Tối hôm đó tâm trạng tôi rối như tơ vò, không thể ngủ được, thức dậy bắt đầu chuyển nội khí còn lại thành kiếm khí, chỉ còn một chút thời gian nữa thôi.
Đến khi trời sáng, chín phần nội khí trong người đã chuyển thành kiếm khí, tôi nhận ra sự khác biệt rõ ràng, nói thế nào nhỉ, nếu như nội khí lúc trước là một cảm giác tự nhiên, thì hiện giờ sau khi đã chuyển thành kiếm khí, cảm giác tự nhiên đó đã thay đổi.
Phải diễn đạt như nào đây, cảm giác toàn thân tràn đầy sự sắc bén, bất kỳ nơi nào trên cơ thể cũng đều là thứ vũ khí sắc nhọn.
Lúc này Tiểu Phật Gia lên tiếng: “Đúng rồi, Giang Lưu, ta cứ luôn muốn hỏi ngươi một điều.”
“Gì vậy?” tôi hỏi lại
“Nội khí của ngươi không phải đã hồi phục rồi sao, tại sao không làm liền lại hai vết thương ở lưng đi.” Tiểu Phật Gia tò mò nói.
Tôi mím môi, cười khẽ nói: “Vì ta muốn dùng hai vết thương đó để tự nhắc nhở mình, đó là lần thất bại cuối cùng.”
“Có dũng khí!” Tiểu Phật Gia nói: “Ngươi muốn luyện đạo tâm không!”
“Đạo tâm?” tôi ngẩn ra hỏi.
‘Không sai, chính là đạo tâm, mỗi tu sĩ đều có đạo tâm, hoặc là thù hận, hoặc là bảo vệ, mỗi người đều có chấp niệm của riêng mình, đạo tâm sẽ giúp cho sự tiến bộ của người đó nhanh hơn.” Tiểu Phật Gia nói.
Tôi gật đầu, “Vậy đạo tâm của tôi thì coi là loại nào?”
“Đạo tâm bất khả chiến bại. Đây là loại đạo tâm khó luyện thành nhất thế gian, vì không có ai là không thất bại, ngươi quyết tâm muốn luyện bất khả chiến bại đạo tâm, tức là ngươi đã chuẩn bị sẵn cho sau này sẽ không bao giờ gặp phải thất bại nữa, đây là loại đạo tâm mạnh nhất thiên hạ, nhưng từ xưa đến nay chưa có ai dám luyện, nguyên nhân rất đơn giản, mặc dù bất khả chiến bại đạo tâm rất khủng khiếp, sẽ theo từng chiến thắng của ngươi mà mạnh dần lên, nhưng chỉ cần thất bại một lần, đạo tâm của ngươi sẽ bị phá vỡ, phải luyện lại từ đầu.” Tiểu Phật Gia nói.
“Đạo tâm mà bị phá vỡ thì sẽ ra sao?” tôi tò mò hỏi.
Tiểu Phật Gia nhíu mắt, “Nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì mất hết toàn bộ nội khí, vậy nên nhân hiện giờ ngươi chưa bắt đầu luyện đạo tâm thì đổi sang một hướng đạo tâm để theo đi.”
“Không.” Tôi cắn răng, nhớ đến dáng vẻ bỏ chạy của mình lúc trước, cưới nhạt nói: “Mùi vị của sự bỏ chạy rất khó chịu, ta không muốn nếm lần thứ hai.”
“Vậy tùy ngươi, nhưng hiện giờ ngươi có vô thượng kiếm thể, cơ bản là cùng đẳng cấp với bất khả chiến bại, rất ít người có thể đối đầu với ngươi, chỉ cần ngươi không vượt cấp đi thách thức người khác, thì sẽ không thể thất bại, hơn nữa dù nội khí có mạnh hơn ngươi, chỉ cần không mạnh hơn quá nhiều, ngươi cũng có khả năng ứng chiến.” Tiểu Phật Gia nói.
“Xem ra ta đã chạm tới ánh sáng của vô thượng kiếm thể rồi.” tôi mím môi cười.
Cùng lúc đó, bên ngoài truyền đến âm thanh náo nhiệt, nhanh chóng, Tiểu Liên đẩy mở cửa gọi lớn: “Anh A Tâm, không hay rồi, Tiết trưởng trấn đó lại đến nữa, chỉ đích danh anh muốn gặp, có phải là anh vượt ngục trốn ra đây, hãy mau chạy đi.”
Tôi nhìn khuôn mặt lo lắng của Tiểu Liên, đưa tay ra xoa xoa đầu cô bé nói: “Đừng sợ, người ta đến tạ tội với anh mà thôi.”
“Tạ tội?” Tiểu Liên ngây ra, tò mò nhìn tôi.
“Đúng vậy, hắn biết rồi, anh không phải là người hắn có thể đắc tội nên đến nhận lỗi.” tôi mím môi nói.
Tiểu Liên cũng bị thái độ của tôi làm cho lúng túng, “Đến lúc nào rồi mà anh còn đùa nữa!”
“Thật đó, đi nào, cùng anh ra xem nào.” Tôi cười rồi bế Tiểu liên đi ra ngoài, vừa đi ra liền gặp Kim Hoa đang chạy vào.
Không còn cách nào khác, tôi đành nói những lời vừa nói với Tiểu Liên lặp lại cho Kim Hoa, mặc dù gương mặt Kim Hoa đầy nghi ngờ, nhưng cũng không ngăn tôi lại.
Nói tới Tiết trưởng trấn, đúng thật là nóng vội quá rồi.
Hôm qua sau khi về nhà, ông ta vẫn cảm thấy lo lắng, nửa đêm liền đến bệnh viện, kết quả kiểm tra một hồi không tìm ra vấn đề gì hết, đến bác sĩ cũng không nói ra được nguyên nhân, hắn liền biết, lần này không làm theo lời tên thanh niên tóc bạc kia thì thật sự sẽ xảy ra chuyện.
Sau khi ôm nỗi lo lắng thấp thỏm về nhà, lại cảm thấy buồn tiểu, nhưng nhớ đến chuyện lần trước trong khách sạn liền cố gắng nhịn tiểu, về tới nhà vẫn cố nhịn, sau cùng cũng xảy ra chuyện, sáng sớm, Tiết trưởng trấn phát hiện mình đã đái dầm, nướƈ ŧıểυ đầy máu nhuộm đỏ cả tấm ga giường.
Khiến cho vợ hắn khiếp sợ, chút nữa thì gọi cho 120, sau cùng bị Tiết trưởng trấn ngăn lại, hắn đi tắm rửa, dặn dò vợ đừng sợ hãi rồi vội vàng tới ngân hàng rút tiền, nhanh chóng lái xe tới Miêu trại, hắn không dám chờ đợi thêm chút nào nữa.
Lúc đứng trước cổng trại chờ đợi, hắn lại có chút sợ hãi, sợ rằng mình đến sớm quá, đường đột làm phiền đến cao nhân, cứ vậy chờ đến tám giờ, cuối cùng lại mắc tiểu, thực sự sợ hãi, lúc này mới tìm người nói muốn gặp Giang Lưu!
Tâm trạng thấp thỏm lo lắng, lại chờ đến mười phút đồng hồ, chờ đến khi không thể nhịn được nữa, hắn cũng nhìn thấy thanh niên tóc bạc, sợ hãi chạy ngay đến quỳ trước mặt tôi kêu lớn: “Đại sư, ngài đã tính ra được rồi, hãy cứu tôi, mau cứu tôi!”
Tiết trưởng trấn vừa quỳ xuống, những người Miêu vốn đang lo lắng ở xung quanh đều kinh ngạc nhìn tôi,trong phút chốc không biết phải nói gì, điều này còn sốc hơn chuyện tôi một hơi leo lên núi đao hay đi trong biển lửa, Tiết trưởng trấn là ai chứ, người dân quanh vùng này đều biết, đó là một con hổ ăn thịt người không thèm nhả xương, đó là Tiết trưởng trấn khiến tất cả mọi người đều sợ hãi, lúc này lại quỳ trước mặt một người Hán, người này rốt cuộc là ai?
Trong đám người đứng đó, người có biểu hiện thú vị nhất là A Ngưu, hắn vốn nghĩ Tiết trưởng trấn tới đây để giáo huấn cho cái tên không biết sống chết kia một trận, nào ngờ mới có một ngày mà thái độ của Tiết trưởng trấn đã thay đổi ba trăm sáu mươi độ rồi!
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Tôi nhíu mắt nhìn Tiết trưởng trấn nói: “Đồ đem tới rồi chứ?”
Tiết trưởng trấn vội càng lấy ra một cái túi đen, “Ở đây, đều ở đây!”
Tôi cầm lấy chiếc túi, xem qua thấy bên trong đầy ắp tiền, xem ra phải cả trăm vạn, tôi cau mày, những năm qua, tên Tiết trưởng trấn này trục lợi những người dân này phải đến năm sáu mươi vạn? như vậy cũng quá kinh khủng rồi, gì mà nhổ lông nhạn bay qua chứ, như này là đến cả nhạn cũng giữ lại luôn rồi còn gì.
Tiết trưởng trấn lau mồ hôi, “Trong đó bảy mươi vạn là quà hiếu kính của tôi gửi đến người.”
Giờ tôi mới phản ứng lại kịp, cười cười: “Không ngờ ngươi lại có nhiều tiền đến vậy, những năm qua cũng cực khổ không ít.”
Tiết trưởng trấn cười ngượng ngùng, liên miệng nói không có.
Tôi đưa chiếc túi cho Kim Hoa đứng bên cạnh nói: “Số tiền này cô giữ lấy sắp xếp, trả lại cho những dân trại đã nộp thuế mấy năm qua.”
Đã muốn Kim Hoa sống tốt hơn thì chuyện như này nên giao lại cho cô ấy, dù sao theo lời của Tiểu Phật Gia, chỉ cần cô ấy có thể nuôi trùng cổ, tự khắc sẽ trở thành thánh nữ trong vùng, cộng thêm với ân tình một trăm vạn này, tôi đoán người Miêu khắp nơi đây chắc chắn sẽ vô cùng tôn kính cô ấy.
Dù gì cũng phải rời khỏi đây, chuyện phiền phức phải giải quyết ổn thỏa, như vậy cũng báo đáp được ơn cứu mạng của Kim Hoa.
Kim Hoa nhận lấy số tiền, cũng ngạc nhiên vội vàng nói: “Đây là, nhiều quá, tôi không thể nhận.”
Tôi chau mày: “Đây đều là tiền mồ hôi nước mắt của mọi người, của mọi người, không phải của tôi, chỉ là để cô phụ trách phân phát lại mà thôi.”
“Nhưng trong đó có bảy mươi vạn là của anh…” Kim Hoa cẩn trọng nói.
Tôi mỉm cười: “Ngoan, đừng cãi lại lời anh được không?”
Kim Hoa sững lại, sau đó mặt đổ lựng, cả tai cũng đỏ lựng lên, ngoan ngoãn gật đầu, lúc đó Tiết trưởng trấn vội vàng tiến đến ôm lấy
đùi tôi nói: “Đại sư, người nhất định phải cứu tôi, đồ tôi đã đưa cho người rồi.”
Tôi mím môi, đưa tay ra hóa giải kiếm khí trong người hắn, sau đó lấy trong túi ra một viên đất mà vừa rồi trên đường đi mới vo lại, rồi nói với hắn: “Ăn cái này đi, một tháng sau sẽ khỏi, sau một tháng, ngươi lại tới đây tìm vị cô nương này lấy thuốc, sau một năm sẽ không sao cả.”
Tiết trưởng trấn đương nhiên hiểu rõ tôi làm như vậy là sợ sau khi tôi rời đi, hắn quay lại đây báo thù, nhưng lúc đó mạng hắn đều nằm trong tay tôi, nào dám nghĩ nhiều, vội vàng nuốt vội viên đất.
Lúc đó, một mùi hôi thối xộc lên.
Hóa ra là do Tiết trưởng trấn nhịn tiểu quá lâu, giờ vừa vui mừng liền nhịn không nổi nữa.
Sau khi tiểu xong, Tiết trưởng trấn nhanh chóng kéo đũng quần ra nhìn, thấy là nướƈ ŧıểυ chứ không phải máu thì vui mừng đứng dậy.
Cảm giác từ cõi chết trở lại khiến hắn hạnh phúc tột cùng, tiểu ra quần cũng mặc kệ, chỉ là chuyện nhỏ, có thể sống tiếp mới là quan trọng.
“Cút đi, nếu còn để ta biết được ngươi ức hiếp người dân trong trại, lần sau ta sẽ cắt đứt mạch máu của ngươi, khiến cả nhà ngươi chết thảm, đừng thách thức ta, ta nói được sẽ làm được.” tôi lạnh lùng nói.
Tiết trưởng trấn vội vàng dập đầu với tôi, sau đó liền cút đi khỏi.
Sau khi Tiết trưởng trấn đi rồi, những người có mặt đều vây lấy tôi, liến thoắng hỏi han, không gì ngoại trừ việc tại sao Tiết trưởng trấn lại hạ giọng với tôi như vậy.
Tôi mỉm cười nói: “Đây là bản lĩnh độc môn của tôi, mọi người đừng hỏi nữa, sau này Tiết trưởng trấn sẽ không dám ép bức mọi người nữa!”
Sau khi mọi việc đã xong xuôi, mọi người mới rời đi, tôi cùng Kim Hoa về nhà, sau đó lấy ra thuật nuôi trùng cổ mà tôi đã ghi lại đưa cho Kim Hoa nói: “Kim Hoa, có thứ này cho em.”
“Gì vậy?” Kim Hoa ngạc nhiên nhận lấy quyển sách.
“Một vài thuật nuôi trùng cổ, anh không ở đây nữa, chỉ có thể dựa vào em bảo vệ mọi người, tật xấu của tên Tiết trưởng trấn đã bị anh trừng trị rồi, hắn là tên lưu manh, có lẽ sẽ nhanh chóng nhận ra mình không làm sao nữa, cho nên sau này muốn khống chế hắn, chỉ có thể dựa vào em mà thôi!” tôi nói.
Kim Hoa lặng đi, ngây ra nhìn tôi, ánh mắt có chút khó nói.
Tôi giả như không thấy, tiếp tục nói: “Vừa rồi em cũng thấy rồi đó, anh cho hắn viên đất bùn, chỉ là trên đường vo lại, sau này muốn khống chế hắn, em phải học được thuật hạ trùng cổ, như vậy mới có thể luôn khống chế được hắn, còn về cái gì gọi là thuật trùng cổ thì trên sách đều có ghi chép, em chăm chỉ học một chút là được.”
Kim Hoa gật đầu, tôi để ý ánh mắt cô ấy rưng rưng ngấn lệ, tâm trạng cũng có chút khó chịu, bước đến lau nước mắt cho cô ấy, rồi nói: “Ngoan, đừng khóc, thiên hạ nào có bữa tiệc nào mà không tàn, anh còn rất nhiều việc quan trọng phải làm, không thể cứ ở mãi trong trại được.”
“Vậy em có thể đi cùng với anh!” Kim Hoa bướng bỉnh nói.
Hơi thở tôi như ngừng lại, “Vậy ai sẽ bảo vệ mọi người đây?”
Kim Hoa nhất thời không biết nên nói gì, một lúc sau mới lên tiếng: “Vậy sau này anh có quay lại đây không?”
“Sau này…” tôi hít sâu một hơi, vô hình cảm thấy khó chịu, nhưng nhanh chóng dồn nén cảm xúc khó chịu đó xuống, “Chờ sau khi anh làm xong mọi việc, em còn cảm thấy tôi là A Tâm mà em biết thì khi đó anh sẽ quay lại.”
“Quyết định như thế nhé!” Kim Hoa giơ ngón tay út ra.
Tôi ngẩn người rồi đưa tay ra ngoắc tay với cô ấy.
“Sau cùng cũng không thể lạnh nhạt được, thứ này gọi là khó nhất là nợ ân tình mỹ nhân, kỳ thực cũng không cần quan tâm, từ xưa tới này, kẻ mạnh nào phải chỉ có một vợ, đều là tam thê tứ thiếp, ngươi cứ nhận hết đi là được.” Tiểu Phật Gia lên tiếng.
“Câm mồm, như vậy đều là làm hại mọi người.” tôi tức giận nói.
Tiểu Phật Gia bĩu môi.
Ngoắc tay hứa, một trăm năm cũng không thay lời!
Sau khi mọi chuyện kết thúc, Kim Hoa nhìn sâu vào mắt tôi nói: “Em sẽ chờ anh, anh A Tâm.”
Tôi sững lại: “Trong lòng anh đã yêu người khác rồi.”
Kim Hoa nhìn chằm chằm vào tôi, tôi có thể nhìn thấy ánh mắt đau lòng vô cùng của cô ấy, nhưng tôi vẫn cương quyết, thật sự như lời Tiểu phật Gia nói, tam thê tứ thiếp, tôi không làm được.
Chia sẻ tình cảm với người khác, vốn dĩ không phải là yêu, mà chỉ là thương hại và ích kỷ.
Một lúc sau, Kim Hoa mới nói: “Em không quan tâm, dù sao đời này em không lấy ai khác ngoài anh, nếu như anh không lấy em, em sẽ sống cả đời không lấy chồng!”
Nói rồi, Kim Hoa đỏ mặt chạy đi.
“Từ xưa gái Miêu đã đa tình, cũng chung tình, nói người con gái Miêu đa tình là vì họ dễ dàng động lòng, nhưng chỉ cần nhận định được mục tiêu, thì tuyệt đối sẽ không thay đổi, đó chính là chung tình, giờ còn có dạng kỳ nữ như này, thật sự…” Tiểu Phật Gia thở dài một tiếng.
Tôi hít sâu một hơi, cố gắng vứt bỏ tâm trạng tội lõi, đi ra phía ngoài, tôi đã dành nhiều thời gian ở nơi này, giờ đã có năng lực chiến đấu với Triệu Thừa Nguyên rồi, vậy cần phải lần nữa tới Đông Ba thần quốc!
Sau khi tôi rời khỏi trại, sau lưng truyền đến một tiếng hát êm ái.
Duyên phận khiến chúng ta gặp nhau, gặp nhau tại nơi đây, trời đổ mưa giống như trái tim em, đang than khóc, không thể ngừng nhớ anh, tin rằng nhất định một ngày, anh và em lại lần nữa gặp lại, bước qua khoảng cách giữa hai bên…
Bước chân của tôi dừng lại, là giọng của Kim Hoa…
“Không quay lại nhìn sao?” Tiểu Phật Gia hỏi.
Tôi mỉm cười nói: “Không, đã quyết định đi hà tất phải khiến người thêm quyến luyến? Cứ dứt khoát đi như vậy, không tốt sao?”
“Tùy người, nhưng ta nghĩ ngươi đang sợ…” Tiểu Phật Gia nói.
“Sợ gì chứ?” tôi ngẩn ra.
“Sợ bản thân quên mất Giang Tiểu Thơ, đã sắp nửa năm rồi, ngươi giờ còn nhớ trông cô ấy như thế nào không?” Tiểu Phật Gia hỏi.
Tôi lặng đi, không nói gì, cúi đầu đi về phía trước.
Lúc đó, tôi và Tiểu Phật Gia đều không ngờ đến, chính vì hai người khách qua đường chúng tôi, mà sau này trong vùng núi này thiếu đi một Kim Hoa, thay vào đó là một nữ vương trùng cổ!