Lần đầu tiên nhìn thấy nghiệp trùng lười biếng buông xuống từ cây liễu ngoài cửa, Nhan Phi vẫn chưa lộ ra vẻ mặt buồn nôn hoặc phản cảm mà rất nhiều nhân loại có thể sẽ có. Trái lại, trong ánh mắt của y tràn đầy hiếu kỳ khi ngoảnh mặt về hướng cây liễu vừa quen biết vừa xa lạ kia.
Buội cây kia, y ngày nào cũng có thể nhìn thấy, quen thuộc như lòng bàn tay của chính mình. Nhưng bây giờ trên cây liễu đã không còn thấy lá liễu nữa, có khi là vô số xúc tu màu da người đang lười biếng ngoe nguẩy giữa không trung. Trên thân cây cũng che phủ một lớp nhầy sệt màu xanh sẫm, còn kèm theo không ít thứ gì đó nửa trong suốt như trứng ếch. Một hai con nghiệp trùng thô to như eo người quấn mình giữa hai nhánh cây, thân thể màu đỏ tím thỏa mãn thi thoảng lại run rẩy, thứ không biết là đầu hay đuôi quấn chặt lấy mấy “cành liễu” kia.
Ngoài ra, bầu trời vốn sáng trong đã không thấy đâu nữa, đâu đâu cũng có sương mù màu xanh lam. Quay đầu nhìn lại ngôi nhà của y và Đàn Dương Tử, lại phát hiện gian nhà này mục nát xập xệ, phảng phất đã bỏ phế mấy năm, rêu dày lan tràn trên tường đất và cánh cửa, cửa sổ cũng đã phai màu rách nát, cỏ lau trên nóc nhà vẫn chưa hoàn toàn hỏng. Không chỉ nhà của bọn họ, ngay cả mặt đất dưới chân cũng trở nên vô cùng mềm mại, dính nhơm nhớp, đặt bước nào xuống cũng sẽ để lại vết chân, tới lúc nâng chân còn có thể mơ hồ nhìn thấy vô số giòi bọ màu da thịt đang nhung nhúc trong đất bùn.
“Trong trung âm giới, càng gần mặt đất sẽ càng sát với địa ngục, càng đi lên thì càng sát nhân gian. Cho nên, tất cả mục nát đều bắt đầu từ mặt đất.” Đàn Dương Tử cũng ngửi mùi Thi Chúc, hiện giờ cũng có thể nhìn thấy những sinh vật trung âm giới này, gã đứng bên người Nhan Phi nói rằng, “Sinh vật sống ở trung âm giới thường không có tính chất công kích, chỉ cần con đừng mạo phạm chúng nó là được.”
Nhan Phi chỉ vào đám nghiệp trùng kia hỏi, “Con sờ chúng nó được không?”
“Con có thể thử xem.”
Nhan Phi duỗi ra một ngón tay, định thăm dò chọc lên đám sâu trên cây. Đầu ngón tay phảng phất như thể đột nhiên bị chìm vào một đống mỡ nhũn, ướt nhẹp, có chút dính dấp buồn nôn. Con nghiệp trùng kia cũng không phản ứng gì, tiếp tục lười biếng rung động thân thể. Nhan Phi đưa ngón tay dính dớp kia tới mũi ngửi thử, mặt nhăn nhó cả lại, “Ôi… thối quá…”
Đàn Dương Tử phì cười, “Chúng ta đi sang bên kia đi. Biết đâu có thể gặp gỡ một hai người.”
Bọn họ đi đến bờ sông Biện, phát hiện dòng nước xanh trong như ngọc hiện tại đã trở nên cực kỳ vẩn đục, tản ra một mùi thối tanh tưởi, không chỉ sủi bọt, mà còn trôi nổi thứ gì đó giống như một đám lông xanh. Xuyên thấu qua lớp vẩn đục đó, có thể mơ hồ thấy được rất nhiều con cá mặt người mập mạp quái lạ chầm chậm bơi qua. Thảm cỏ vốn xanh mướt cũng bị thay bằng một loài nấm lít nha lít nhít, một vài thứ tựa hồ như là túi bào tử thi thoảng lại mở ra, tỏa ra một làn khói đen.
Trong không khí, trôi nổi lơ lửng một cảm giác âm trầm ngột ngạt khó có thể nói nên lời.
“Tại sao ở trung âm giới đâu đâu cũng có những thứ… hủ bại như vậy?” Nhan Phi đưa tay ra, tùy ý cho đám bào tử mắt trần có thể thấy bay xuống trên ngón tay của y, rồi nhanh chóng hủ bại phân giải, tan thành tro bụi.
“Bởi vì nơi này quá gần địa ngục. Mức độ hủ bại ở đây, nếu đứng trước địa ngục, chính là như gặp sư phụ.” Đàn Dương Tử nhìn một đám phi trùng hai bên đều mọc ra đầu đang kêu ong ong phía dưới “cây liễu”, đưa tay ra bắt được một con, con trùng kia bắt đầu phun ra từng ngụm nhớt màu vàng, bất lực giãy giụa giữa ngón tay gã, “Ở địa ngục, chảy dưới sông nếu không phải là dung nham thì chính là máu mủ, thực vật mọc trên đất cũng đều là kịch độc, ăn nhầm sẽ không chết, thế nhưng cả người sẽ như bị thiêu cháy, nổi lên bong bóng và mảng thối rữa. Thứ duy nhất có thể ăn chính là giòi bọ đào móc từ dưới lòng đất, hoặc là ăn quỷ khác.”
Nhan Phi khẽ cau mày. Nghĩ đến Đàn Dương Tử phải sinh sống ở nơi như vậy, lại nổi lên một trận đau lòng.
Tại sao Đàn Dương Tử không thể vẫn luôn sống ở nhân gian, sống cùng với mình?
Nhan Phi vừa quay đầu lại, sau đó lập tức bị dọa sợ, lùi về sau suýt nữa rơi xuống dưới sông, may mà được Đàn Dương Tử giữ lấy thắt lưng đúng lúc mới đứng vững được thân hình. Chỉ nghe Đàn Dương Tử dùng giọng nói trầm thấp nói rằng, “Chú Tiền, xong việc rồi à?”
Nhan Phi sững sờ, như thể có chút không dám tin tưởng.
Chú Tiền là người đưa đò ở bến phà sườn núi rừng liễu bên sông Biện, ngày thường cũng thường xuyên gặp được. Lúc Đàn Dương Tử không ở nhà, chú Tiền cũng từng được nhờ cậy thi thoảng tới thăm y, mang đến cho y chút cá sông cua đồng gì đó.
Chỉ là, thứ trước mắt còn đâu là người nữa, mà là một khối thịt đã hoàn toàn hòa tan. Cơ bắp và mạch máu bị niêm mạc bao lấy đã biến hình vặn vẹo, lách chách nhỏ xuống ở các vị trí trên cơ thể, không nhận rõ được đâu là tứ chi đâu là thân người, như thể một người sống sờ sờ bị chảy ra như cây nến. Chỗ phía dưới mũ cũng không có đầu, chỉ có mấy thứ giống như mụn mủ nhô ra, phía trên rải rác các bộ phận. Có cục bên trên mọc mắt, có cục mọc ra miệng, có cục mọc ra mũi, hơn nữa số lượng đều rất nhiều.
Từ thân thể quái vật kia duỗi ra một nhánh máu tươi, phe phẩy trong không khí. Cục mủ mọc ra miệng bắt đầu cử động, “Phải, về nhà ăn cơm tối đây. Ngươi trở về lúc nào? Lại đi vân du nơi nào?”
Vậy mà thật sự là chú Tiền?
Nhan Phi mặc dù biết, sinh linh trên nhân gian, ở trong trung âm giới đều là Alaya thức của bọn họ — cũng chính là bộ dạng của mệnh hồn, thông thường sẽ không quá đẹp đẽ. Nhưng y không hề nghĩ tới, một người ôn hòa từ ái chính trực như chú Tiền vậy mà sẽ biến thành như vậy….
Còn chỗ nào là con người nữa đâu?
Một cơn buồn nôn dâng lên từ trong dạ dày, y thấy hơi buồn nôn, lại không dám lên tiếng. Quái vật kia lại gần y, từng khối thịt bên dưới lớp niêm mạc mỏng manh ma sát giãy giụa cùng nhau, mạch máu li ti vặn vẹo biến hình, tuôn ra từng luồng dịch thể nửa trong suốt. Một luồng mùi thối gay mũi phả vào mặt, như thể muốn đè lại cơn chua đang trào lên từ dạ dày y.
“Sắc mặt Nhan ca nhi không tốt lắm nhỉ, có phải là bị bệnh hay không?”
Đàn Dương Tử cười nói, “Có lẽ là bữa trưa ăn bị đau bụng.”
“Ôi chao, đừng ăn đồ lung tung. À đúng rồi, họ hàng nhà ta gần đây mang đến cho ta nhiều mận mới hái lắm, lần sau tới ta mang cho hai người?”
“Có làm phiền chú quá không?”
“Ôi dào, nếu không phải có ngươi chữa bệnh cho bà nhà ta, đến giờ bà ấy vẫn còn nằm ở trên giường đây. Đừng khách sáo làm gì!”
Hai người hàn huyên một phen, quái vật kia cuối cùng cũng chậm rãi trườn đi, để lại trên mặt đất phía sau một đường nhớt nửa trong suốt.
Đàn Dương Tử thấy chú Tiền đi xa