Nhan Phi bước hai ba bước đã đuổi kịp Khiên Na, kéo cánh tay Khiên Na lại. Khiên Na bất đắc dĩ dừng bước, quay đầu lại nhìn Nhan Phi, mà cũng không mở miệng ra.
Bên trong hành lang gấp khúc chỉ có hai người họ, ánh hoàng hôn từ chân trời xa xôi nhuộm lên tóc đen trên thái dương Nhan Phi, đôi mắt đen láy phản chiếu ánh sáng mờ ảo tỏa ra từ những ngọn đèn lồng dưới mái hiên. Hai người nhìn nhau, đều không nói gì.
Nhan Phi mở miệng, “Sư phụ, sao người lại đến đây?”
Khiên Na đáp, “Ta không thể tới sao?”
“Đương nhiên là có thể tới! Con chỉ ước gì ngày nào người cũng tới! Không, tốt nhất là ở luôn chỗ con, hoặc là con tới ở chỗ sư phụ cũng được!” Nhan Phi đùa giỡn, Khiên Na nhìn y như vậy, cơn giận không hiểu ra sao vừa nãy cũng bay lên chín tầng mây. Thế nên, gã xoay người lại, nhìn Nhan Phi nói, “Ta đến là muốn hỏi con, con thật sự nghĩ kỹ rồi sao? Vòng thí luyện thứ ba không giống với hai vòng trước đó, ta không có cách nào che chở cho con được.”
Nhan Phi nói, “Sư phụ, đã đến bước này rồi, người vẫn chưa tin quyết tâm của con sao?”
Khiên Na nhìn đồ đệ của mình. Thực ra gã cũng biết mình có nói gì thì Nhan Phi cũng sẽ không thay đổi chủ ý, nếu tới tận giờ mà gã vẫn không rõ, vậy thì gã cũng quá hồ đồ.
Gã nghiêm túc nhìn Nhan Phi, qua nhiều năm như vậy, dường như lần đầu tiên gã cảm nhận được, đứa bé năm đó cuối cùng cũng lớn rồi, trở thành một chàng thanh niên dũng cảm, cố chấp mà cũng rất có mị lực. Nhan Phi chỉ cần lẳng lặng đứng tại đây, trên người sẽ phảng phất như tỏa ra ánh sáng, hấp dẫn mọi sinh linh xung quanh.
Có thể nghĩ tới, tương lai, Nhan Phi sẽ là một nhân vật nổi bật, xuất chúng tới nhường nào.
Một đứa trẻ như vậy, lại vì mình mà xông vào địa ngục như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Một ác quỷ như gã, một ác quỷ không có mệnh hồn, đến ngay cả Hồng Vô Thường của mình cũng không giữ nổi, một sinh mệnh không được bất cứ ai mong đợi như gã, sao có thể xứng với một linh hồn nóng bỏng như lửa vậy đây? Nếu như không phải vì mình nhặt được y, sao y có thể nhìn trúng mình?
Đau thương nhàn nhạt và bàng hoàng thấp thoáng dưới vẻ mặt bình tĩnh của sư phụ không giấu được cặp mắt Nhan Phi, dù sao y cũng hiểu rất rõ sư phụ mình, “Sư phụ, người làm sao vậy?”
Khiên Na thở dài, “Ta đang nghĩ, nếu như có một ngày con hối hận, nên làm gì đây.”
“Hối hận? Sao con có thể hối hận được? Sư phụ, người quả nhiên vẫn không tin tưởng con sao?” Nhan Phi vội vàng đi về phía trước một bước, biểu cảm trên mặt như đã bị tổn thương.
Khiên Na đưa tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve hai gò má Nhan Phi, dịu dàng hiếm thấy như vậy khiến cho Nhan Phi thoáng mở to hai mắt.
“Đương nhiên là ta tin tưởng con. Nhưng tự ta biết, ta không đáng để con làm vậy.”
“Sư phụ, ở trong lòng con, người đáng giá mọi thứ tốt nhất trên đời.” Nhan Phi chuyên chú ngắm nhìn gã. Y muốn nắm lấy tay sư phụ, muốn hôn lên cặp mắt cô đơn kia, nhưng y cũng không dám vượt quá giới hạn. Y sợ sư phụ sẽ bỏ lại mình thêm một lần nữa.
Khiên Na hạ thấp giọng hỏi một câu, “Con không tò mò tại sao ta phải xuống địa ngục sao?”
Nhan Phi quả thật đã từng nghĩ tới, sư phụ vì sao lại phải xuống địa ngục. Nhưng xưa nay y chưa bao giờ dám hỏi. Y biết chuyện này là đề tài nhạy cảm với Thanh Hồng Vô Thường. Người không để ý sẽ lấy kiếp trước mình ra đùa giỡn, người để ý sẽ lại trở mặt vì tùy tiện nhắc tới đề tài như vậy.
“Lúc muốn nói người sẽ nói cho con.” Nhan Phi nói, “Hơn nữa, kiếp trước người đã làm gì, có quan hệ gì với kiếp này đâu. Sư phụ mà con biết, chỉ là sư phụ trong kiếp này.”
“Ta đã giết một toà thành.” Khiên Na lẳng lặng nói.
Nhan Phi lập tức sững sờ.
“Phụ nữ, người già, trẻ nhỏ, thậm chí là trẻ sơ sinh chưa tới một tháng, ta không hề buông tha cho một ai. Số người ta giết kiếp trước còn nhiều gấp mười lần người bạn tên Đan Chúc của con.” Giọng Khiên Na trầm thấp khô khốc, bình tĩnh đến mức lạnh lùng.
Nhan Phi tức khắc nói không nên lời, y quanh co nửa ngày, mới hỏi, “Tại… tại sao?”
“Có lẽ là không có tại sao cả, có lẽ kiếp trước ta chính là một ác ma khát máu, cho nên kiếp này ta mới phải bị dày vò trong địa ngục. Mà ta lại không chịu nổi, cho nên hiến tế mệnh hồn mình làm “chó săn” cho Thiên Đình. Nhan Phi, xưa nay ta chưa bao giờ là một người tốt, kiếp này còn không bằng được một quỷ tốt.”
Nhan Phi mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại không nói ra được. Y cố hết sức nghiền ngẫm lời Khiên Na nói cho y, dù thế nào y cũng không thể liên hệ Khiên Na với một ác ma sẽ tàn sát hàng trăm hàng ngàn mạng người nổi.
Nhìn Nhan Phi kinh ngạc đến mức sững sờ, cơn đau quen thuộc, âm ỉ mà dai dẳng lại tiếp tục thấm ra trong lòng Khiên Na. Đúng, đây mới thực sự là bản thân mình, một ác ma giết người không chớp mắt. Lúc hiến tế mệnh hồn nhìn thấy mệnh hồn đáng sợ của chính mình bên trong Nghiệt Kính, nhìn thấy dáng dấp dữ tợn đầy máu tươi của bản thân, chính Khiên Na cũng không thể nào tin nổi đó thực sự là mình. Tội ác như vậy, ngay cả ở địa ngục cũng là hiếm thấy.
Khiên Na nghĩ, tuổi thọ trong địa ngục của mình hẳn phải là năm ngàn năm chứ không phải chỉ ngắn ngủi mỗi năm trăm năm như vậy. Không, gã cần phải mục nát hoàn toàn trong địa ngục, vì bất cứ nguyên nhân gì.
Người khó chấp nhận nhất, thì ra lại là chính gã.
Kiếp trước Khiên Na có nghề nghiệp giống với Liễu Ngọc Sinh, là một thầy thuốc, tên là Tần Tang. Khi đó, giấc mộng của gã là luyện ra được thuốc trường sinh bất lão, giải thoát con người khỏi nỗi sợ hãi đối với tử vong.
Sau đó tuy không thành công luyện được thuốc trường sinh bất lão, nhưng cũng nghiên cứu ra được không ít tiên đan thần dược có thể cường thân kiện thể, thậm chí kéo dài tính mạng con người, nổi danh khắp một vùng núi Đồng Lư.
Từ nhỏ, gã đã đi du lịch khắp nơi, hành y tế thế, mấy năm sau đó thì tạm thời định cư trong ngôi nhà tranh trên núi Đồng Lư, dưới chân núi là một toà thành nhỏ rất phồn hoa, tên là thành Đồng Lư. Những năm tháng ấy là thời loạn, vương thất suy thoái, quân phiệt hỗn chiến. Lão thái thú thành Đồng Lư lại bệnh nặng qua đời vào đúng lúc này, kế thừa vị trí của ông chính là người con trai cả — Đậu Luân. Thành Đồng Lư ba mặt là núi, một mặt là nước, địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công, cho nên tuy thế gian bên ngoài đã loạn như tơ vò, nơi này lại vẫn được yên bình.
Tần Tang ngao du giang hồ lâu, cũng học được chút ít võ công phòng thân. Mà đến khi gặp phải sơn tặc lẩn trốn từ nơi khác tới, gã vẫn sẽ hơi chật vật. Tần Tang cũng có thể xem như mạng cứng, gặp được Đậu Luân lúc đó nghe tin trong núi xuất hiện sơn tặc nên tự mình mang binh đi bắt, rồi ra tay cứu gã.
Đó là lần đầu tiên Tần Tang nhìn thấy vị thái thú mới nhậm chức, cần cù chính sự yêu dân như con trong lời đồn. Tư thái Đậu Luân phi thân xuống ngựa đẹp tựa cầu vồng khiến cho gã xem mà sững sờ, Tần Tang không ngờ thì ra thái thú lại trẻ tuổi, anh tuấn như vậy.
Tư thế oai hùng thân hình hiên ngang, phối với một khuôn mặt tuấn tú tựa ngọc.
Đậu Luân trừng trị xong đám sơn tặc giặc cỏ, liền quay đầu nhìn về phía Tần Tang, thấy gã vẫn cứ lẳng lặng nhìn mình, còn tưởng rằng gã quá kinh ngạc hoảng sợ, bèn nở nụ cười thân thiết, hỏi gã có bị thương không.
Tần Tang thường ngày thực ra cũng không hay nói, người cũng hơi kín đáo, thái độ đối xử với bệnh nhân cũng không phải quá dịu dàng. Cho nên đối mặt với nụ cười như vậy, tuy tim đập nhanh hơn, gã cũng chỉ thoáng đỏ mặt, rồi nói cảm ơn một cách cứng nhắc mà thôi.
Lần thứ hai nhìn thấy Đậu Luân, là bởi vì Đậu Luân bị thương, gã tới hỗ trợ điều trị.
Chiến hỏa đã dần dần lan tới gần thành Đồng Lư, đặc biệt là những ngày gần đây, vị hoàng đế kia đã tuyên bố nhường ngôi cho thừa tướng đương triều, kết thúc vương triều chỉ còn trên danh nghĩa này, không ít quân phiệt đều công khai phản lại triều đình. Mấy ngày trước, một đội quân phản tặc tràn tới, kẻ cầm đầu hình như cũng vốn là tướng quân trong triều, dùng binh khác hẳn với những tên sơn tặc giặc cỏ trước đó. Đậu Luân thiếu kinh nghiệm trên chiến trường, trúng bẫy, đùi trúng mũi tên độc.
Đối với Tần Tang, chất độc này dễ giải quyết như trở bàn tay, nhưng gã vẫn tự mình dốc lòng chăm sóc Đậu Luân mấy ngày, bảo rằng muốn báo đáp ân cứu mạng của thái thú ngày đó. Đậu Luân tỉnh lại, nhìn thấy là gã, liền một lần nữa nở nụ cười đẹp đẽ tựa ánh mặt trời như lần trước.
“Lại gặp mặt rồi.”
Vậy là, Tần Tang và Đậu Luân trở thành bạn tốt của nhau, hai người thường xuyên hẹn nhau uống rượu tán gẫu, có lúc Đậu Luân ở nhà gã quá muộn, sẽ dứt khoát qua đêm luôn tại đó. Tần Tang phát hiện vốn hiểu biết của Đậu Luân uyên bác vô cùng, bọn họ có nhiều chủ đề chung tới mức nói mãi không hết, có lúc bản thân mới nói tới nửa câu, Đậu Luân đã biết nửa câu sau gã muốn nói gì. Chong đèn tâm sự, thanh mai chử tửu, phảng phất như chém giết hỗn loạn bên ngoài đều không tồn tại.
Sau đó, trong Đồng Lư bùng lên dịch bệnh.
Tần Tang không chợp mắt mấy ngày mấy đêm nghiên cứu chế ra phương thuốc cứu mạng, mà Đậu Luân cũng đã mấy ngày chưa được nghỉ ngơi. Bọn họ một mặt phải động viên trăm dân, một mặt lại phải thu xếp những bệnh nhân xuất hiện dấu hiệu nhiễm bệnh tới khu vực đặc biệt để khống chế truyền nhiễm. Trong thành một lần nữa lại bạo phát khủng hoảng, có vài người xuất hiện triệu chứng bệnh còn bị người nhà lo sợ lây nhiễm giết hại. Còn có một vài người dân nhiễm bệnh lo sợ bị ném vào khu vực cách ly chờ chết, nên đã bỏ chạy suốt đêm khỏi thành Đồng Lư. Cũng may binh lính của Đậu Luân đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, chẳng mấy chốc đã khống chế được cục diện.
Vì không để đám đông làm ra chuyện ngu xuẩn trong cơn khủng hoảng, Tần Tang cam kết nhất định sẽ tìm tới phương thuốc giải cứu trong vòng năm ngày.
Kể từ sau mười tám tuổi, gã chưa bao giờ liều mình đến vậy, đầu óc như thể không ngừng suy nghĩ dù chỉ một khắc, quên cả ăn. Mà Đậu Luân cũng không ăn không uống cùng gã, gã cần thứ thảo dược gì, Đậu Luân đều sẽ lập tức sai người đi tìm. Cứ như vậy đến ngày thứ năm, phương thuốc của gã cuối cùng cũng làm bệnh tình của một bệnh nhân ổn định lại. Khoảnh khắc đó, trái tim gã như được buông lỏng, hai mắt tối sầm lại, lập tức ngã gục vào lồng ngực Đậu Luân.
Sau đó gã được cả thành Đồng Lư coi thành thần y, mỗi ngày sau đó, đều sẽ có dân chúng tới đưa quà cáp cảm tạ, mãi như vậy chừng một năm.
Mà gã và Đậu Luân yêu nhau, cũng là trong khoảng thời gian này.
Phảng phất như mọi chuyện đều sẽ tốt đẹp như vậy, tốt đẹp đến mức những ngày tháng sống một thân một mình trong hai mươi mấy năm đầu đời đều đã trở thành một giấc mộng xa xôi. Gã không hiểu nổi tại sao trước đây mình lại có thể chịu đựng được cô độc lâu như vậy, không thể tưởng tượng được cõi đời không có Đậu Luân sẽ ra sao. Cả thế gian đều tràn đầy những sắc thái mỹ lệ kỳ diệu, đến ngay cả một đóa hoa dại trên núi cũng đủ để gã thấy hạnh phúc.
Nhưng mọi chuyện đã rẽ sang một hướng khác từ lúc nào?
Đầu tiên là không hiểu tại sao, quan hệ của bọn họ bị lan truyền ra ngoài, có lẽ là bọn họ