Trương Long Hồng vừa nói vừa bấm ngón tay, tay hắn nhanh chóng cử động, sau đó một đóa phật sen nhanh chóng được hình thành.
"Đại nhật Như Lai kim cương ấn!"
Bốn phía đại điện nổi lên tiếng Phạn, một luồng khí tức Phật môn cuồn cuộn dâng lên.
Khuôn mặt dữ tợn của Trương Long Hồng bởi vì Đại nhật Như Lai kim cương ấn mà nháy mắt cũng trở nên thánh khiết.
Vốn dĩ đang ở thế bất lợi, bây giờ khí thế của hắn đã tăng vọt ngang hàng với sát kiếm của tôi.
"Đây là Phật môn mật tông, làm sao có thể, Trương Long Hồng làm sao lại có chiêu thức lợi hại như vậy!" Có người nhìn Trương Long Hồng kinh ngạc mở miệng.
"Ta nhớ ra rồi, mấy năm trước không phải Long Hồng sư huynh đi Tàng Địa Phật quốc sao? Chắc là lúc đó đã gặp được kỳ ngộ, học được Đại nhật Như Lai kim cương ấn."
"Trời, đây chính là Phật pháp huyền cấp, cũng quá kinh khủng rồi!" Có người mở miệng nói.
"Quá mạnh mẽ.
Không ngờ Phật môn mật tông lại kinh khủng như vậy, vốn dĩ ta còn cho rằng đám lừa ngốc kia chỉ biết vui vẻ cả ngày, không có bản lĩnh gì, xem ra tiếng tăm của họ không phải tự nhiên mà có.
Phật môn có thể vùng lên ngồi ngang hàng với chúng ta cũng là có cơ sở."
"Bây giờ e là Long Tâm sư đệ gặp bất lợi rồi.
Nhưng quả thật Long Tâm sư đệ cũng quá mạnh, hắn mới nhập môn không tới hai tháng, vậy mà không chỉ đột phá tới đại chu thiên, mà thực lực so với Long Hồng sư huynh còn không chênh lệch lắm." Có người mở miệng nói.
"Kinh khủng, kinh khủng.
Thế giới này điên đảo thật rồi, giờ ngược lại ta cảm thấy mình có chút tự ti."
Sự xuất hiện của Đại nhật Như Lai kim cương ấn khiến xung quanh xuất hiện vô số lời bình luận.
Lúc này tôi cảm giác từ sâu bên trong đột nhiên xuất hiện một pho tượng Phật lớn.
Sau đó đại phật kia trực tiếp đưa tay ra, một sức mạnh hồng hoang thượng cổ bộc phát, mạnh mẽ trấn áp sát khí trên người tôi.
"Không ổn, ngươi không đỡ được, Trương Long Hồng đang muốn liều mạng với ngươi, hắn đã hạ quyết tâm, vốn dĩ nội khí đã khô kiệt lại cố gắng dùng thọ nguyên bức ra Đại Phật Như Lai kim cương ấn để đè ép ngươi."
Ánh mắt tôi lạnh lẽo nhìn Trương Long Hồng trước mặt, nhẹ giọng cười một tiếng, nếu đã như vậy ta cũng không cần khách khí với ngươi nữa!
Tôi nắm chặt tay, cắn răng dồn tử khí trong cơ thể vào Hồng Tuyết Tả Văn Tự, sát kiếm vốn là màu đỏ giờ đã nhanh chóng biến thành màu xám trắng.
Khí thế mạnh mẽ trực tiếp tạo ra một luồng huyền khí phong.
Ánh mắt tôi lạnh xuống, tôi và Trương Long Hồng đều đã dùng lá bài tẩy sau cùng của mình, một chiêu này sẽ quyết định thắng bại, nhất định phải có một người chết.
Người đó sẽ không phải là tôi!
Tôi cười lạnh một tiếng, bởi vì tôi cảm thấy kiếm khí đã tiêu hao hết đang được tam hoa trong cơ thể điên cuồng hấp thu từ trời đất.
Đây chính là tác dụng thực sự của kim hoa mười cánh sao? Kiếm khí đang khôi phục với tốc độ mà người bình thường căn bản không thể địch nổi!
Ngay vào lúc hai chiêu này sắp đụng nhau, một bóng người bất chợt xuất hiện ở chính giữa, một tay nắm Hồng Tuyết Tả Văn Tự, một tay chộp tới thanh kiếm màu xanh kia, hắn hừ lạnh một tiếng, bàn tay Phật đang muốn ép xuống liền bị chấn bể tan tành.
Đó là một thanh niên mày kiếm, mắt sáng, trong mắt ẩn hiện một nụ cười dịu dàng, thanh kiếm màu xanh trong tay Trương Long Hồng nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Hắn ta dùng một chiêu thái cực bát quái bao bọc, dẫn dắt Hồng Tuyết Tả Văn Tự sang một bên, sát khí trên kiếm cũng nhanh chóng tiêu tan.
Trong nháy mắt hóa giải sát khí hắn có chút tán thưởng nhìn Hồng Tuyết Tả Văn Tự cười nói: "Kiếm tốt!"
"Long Chính sư huynh!" Lúc này có người hô lớn.
Long Chính sư huynh? Tôi chưa từng nghe qua cái tên này.
Lúc này đại sư huynh cũng đi tới lo lắng nhìn tôi hỏi: "Không sao chứ?"
Tôi nhẹ giọng cười một tiếng: "Có thể có chuyện gì chứ, chỉ là một tên ngang ngược không biết điều mà thôi!"
Nói xong tôi trực tiếp giơ tay thu hồi Hồng Tuyết Tả Văn Tự.
Long Hồng không có nhẹ như tôi, sau khi điều động toàn bộ sức lực hắn không thể sử dụng bất cứ chiêu thức nào nữa, chỉ có thể để mặc cho thanh kiếm kia rơi xuống đất.
Tôi nhìn người thanh niên đó nhíu mày hỏi: "Đó là sư huynh ta? Có lót chữ Long? Thực lực thế nào? Là tiên thiên sao?"
Tiểu Phật Gia mở miệng nói: "Còn chưa tới tiên thiên đâu, đại khái là bán bộ tiên thiên.
Từ đại chu thiên tiến đến tiên thiên tất cả có chín bậc, gọi là tiên thiên cửu trọng thiên, vượt qua hết cửu trọng thiên này mới có thể đột phá tới tiên thiên.
Chỉ cần bước được bước đầu tiên cũng coi là bán bộ tiên thiên, bước đến bước thứ chín cũng là bán bộ tiên thiên nhưng như vậy được coi là bán bộ tiên thiên đại viên mãn."
"Cài này còn phân số bước." Tôi nhíu mày.
"Dĩ nhiên là phải phân rồi.
Ngươi cho rằng việc bước vào tiên thiên đơn giản như vậy hay sao.
Chưa nhắc tới cái khác, chỉ cần bước vào tiên thiên ngươi đã gia tăng được năm mươi năm tuổi thọ rồi.
Đây chính là sự khác biệt lớn nhất của người bước được đến trình độ tiên thiên, lúc đó ngươi hoàn toàn không phải người thường nữa rồi." Tiểu Phật Gia tức giận nói.
"Vậy Trương Long Hồng kia là bước thứ mấy?" Tôi cau mày mở miệng hỏi.
"Bước thứ hai thôi." Tiểu Phật Gia nhẹ giọng cười nói.
Tôi hít sâu một hơi.
"Bát trọng thiên...!liền có thể nhẹ nhàng hóa giải sát kiếm của tôi như vậy.
Trước giờ tôi thật sự đã khinh thường anh hùng trong thiên hạ rồi!"
"Ngươi biết vậy là tốt, tự tin nhưng không thể mù quáng, đó gọi là kiêu ngạo.
Ngươi có thể có ngạo cốt, nhưng không thể có kiêu ngạo." Tiểu Phật Gia mở miệng nói.
Tôi gật đầu.
Lúc này Trương Long Chính híp mắt nhìn tôi và Trương Long Hồng một cái, nhẹ giọng nói: "Chuyện gì đây? Nói cho ta biết tại sao giao đấu? Lại còn xuống tay tàn nhẫn như vậy, chẳng lẽ các ngươi không biết kẻ thù của các ngươi là Vĩnh Dạ hay sao, thế nhưng bây giờ kiếm lại chĩa vào người của mình?"
Tôi đỏ mặt, vừa rồi đúng là tôi quá kích động, vì nóng giận mà động thủ, cũng không nghĩ đến hậu quả.
Tôi cúi đầu nói: "Ta có lỗi.
Nhưng ta nhận sai là vì đã ra tay với huynh đệ đồng môn, nhưng ta không hối hận."
Trương Long Chính nhíu mày nhìn tôi hỏi.
"Không hối hận?"
Giọng hắn đột nhiên lạnh xuống: "Vì sao không hối hận?"
"Hắn sỉ nhục sư huynh ta.
Sư huynh đối với ta còn hơn huynh đệ ruột thịt, mắng ta, chửi ta, đánh ta đều không vấn đề, vì là đồng môn ta có thể nhịn, nhưng nếu làm nhục sư huynh ta thì ta tuyệt đối sẽ không để yên." Tôi lạnh băng nhìn Trương Long Hồng nói.
"Ồ, còn có chuyện như vậy sao?" Trương Long Chính quay đầu lại nhìn Trương Long Hồng.
"Nói ta biết ngươi làm nhục Trương Long Đồ thế nào."
Lúc này Trương Long Hồng cũng đã khôi phục được một chút khí lực, ấp úng nửa ngày cuối cùng mới thở dài một cái: "Đệ nói hắn tu vi không thể thăng tiến, là đồ phế vật."
"Hỗn xược!" Trương Long Chính nghe xong lập tức giơ tay đánh Trương Long Hồng bay ra ngoài.
Hắn nhìn Trương Long Hồng lạnh giọng nói: "Ngươi có biết Long Đồ tại sao lại bị thương không?"
"Không biết..." Trương Long Hồng từ dưới đất bò dậy, ói ra một ngụm máu tươi.
"Chắc ngươi biết Hổ Phong có một cây đào đúng không?" Trương Long Chính nhíu mày.
"Ta nhớ, hình như ngươi cũng là ngộ đạo ở dưới cây đào đó."
"..." Trương Long Hồng ngơ ngẩn không biết nói gì.
"Bây giờ ta cho ngươi biết, cây đào đó chính là do Long Đồ mang từ Nam Hải về Trương gia.
Khi tìm được cây đào thì nó đã bị chết khô rồi, nhưng vì tương lai của Trương gia, dọc đường Long Đồ đều dùng máu tươi bổn mạng của mình để nuôi dưỡng nó, cũng vì vậy đan điền của đệ ấy mới bị tổn thương.
Nhưng ngươi lại thật là giỏi, vừa hưởng thụ thành quả mà đệ ấy mang về để gia tăng thực lực lại vừa mắng hắn là phế vật." Trương Long Chính lạnh lùng nhìn Trương Long Hồng một cái.
Mọi người xung quanh đều như bừng tỉnh, ai nấy đều bất ngờ, hóa ra cây đào ngộ đạo bán bộ tiên thiên cuối cùng kia là do Long Đồ sư huynh mang về, hơn nữa còn vì nó mà đan điền bị tổn