“Tôi hôn mê bao lâu?” Lúc này tôi mới nhớ ra một vấn đề.“Một năm rưỡi!” Thiếu niên kia đáp.Tôi hít sâu một hơi, một năm rưỡi?! Vậy chẳng phải người làng tôi đều chết sạch rồi sao?Trong lúc tôi kinh ngạc đến ngẩn người, thiếu niên kia phì cười: “Chưa từng thấy ai ngốc như anh, anh chỉ hôn mê ba ngày thôi! Tuy nhiên, điều đó càng cho thấy, anh bị suy yếu tới mức nào, cần ba ngày mới có thể hồi phục. Anh không biết đâu, ba ngày nay, sư phụ cho anh ăn uống rất nhiều thứ tốt, ông ấy chưa từng tốt với tôi như vậy…”Thiếu niên còn chưa nói xong, đột nhiên bên ngoài vọng vào giọng nói lãnh đạm của người thanh niên tóc bạc: “Tiết Dương, ra đây một chút.”Thì ra thằng nhóc này tên là Tiết Dương, tôi thầm nghĩ, cậu ta không giống sư phụ, nói rất nhiều. Mà lúc này, Tiết Dương cũng không để ý tới tôi nữa, vội vã chạy ra ngoài rồi.Lúc này tôi mới có thời gian nhìn cái nồi đất kia. Mở nó ra, tôi nhìn thấy bên trong là một ít cháo màu đen còn nóng hổi, trông rất sánh, tuy nhìn không đẹp mắt, nhưng lại rất thơm. Tôi ngửi ngửi, rồi dùng muỗng múc cháo đưa vào miệng. Ăn vào, tôi cảm thấy cháo này rất kỳ diệu, hình như nó có ma lực nào đó, mỗi miếng cháo tôi nuốt xuống, tôi đều cảm nhận được một luồng khí ấm áp từ bụng dưới dâng lên, hơn nữa mùi vị rất ngon, không khác cao quy linh (1) là mấy.(1) Cao quy linh hay còn là quy phục, thạch rùa, thạch đồi mồi (dù không đúng về mặt bản chất) là một loại thuốc Đông Y dạng thạch, cũng được phục vụ như món tráng miệng, là đặc sản của người Hoa vùng Ngô Châu (Quảng Tây), đồng thời cũng là món ẩm thực truyền thống của vùng Lưỡng Quảng. Theo truyền thống, cao quy linh được làm từ hai thành phần chủ yếu là thổ phục linh bột của mai rùa hộp ba vạch phơi khô nghiền ra, cam thảo cùng một số thành phần khácĂn xong, tôi mới nhớ tới một việc rất quan trọng, vội vã thò tay vào đũng quần, tốt lắm, “nó” đã có cảm giác trở lại rồi, không đến mức trở thành vô dụng.Lúc này Tiết Dương mới từ bên ngoài bước vào, tay cầm một cái trống nhỏ, trong mắt tràn ngập vẻ khó hiểu. Nhìn thấy cái trống nhỏ kia, tôi sửng sốt, đó chẳng phải là cái trống Giang Tiểu Thơ đưa