Không hiểu vì sao khi nhìn thấy thi thể của Tú Tú, tôi lại tràn ngập áy náy và giận dữ. Khi thấy chị dâu đi tới, tôi xông lên ghìm lấy hai vai chị ta, mắt đỏ như máu, miệng hét lớn: "Không phải chị nói sẽ bảo vệ cô ấy sao? Chị bảo vệ chỗ nào?""Chị cũng không muốn như thế này, chị không biết nó lại yếu ớt tới vậy..." Bị tôi quát lớn, chị dâu cũng không còn vẻ chanh chua khi trước nữa.Lúc này thím đi tới kéo tôi ra: "Cháu mắng nó cũng có thay đổi được gì đâu, việc cần làm lúc này là phải giải quyết mọi chuyện như thế nào."Dù trong lòng vô cùng buồn phiền nhưng tôi biết những lời của thím là đúng, hiện giờ cần giải quyết những chuyện sau cái chết của Tú Tú. Đây không phải là chết một con trâu hay con bò, mà là một người mới đây còn sống sờ sờ, nếu làm không tốt thì tất cả chúng tôi đều xong đời.Nhiều người nhiều ý, thím nhanh chóng dùng điện thoại gọi những người có quyền quyết định việc trong làng tới. Thôn của chúng tôi không lớn, chỉ có ba bốn mươi hộ gia đình, tất cả đều cùng họ, có chút quan hệ máu mủ với nhau, cho nên không cần tránh hiềm nghi gì cả.Khi mọi người tới đông đủ, tất cả cùng nhau bàn bạc một hồi thì đã đưa ra quyết định phải che giấu việc này. Nên biết những người tham gia náo động phòng phần lớn đều là đám thanh niên trong thôn, còn có vài người thuộc lớp đời trước. Nếu chuyện này vỡ lở ra, vậy mọi người không ai có thể thoát được.Dù trong lòng thấy không vui nhưng dù sao tôi cũng là người trong thôn, không thể đẩy họ hàng của mình rơi vào hố lửa, vì vậy cũng không dám phản đối. Tôi chỉ ngồi yên một chỗ, đôi mắt đỏ bừng, trong đầu u mê.Mọi người trong thôn quyết định xử lý thi thể của Tú Tú, sau đó mang lên trên núi tìm chỗ chôn, hai ngày sau mới đi báo cảnh sát, nói một mình Tú Tú đi lên núi, không thấy đi ra để cảnh sát phái người đi tìm. Khi đó mọi người trong thôn thống nhất lời khai, hẳn là phía bên cảnh sát cũng sẽ xử lý chuyện này như một vụ án mất tích. Lúc đó cho dù người nhà của Tú Tú tới thì cũng dễ dàng giải quyết!Nên biết xung quanh thôn đều là núi rừng, muốn tìm một người nơi rừng núi mênh mông là chuyện khó hơn lên trời!Hôm sau, mấy người thợ săn giỏi nhất trong thôn khiêng thi thể Tú Tú lên núi. Không hiểu do đâu, nhìn bọn họ lên núi lại khiến tôi cảm thấy sởn gai ốc, trực giác mách bảo tôi chuyện này không kết thúc đơn giản như vậy. Liên tiếp mấy ngày hôm sau tôi đều ngủ không ngon, cứ nhắm mắt là tôi lại mơ thấy Tú Tú chỉ tay vào tôi hỏi vì sao không cứu cô? Vì sao không để những kẻ hại cô phải gặp báo ứng!Thậm chí đến mức hai ngày này tôi cứ thần hồn nát thần tính,