Trong lòng tôi biết rõ Giang Tiểu Thơ này không phải là người đã ở cùng với mình hai ngày qua, mà là Giang Tiều Thơ lần đầu tiên tôi gặp, chỉ là tôi không ngờ đến, lão bà vốn đã chết rồi, sao có thể hồi sinh lại chứ.
Tôi hít một hơi, nghĩ rằng lần gặp mặt ngoài ý muốn này có thể giải đáp những nghi ngờ vẫn luôn không thể giải thích được, tâm trí không kìm nén được sự kích động.
Từ hai câu nói vừa rồi của họ tôi cùng nghe được những thông tin quan trọng, một là Bạch Hồ, đệ nhất thiên cơ bảng, mặc dù tôi không hiểu rõ cái gọi là thiên cơ bảng rốt cuộc là thứ gì, nhưng Bạch Hồ đã đứng đầu tiên, vậy chắc chắn là nhân vật vô cùng lợi hại, thứ hai đó là rượu vĩnh cửu, lão bà nhắc đến, coi như là Giang Lưu của ngày trước đến rồi thèm muốn thứ rượu vĩnh cửu đó để khiến tôi trông đẹp hơn, câu này thật sự khiến người ta tò mò, từ nhiều thông tin tôi cũng biết rằng, trước tôi có thể còn có một Giang Lưu khác, cho nên mặc dù điểm này rất đáng tò mò nhưng cũng không làm tôi ngạc nhiên, rượu vĩnh cửu mà bọn họ nói mới là thứ làm tôi hiếu kỳ, bởi vì trước khi vào địa cung, khi nhìn thấy cánh cửa đồng lớn, Bạch Hồ và Giang Tiểu Thơ có nhắc đến cái gọi là rượu vĩnh cửu đó.
Tôi mơ hồ cảm nhận được rằng bao nhiêu chuyện xảy ra trong thôn có thể đều là vì thứ gọi là rượu vĩnh cửu kia, thậm chí, tôi cảm thấy những chuyện xảy ra trong thôn, bao gồm cả việc Tú Tú hóa thành quỷ đều là do lão bà nhúng tay vào, mục đích của bà ta rất có khả năng là nhắm vào rượu vĩnh cửu đó, đây không phải là tôi suy nghĩ lung tung, nếu như lão bà thật sự có lòng tốt, vậy tại sao bà ta lại phải giả chết? chỗ này có một nghi ngờ rất lớn, nhưng tôi vẫn không biết làm thế nào để giải thích, nếu như là lão bà đã vạch ra kế hoạch này, vậy sao lại cứu tôi? Phải biết rằng lúc tôi rơi từ trên núi xuống, nếu không có bà ấy cứu tôi đã sớm mất mạng rồi, lại nói, với khả năng của bà ta, muốn tôi chết rất dễ dàng, điều này thật khiến người ta cảm thấy hứng thú.
“Bà ơi, sao lần trước bà lại cứu Giang Lưu? Nếu đoán không sai, hắn ta trước đây đã đem đến cho vĩnh dạ chúng ta vết thương khó chữa cho tới tận bây giờ.” Giọng nói của Giang Tiểu Thơ lại lần nữa vang lên.
Tôi ngẩn người, vĩnh dạ? đây là lần thứ hai tôi nghe đến chuyện vĩnh dạ, trước đây khi Tiết Dương mở cửa quỷ môn quan, Giang Tiểu Thơ đã từng nhắc tới, rốt cuộc tổ chức vĩnh dạ này là gì?
Bên đó lão bà bỗng trầm ngâm, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, sau cùng chỉ thở dài một tiếng mà không nói gì.
Bên ngoài im lặng hồi lâu, độ chừng mười phút sau lão bà mới lên tiếng: “Đi thôi, chúng ta đã nghiên cứu trong địa cung này được một thời gian rồi, vẫn chưa tìm được đường thông lên mật thất. nếu vẫn không tìm thấy, Phật Gia hỏi tội, chúng ta cũng không yên.”
Tiếng cửa đá đóng mở ầm ầm vang lên, có lẽ hai người họ đã đi rồi.
Phật Gia? Không biết tại sao tôi lại nhớ đến Tiểu Phật Gia.
Tôi nán lại thêm chút nữa, định chờ không còn động tĩnh gì nữa mới chui ra, kết quả bên ngoài tiếng Bạch Hồ lạnh lùng vang lên: “Ra đi, bọn họ đi cả rồi.”
Tôi ừm một tiếng vội vàng bò ra khỏi cái đỉnh, sau khi chui ra, tôi nhìn Bạch Hồ, muốn nghe anh ta giải thích, nhưng dáng vẻ của Bạch Hồ đến giải thích cũng chẳng thiết, lạnh lùng đứng bên đó không biết làm gì.
Bạch Hồ không nói, căn bản tôi cũng chẳng có cách nào cậy được miệng anh ta, dù sao luận về đánh nhau tôi cũng chẳng phải đối thủ của anh ta, cho nên dù trong lòng ngứa ngáy tò mò, nhưng cũng chỉ có thể từ bỏ mà thôi.
Một lúc sau, Bạch Hồ đã làm xong, chỉ thấy anh ta sắp xếp gì đó trên tượng đá mặc long bào, được một lúc mặt đất đột nhiên phát ra tiếng ầm ầm, mở ra một con đường địa đạo.
Đường địa đạo này là một bậc thang đá, đi thẳng xuống lòng đất, vừa mở ra liền có một hơi khí lạnh cùng với mùi hôi thối xộc lên, tôi nhìn Bạch Hồ đi xuống, cũng khệnh khạng theo sau, nhưng sau khi chúng tôi đi xuống con đường địa đạo, không biết Bạch Hồ làm gì, lối ra lại đóng lại.
Đường địa đạo hơi dài, tôi với Bạch Hồ cũng đi được một quãng thời gian rồi nhưng vẫn chưa thấy tận cùng, chỉ là đi mãi đi mãi, không biết tại sao tôi cảm thấy tranh vẽ rất quen thuộc, nói thế nào nhỉ? Cảm giác như con đường này, trước đây tôi đã từng đi qua.
Cũng là cùng với Bạch Hồ đi qua
nơi này…
Chỉ là lần đó, vị trí của hai người chúng tôi thay đổi cho nhau, tôi là người đi phía trước, Bạch Hồ theo sau.
Bạch Hồ như để ý thấy, quay đầu lại nhìn tôi, đôi mắt vàng kim chứa đựng sự ấm áp và buồn rầu, sau cùng lại quay đầu lên đi tiếp.
Chúng tôi đi thêm một lúc nữa, phía trước ngày càng ẩm ướt, rất nhanh, không còn đường đi nữa, chặn trước mặt chúng tôi là một phiến đá phủ đầy rêu xanh, giữa phiến đá là một cái gờ lồi lên, bên trên lại có một cái hốc lõm vào, Bạch Hồ nhìn thấy cái hốc đó liền lấy trong túi ra một sợi dây màu đỏ buộc một miếng thủy tinh màu đen, anh ta đặt nó vào trong hốc, lập tức phiến đá xoay lại, tôi vội vàng theo chân Bạch Hồ đi vào trong.
Sau khi đi vào tôi phát hiện đó là một căn phòng đá rộng lớn, trong căn phòng đá bày đầy những vật thể hình trứng bầu dục mờ đục, tôi dùng đèn pin soi lên, bên trong trứng toàn bộ đều là quái vật hình người, bị tôi rọi vào như vậy dường như chúng có phản ứng lại, tất cả đám quái vật hình người đó đều trừng mắt lên, đôi mắt có màu vàng kim!
Từng cặp mắt lớn màu vàng kim nhìn vào tôi, khiến tâm trí tôi như tê liệt.
“Không ngờ qua bao nhiêu năm rồi, cái thứ chết tiệt này vẫn còn ở đây.” Bạch hồ lạnh lùng hừ một tiếng, ánh mắt lạnh lẽo càng mãnh liệt hơn.
Thứ chết tiệt? Tôi không biết tại sao Bạch Hồ lại nói như vậy, nhưng hiển nhiên anh ta đang nói đến đám quái vật hình người trong trứng kia.
Lẽ nào thứ ở bên trong, đều là người?
Không thể nào, người sao có thể lớn lên như vậy?
Ngay lúc tôi định lên tiếng, Bạch Hồ cười khinh bỉ, đi đến trước một bọc trứng có quái vật hình người bên trong, đưa ta ra bóp vỡ quả trứng đó, thứ dung dịch màu nhạt chảy đầy sàn, nhanh chóng anh ta bắt lấy một con quái vật hình người, “Các ngươi đều sống lâu quá rồi, có thể chết được rồi!”
“Không!” quái vật hình người đó lớn tiếng kêu lên, “Ngươi không có tư cách phán quyết bọn ta có đáng chết hay không!”
“Không cần biết ta có hay không có tư cách, nhưng ngài ấy không thích thứ âm dương quái khí các ngươi, lần đó ta đã không có cơ hội gϊếŧ các người, bây giờ, các ngươi không ai có thể chạy thoát!” Bạch Hồ cười nhạo, cứ vậy siết cổ quái vật hình người đang nắm trong tay.
Cùng lúc đó, tất cả đám người trong trứng còn lại đều thức tỉnh, trừng to đôi mắt màu vàng kim, nhìn chằm chằm Bạch Hồ, miệng phát ra tiếng kêu gào kỳ quái.
Nói thế nào nhỉ? Âm thanh đó nghe rất kỳ quái, sắc bén, lại vô cùng phẫn nộ.
“Ngươi cũng từ đây mà ra, đáng lẽ ngươi phải hiểu chỗ khó xử của chúng ta chứ!” khi Bạch Hồ bắt lấy con quái vật hình người thứ hai, nó lớn tiếng gào lên.
Tim tôi run lên, tại sao con quái vật hình người đó lại nói Bạch Hồ cũng từ đây mà ra?
Tôi quay ra nhìn Bạch Hồ, đôi mắt anh ta vẫn lãnh đạm như vậy, lúc đó tôi mới ý thức được, Bạch Hồ và đám quái vật hình người kia giống nhau, đều có đôi mắt màu vàng kim.
Không kiềm được tôi hít sâu một hơi, nhìn ánh mắt Bạch Hồ cũng có chút run rẩy, rốt cuộc là chuyện gì? Bạch Hồ cũng là đồng loại của thứ nửa người nửa quỷ kia?
Sau khi Bạch hồ gϊếŧ chết người thứ ba, sâu dưới lòng đất bỗng truyền đến một tiếng gào lớn, cả địa cung như rung chuyển, giống như xảy ra động đất, ánh mắt Bạch Hồ vẫn lạnh như vậy: “Bôi dịch nhầy kia lên người, mau lên.”
Tôi vội vàng nghe lời Bạch Hồ, mặc dù cảm thấy ghê tởm, nhưng vẫn dùng tay lấy dịch nhầy trước đó Bạch Hồ làm vỡ ra để bôi lên cơ thể, nhanh chóng toàn thân tôi đều là dịch nhầy.
Tôi vừa xong, sự rung động dưới lòng đất càng kịch liệt hơn.
Ầm ầm ầm!
Giống như cả địa cung sắp sập đến nơi.
Sau đó tôi nhìn thấy phía sâu trong căn phòng, ánh lên hai vệt sáng màu xanh cỡ bằng chiếc đèn lồng!
Đó là…
Một con mãng xà khổng lồ!