Vừa nghe tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi lập tức dùng toàn bộ sức lực còn sót lại cầm điện thoại lên nhìn, là bố tôi gọi tới.Bố tôi?Vì sao bố lại gọi điện cho mình?Nhưng tôi vẫn nhanh chóng nghe điện thoại. Sau khi bắt máy, phía bên kia không hề có chút tiếng động nào, tôi alo vài lần cũng không thấy ai trả lời, không lâu sau thì đầu dây bên kia tắt máy.Tôi hít một hơi thật sâu, bật chế độ đèn pin của điện thoại, nương theo chút ánh sáng của điện thoại phát ra để châm lửa cho các ngọn nến.Trong phòng có ánh sáng chiếu rọi, lúc này tôi mới thoải mái hơn một chút, cảm giác bị nhìn chằm chằm cũng tan biến, tôi thở phào một hơi.Nhìn lò lửa đã bị tắt, tôi lại vái di ảnh bà cốt một cái, sau đó tiếp tục đút vàng mã vào bên trong, chỉ là cảm giác sợ hãi vẫn không thể tiêu tan. Không phải là tôi không muốn đi ra ngoài, nhưng tôi sợ nếu hành động thiếu suy nghĩ sẽ chọc giận thứ gì đó. Hiện giờ vẫn chưa có chuyện gì xảy ra trong linh đường, chứng tỏ nơi này đang tạm an toàn. Hơn nữa nếu thực sự có nguy hiểm, vậy dù tôi ra ngoài cũng không tránh được.Đúng vậy, tôi thừa nhận tôi bị dọa tới mức chân nhũn cả ra, hoàn toàn không dám đi ra ngoài.Cũng may quãng thời gian tiếp theo trôi qua yên ổn, bầy chó cũng không còn sủa loạn nữa, dường như tất cả những gì vừa xảy ra, hoàn toàn không tồn tại. Sau nửa đêm không còn điều kỳ quái gì xảy ra, mãi cho tới rạng sáng Giang Tiểu Thơ mới tới đổi ca với tôi.Giang Tiểu Thơ đến linh đường, nhìn thấy dáng vẻ của tôi cũng giật nảy mình: “Anh Giang Lưu, anh sao rồi? Sao mặt anh khó coi như vậy?!”Tôi không muốn Giang Tiểu Thơ bị dọa sợ. Cô bé còn nhỏ, không nên để cô bé biết thì tốt hơn, cho nên tôi cười cười, đáp: “Không có gì cả, chỉ là lâu rồi anh không thức thâu đêm. Cả đêm qua không được ngủ, thiếu chút nữa thì anh không chịu nổi.”“À, vậy anh mau đi ăn cơm, rồi nghỉ ngơi đi. Ban ngày cứ để em.” Giang Tiểu Thơ rất hiểu chuyện, đáp lại.Tôi khẽ gật đầu, đưa tay xoa xoa đầu cô bé, trở về nhà ăn bữa sáng mà cô bé đã chuẩn bị từ trước.Sau khi húp một ngụm cháo nóng hổi, cảm giác sợ hãi sâu tận đáy lòng mới dần tan đi, cơ thể cũng không còn cứng ngắc như trước, chỉ là tay tôi vẫn không ngừng run rẩy.Lúc này đầu óc tôi mới có thể hoạt động bình thường trở lại.Đúng rồi, đêm qua hình như bố gọi điện thoại, giờ