"Tìm ta!""Tới đây tìm ta!""Tìm ta đi!"Khi tôi hôn mê, có một giọng nói không ngừng vang vọng trong đầu, giống như đang kêu gọi tôi tới đó.Tôi mơ màng mở mắt, thấy gương mặt nhăn nhúm của bà cốt dần hiện ra, tôi giật bắn người: "Đây là đâu?"Khi tôi vừa cử động, lập tức cảm giác đau đớn dữ dội từ chân truyền đến."Mày bị trật chân rồi, nơi này là nhà ta! Thằng nhóc, mày rất may mắn đó, chạy lung tung cũng xuống núi thành công, còn không bị ngã chết, bị trật chân chỉ cần hai ba ngày là khỏi." Bà cốt cười lớn, tiếng cười khiến tôi cảm thấy sợ hãi."Anh họ của tôi và mấy người kia thì sao?" Tôi vội vàng hỏi thăm."Đều xuống núi rồi!" Vẻ mặt bà cốt đột nhiên trở nên vô cùng khó coi!"Đều xuống được núi?" Tôi rất vui mừng, không ngờ anh họ và mấy người kia có thể sống sót xuống núi. Nhưng mà…vì sao vẻ mặt bà ta trở nên khó coi như vậy?!"Ta chỉ mong bọn chúng không xuống núi được, trước đây vốn chúng ta chưa chắc đã chết. Nhưng giờ thì hay rồi, tất cả mọi người không thể ra khỏi thôn được nữa." Bà cốt cười lạnh một tiếng, sau đó không nói gì tiếp.Tôi ngẩn ra: "Vì sao? Bọn họ xuống núi thì thế nào?""Bọn chúng đã xuống được núi, nhưng lại mang thứ không nên mang xuống theo." Bà cốt cười châm biếm, nói với tôi: "Được rồi, mày lấy gậy chống của ta trở về đi, người cả thôn đều đang tìm mày đó."Tôi nhíu mày, chẳng lẽ không ai biết tôi ở nhà bà cốt?Bà cốt như biết tôi đang nghĩ gì, cười giễu nói: "Có thể nhờ mày một việc không?""Bà nói đi." Tôi khẽ gật đầu."Nếu có cơ hội ra ngoài hãy dẫn theo cháu gái của ta trốn đi." Bà cốt nói xong chỉ ra bên ngoài: "Ta đã nói với con bé sau này phải đi theo mày, con bé là đứa nhỏ số khổ, mày phải chăm sóc con bé cho tốt!"Tôi không hiểu những lời này của bà cốt có ý gì, bà ta đang ủy thác sao?Chỉ là khi tôi đi ra ngoài lập tức nhìn thấy một cô bé mặc đồng phục cấp ba, tóc buộc đuôi ngựa. Cô bé thấy tôi đi ra ngọt ngào chào một tiếng 'anh', sau đó nhìn tôi đăm đămTôi nhận ra đối phương. Khi còn nhỏ, cô bé này chạy theo sau chúng tôi