Nhan Phi nghe sư phụ kể xong, mới nhẹ nhàng hỏi một câu, “Hắn tự nguyện hay là…”
Đàn Dương Tử lặng đi một lúc, rồi bỗng nhiên ngồi dậy, dùng hai tay chống lên trán mình, không nhìn rõ được biểu cảm trên mặt gã, “Ta không biết. Ta chỉ tìm được thi thể của hắn. Vẻ mặt của hắn… đến giờ ta vẫn không quên được…”
Không phải là một khuôn mặt ra đi thanh thản, giờ khắc cuối cùng, mặt Shiva Ma La dừng lại ở một biểu cảm sợ hãi đau đớn tột độ, không hề giống với người con trai lúc nào cũng mỉm cười ôn nhu, tiêu sái mà mỹ lệ trong ký ức của Khiên Na.
Khiên Na không biết Shiva có tự nguyện hay không, mà kể cả là tự nguyện đi nữa, đến thời khắc cuối cùng, hắn chắc chắn cũng đã hối hận. Nếu không thì làm sao lại có thể có biểu cảm như vậy?
Vì đi theo Ba Tuần, hắn đã từ bỏ tất cả, sau đó lại bị lợi dụng tới chết như vậy. Khiên Na thậm chí còn hoài nghi, Ba Tuần thực ra chưa bao giờ để ý tới Shiva. Trong mắt vị thần linh muôn người chú ý, ly kinh bạn đạo kia, Shiva có lẽ chỉ là một trong mười mấy quan quân kính ngưỡng hắn, hi sinh vì hắn là chuyện không thể hiển nhiên hơn được nữa.
Người mà mình xem như trân bảo, ở trong mắt kẻ khác lại chẳng qua là một tên lâu la dùng để hiến tế cho Nguyên Khư Luyện Hồn trận. Kẻ mà mình dốc hết sức thù hận lại căn bản không hề biết đến sự tồn tại của mình. Đây hẳn là chuyện đáng buồn nhất khi chỉ có thể làm loài giun dế bất lực chẳng thể thay đổi bất cứ chuyện gì.
Cho nên bao nhiêu bi ai phẫn hận của Khiên Na lúc đó đã cháy thành ngọn lửa hận thù hừng hực. Nỗi hận ăn mòn xương tủy khiến cho gã kích phát ra hết năng lượng tiềm tàng trong cơ thể mình.
Tòa tháp Niết Bàn nơi Ba Tuần đang ở nằm trên Thiết Vi Sơn giữa địa ngục A Tì và địa ngục Tiêu Nhiệt, trong tháp có Lục Hợp Quy Nhất trận mà Ba Tuần và mấy vị thần tiên làm phản đi theo hắn cùng nhau dựng nên, một vầng thánh quang tươi đẹp chiếu rọi từ trên đỉnh ngọn núi ra khắp lục đạo, cùng lúc thông suốt địa khí của lục đạo, nó cũng khiến cho mọi ác quỷ có được sức mạnh của chư thiên, nói một cách khác, bọn họ đã trở thành sinh linh bình đẳng với thần tiên, sẽ không đau đến mức chết đi sống lại chỉ vì bị thánh quang chiếu tới, có thể chiến đấu bằng thực lực của bản thân. Dưới tình huống như vậy, những Thiên nhân quanh năm sống an nhàn hưởng lạc không thể là đối thủ của những ác quỷ phải chinh chiến sát phạt quanh năm để sinh tồn, thường bị giết cho trên người không còn manh giáp che thân. Bởi vậy, một trong những mục đích quan trọng nhất của chiến dịch đó chính là xông lên tháp Niết Bàn, phá hủy Lục Hợp Quy Nhất trận.
Đứng trước sự chống trả ngoan cường của ma binh, những thiên binh thiên tướng kia mãi vẫn không thể tiến sát lại một li nào, song những Thanh Hồng Vô Thường vốn đã vô cùng quen thuộc với ác quỷ như Khiên Na lại thực hiện được. Đặc biệt là Khiên Na, dưới sự thôi thúc của luồng sức mạnh quyết tuyệt muốn đồng quy vô tận tạo nên bởi tuyệt vọng và căm hận, gã đã tự thiêu thiên hồn địa hồn của mình, cả một đường gặp thần giết thần gặp ma giết ma, cuối cùng tuy trên người không có lấy một nơi nào lành lặn, song vẫn đã mạnh mẽ lao được tới tháp Niết Bàn, mở ra một con đường cho thiên binh thiên tướng phía sau.
Dược tiên A Tu Vân bất đắc dĩ phải hộ tống Ba Tuần rút khỏi tháp Niết Bàn, Lục Hợp Quy Nhất trận cuối cùng đã bị Nữ Bạt tới sau phá hủy.
Còn Ba Tuần tuy đã trốn thoát, nhưng mất đi sự bảo vệ của Lục Hợp Quy Nhất trận, ma quân của hắn đã bị trọng thương, bỏ chạy tán loạn, sau đó cũng khó làm nên được thành tựu gì.
Khiên Na thoi thóp cuối cùng vẫn sống lại được. Do lập được công lớn, gã hẳn phải được ban thưởng cho chức vị tiên quan gì đó để làm. Nhưng gã lại là quỷ, quỷ sao có thể tiến vào thiên đạo?
Thế nên Thiên Đình đã hứa sẽ đáp ứng gã một nguyện vọng, rồi qua loa khép lại chuyện này. Mà Khiên Na mới vừa có thể xuống giường, đã ngay lập tức nhảy vào chiến trường một lần nữa. Gã muốn tìm được Ba Tuần, muốn báo thù cho Shiva. Có lẽ điều gã càng mong mỏi hơn là chết trận sa trường, vậy là sẽ không cần phải đối mặt với khoảng thời gian vô cùng vô tận dài dằng dặc sau đó, nghĩ xem phải đơn độc vượt qua nó như thế nào.
Song chung quy, gã vẫn chẳng thể tìm thấy Ba Tuần, giữa đường lại lặng lẽ giúp đỡ một tên ma binh đang bỏ chạy trốn ra khỏi địa ngục. Gã chỉ hận mình Ba Tuần, những ma binh bị Ba Tuần lợi dụng đó đều đã rơi vào bước đường cùng, thực sự không cần phải chó cắn áo rách nữa. Sau đó hay tin Ba Tuần đã bị Tử Vi Thượng Đế, Tây Vương Mẫu và Đông Vương Công suất lĩnh tam quân bao vây tấn công, cuối cùng cả ba hồn đều bị đánh nát, mệnh hồn bị phong ấn vĩnh viễn, lòng gã lại như bị khoét rỗng, có cảm giác mịt mờ như không biết phải lập tức đi đến nơi nào.
Nỗi oán hận không có chỗ để trút xuống, chỉ có thể bị cưỡng ép đè nén xuống đáy lòng.
Về sau, Khiên Na tuy vẫn là Thanh Vô Thường ở Phong Đô, song Hàn Tử Thông nể công lao của gã, cho nên cũng không quản gã quá nhiều, cũng không ép gã phải lựa chọn Hồng Vô Thường mới. Đến ngay cả ba trăm năm sau khi gã quyết định nhận nuôi Nhan Phi, hắn cũng không can thiệp vào quá nhiều.
Đàn Dương Tử hiếm khi mới để bộc lộ một mặt yếu đuối không hề phòng bị như vậy trước Nhan Phi, dù chỉ chôn mặt vào lòng bàn tay mình, mà phẫn nộ oán hận không chỗ để trút cùng với nỗi bi thương sâu nặng hiển nhiên đã đè lên bờ vai kiên cố rộng lớn kia quá lâu. Nhan Phi cố tưởng tượng mình vào vị trí của sư phụ, nhìn thấy dáng dấp chết đi thê thảm của sư phụ, chỉ e y sẽ lập tức phát điên mất thôi? Rốt cuộc cần phải có nghị lực mạnh mẽ đến nhường nào mới có thể nuốt trôi tuyệt vọng bất lực đó xuống, sống tiếp một thân một mình như vậy?
Nhan Phi lặng lẽ đi tới bên cạnh Đàn Dương Tử, duỗi hai cánh tay từ phía sau ôm lấy Đàn Dương Tử, siết vòng tay ôm, rồi dùng hai má cọ lên gáy Đàn Dương Tử, nhỏ giọng nói, “Sư phụ, sau này đã có con rồi.”
Đàn Dương Tử không quay đầu lại mà chỉ nắm lấy bàn tay Nhan Phi đang ôm lấy thắt lưng mình. Đôi bàn tay phủ kín vết chai tuy chẳng hề mịn màng, song lại mang theo độ ấm mà Nhan Phi thích nhất. Chốc lát ôn tồn như mộng, một chớp mắt này, Đàn Dương Tử thả lỏng cả thân thể căng thẳng của mình vào lồng ngực Nhan Phi, dường như cuối cùng cũng có thể đối mặt với ký ức tựa một cơn ác mộng đó.
Đến khi tia nắng ban mai đầu tiên xuyên qua kẽ lá thông ướt nhẹp, Đàn Dương Tử mơ màng tỉnh giấc, lại phát hiện mình đang được Nhan Phi ôm thật chặt, đầu tựa vào lồng ngực Nhan Phi, phảng phất như đang được bảo vệ. Gã lúng túng cựa quậy người, muốn lặng lẽ tuột ra khỏi lồng ngực Nhan Phi. Ai ngờ gã mới chỉ hơi cử động, Nhan Phi đã lập tức tỉnh lại, đồng thời còn không hề chậm trễ nở nụ