn là đồ đệ ngươi thu nhận ở nhân gian! Chưa nói đến chuyện hắn phá hoại quy củ lục đạo, tự mình tiến vào địa ngục đạo là nghịch thiên, một nhân loại, đặc biệt là một nhân loại không có mệnh hồn, sao có thể làm Hồng Vô Thường?!”
Trên đài dưới đài đều xôn xao.
Trong số các Thanh Hồng Vô Thường, cũng có vài Thanh Vô Thường biết Khiên Na có một tiểu đồ đệ ở nhân gian, gặp may đúng dịp cứu được từ mười năm trước, chỉ là chưa gặp mặt bao giờ. Thế nhưng tại sao nhân loại lại có thể dùng hình dạng tầm hương quỷ để xuất hiện ở địa ngục?
Khiên Na cũng hừ lạnh, “Tạ Vũ Thành, câu này của ngươi quá kỳ quái. Nếu như y là nhân loại, sao có khả năng xuất hiện được ở địa ngục? Xin hỏi, ngươi đã từng gặp nhân loại nào có thể sống sót ở địa ngục chưa?”
Mà lúc này, vị Thôi phán quan kia lại nhẹ nhàng vuốt hàng ria mép, nghĩ ngợi nói rằng, “Nhân loại tầm thường có thể không sống được, nhưng cũng không phải hoàn toàn chưa từng có tiền lệ như vậy. Khoảng chừng ba trăm năm nhân gian, ba ngàn năm địa ngục trước đây, từng có một người tên Ngô Đạo Huyền(*) được Địa Tạng Vương cảm hoá, bám lên người ma gia quỷ mới vừa chết đi một ngày, tiến vào vào địa ngục, vẽ ra Địa Ngục Biến Tướng Đồ. Chuyện này được ghi chép bên trong Phù Đăng Ký, chỉ là đa số quỷ thần đều không biết mà thôi.”
(*) Ngô Đạo Tử: là họa sĩ lớn của Trung Quốc thời nhà Đường, người Dương Cù thuộc huyện Vũ, Hà Nam, Trung Quốc. Bức bích họa “Địa ngục biến tướng đồ” trong chùa Cảnh Vân tại Trường An diễn lại sự tích “Mục Liên cứu mẹ” của đạo Phật kín 10 mặt tường lớn. Những hình quỷ quái yêu ma ở địa ngục sống động tới mức khi xem tranh, người ta có cảm giác sởn gai ốc như yêu ma sắp bước xuống. Bức tranh “Địa ngục biến tướng đồ” vẽ xong, dân trong kinh thành đến xem, đều sợ phải xuống địa ngục chịu tội, nên dốc tâm làm việc thiện; có những người đồ tể và chài lưới bỏ nghề sang làm nghề khác
Cho dù là Quỷ sai hay là các Mạnh nương tử cũng đều đang nhỏ giọng bàn tán, đổ dồn ánh mắt kinh ngạc lên người Nhan Phi và Khiên Na.
“Người cũng có thể bám lên quỷ thân?”
“Vậy bám lên thế nào? Chẳng phải người nặng hơn quỷ sao?”
“Người tại sao lại dám tiến vào địa ngục chứ? Địa tiên như chúng ta còn không muốn đi…”
“Quả thực là muốn chết…”
“Lẽ nào tầm hương quỷ kia thật sự là đồ đệ của Khiên Na? Sao hắn có thể bắt đồ đệ làm Hồng Vô Thường của mình cơ chứ? Đúng là không biết xấu hổ!”
“Phải đấy! Không phải là đồ đệ đã bị hắn làm rồi chứ?”
“Nghe nói Hồng Vô Thường trước kia của Khiên Na này ghét bỏ hắn, tình nguyện cùng Ba Tuần tạo phản cũng không muốn ở bên hắn.”
“Không phải là bất lực trên giường đấy chứ ha ha ha ha…”
“Nếu không thì sẽ là quá biến thái trên giường…”
“Ngươi nói xem liệu hắn và đồ đệ hắn có…”
“Trời ạ! Buồn nôn thật!!!”
Những suy đoán khó nghe ập tới từ bốn phương tám hướng, như ngàn vạn thanh kiếm sắc đâm thẳng về phía Khiên Na và Nhan Phi đứng chính giữa. Tai Khiên Na nhạy hơn Nhan Phi, nghe được rõ ràng rất nhiều câu nói. Biết rõ ràng rằng những câu nói này là không đáng để ý nhất, đều là lời nói nhăng cuội không có chút ý nghĩa nào, thế nhưng gã vẫn cảm thấy lòng mình bị đâm cho đau nhói.
Mà khoảnh khắc mình đáp ứng Nhan Phi, chẳng phải đã chuẩn bị cho chuyện này rồi sao?
Khuôn mặt gã vô cảm, phảng phất như những lời nói sắc bén đó không thể nào đâm thủng được lớp vỏ cứng rắn trên người, không thể tạo ra bất cứ thương tổn gì cho mình.
Nhưng Nhan Phi lại không nghe nổi