Mặc dù trong lòng tôi không hề cảm thấy có lỗi với Tú Tú, những gì có thể làm tôi đều đã làm rồi, sai lầm của tôi là cứu người không kịp lúc, nhưng những chuyện đáng sợ xảy ra mấy ngày qua đều có liên quan đến Tú Tú, trong lòng vẫn đau thương, nên nghe thấy tiếng của Tú Tú, tôi hoảng loạn, vội vàng quay đầu nhìn sang Giang Tiểu Thơ nói: "Làm sao đây? Làm sao đây?"
"Hoảng gì chứ.
" Giang Tiểu Thơ trừng mắt nhìn tôi, mặt không hề biến sắc.
Lúc đó tôi đã quên mất ý nghĩ Giang Tiểu Thơ thật giả gì rồi, nhìn thấy gương mặt bình tĩnh của Giang Tiểu Thơ, trong lòng cảm thấy vững tin hơn rất nhiều.
"Không đúng, dùng cách của em đáng lẽ bọn họ sẽ không thể phát hiện ra tung tích của chúng ta, chắc chắn phải xảy ra sai sót ở đâu đó.
" Giang Tiểu Thơ nhíu mày, nhìn tôi nói: "Anh có chắc là mình không quay đầu lại không?"
"Không có không có" tôi vội vàng phủ nhận, nhưng trong lòng ngày càng bất an, lại hỏi tiếp: "Đúng rồi, nếu như quay đầu thì sẽ xảy ra chuyện gì?"
"Trên hai vai và đỉnh đầu của mỗi người luôn có một ngọn lửa, phân chia đại diện cho tinh thần, nơi này âm khí quá nặng, chỉ một chút dương khí lộ ra sẽ bị phát giác, vậy nên em đã dùng đèn khóa hồn để khống chế lửa trên đỉnh đầu anh, thuận tiện cũng ổn định được ngọn lửa trên hai vai, nhưng chỉ cần quay đầu, hít thở sẽ làm lực khống chế bị thổi bay, như thế lửa trên hai vai sẽ bị lộ ra.
" Giang Tiểu Thơ trả lời.
Tôi ngẩn người, "Chắc không sao, nhiều nhất chỉ có một lúc.
"
"Đom đóm trong đêm cũng chỉ sáng có một chốc lát, rất bắt mắt đúng không.
" Giang Tiểu Thơ trừng mắt với tôi, đột nhiên như nhớ ra gì đó: "Anh hỏi nhiều như vậy làm gì? Không phải anh thực sự đã quay đầu lại rồi chứ?"
"Không, không có.
" Bên ngoài tôi ra sức phủ nhận nhưng trong lòng lại lo lắng muốn chết.
"Bỏ đi, dù anh có quay đầu hay chưa, vốn dĩ đi đến đoạn này cũng sẽ bị phát hiện ra, đoạn đường tiếp theo sẽ rất khó khăn, anh phải cẩn thận.
" Giang Tiểu Thơ nói rồi lấy từ trong túi ra một bó hương đưa cho tôi, "Anh có bật lửa chứ.
"
Tôi gật đầu, nói có.
"Vậy thì tốt, chốc nữa anh cầm bó hương này, đốt nó lên rồi cứ đi thẳng về phía trước, phải nhớ, dù có xảy ra chuyện gì cũng không được quay đầu lại, chỉ cần cứ đi thẳng về phía trước là được, bó hương này không được để tắt.
" Giang Tiểu Thơ nói.
Tôi ngẩn người, "Nhiều hương thế này, đường xuống núi nhiều nhất cũng chỉ có một tiếng đồng hồ là tới nơi rồi.
"
Giang Tiểu Thơ cười chế giễu, nhưng lại không nói gì.
Tôi bị nụ cười của cô ấy làm nổi hết gai ốc, "Em cười gì vậy?"
"Không có gì, anh nghỉ ngơi rồi xuất phát đi, em có chút việc phải đi làm trước, nhớ đấy, một khi xuất phát là phải thắp hương lên, nếu không anh là người thoải mái nhất!" Giang Tiểu Thơ nói rồi liền rời đi.
"Em đi đâu vậy!" tôi vội vàng lớn tiếng hỏi, Giang Tiểu Thơ không trả lời lại, chỉ có giọng nói của tôi vang vọng trong màn đêm.
Chờ Giang Tiểu Thơ đi rồi, tôi cũng hoảng loạn, tiếng của Tú Tú vừa mới vang lên, nhỡ đâu tới tìm tôi thì làm thế nào?
Vừa nghĩ như vậy, một mình tôi cũng không dám lưu lại đỉnh núi lâu, tôi vội đứng dậy, theo lời Giang Tiểu Thơ nói, thắp một cây hương rồi đi hướng về phía đường xuống núi!
Cây hương vừa được thắp lên liền giống như trúng phải tà cháy xì xèo, phút chốc đã cháy mất một phần tư.
"Mẹ kiếp, chuyện gì vậy? Đang trêu tao phải không?" tôi ngẩn người, giờ đã hiểu nụ cười lúc nãy của Giang Tiểu Thơ là ý gì, theo như tốc độ cháy của hương, nhiều nhất được nửa giờ, chỗ hương trong tay tôi không đủ, gì mà nhiều chứ, ít quá mới đúng!
Tôi nào dám ở thêm, nhanh chóng đứng dậy đi xuống núi!
Đi một hồi, tôi cảm thấy có gì đó không đúng, vì tôi luôn cảm nhận được xung quanh hình như có ai đó đang lại gần, nhưng lại không hề nhìn thấy gì.
Nhưng khi cây hương thứ tư chuẩn bị cháy hết, tôi nhìn thấy xung quanh có bốn năm người với nửa người trong suốt đang say sưa đưa mũi hít hà cây hương trên tay tôi, trông biểu hiện rất ngây ngất, giống như ăn được thứ sơn hào hải vị vậy!
Tôi giật mình, không phải là quỷ hồn chứ!
Lúc tôi đang suy nghĩ, cây hương đã cháy hết, đám người nửa trong suốt vây quanh tôi đồng loạt quay đầu nhìn chằm chằm tôi, trông rất dữ tợn!
Tôi vội vàng thắp nén hương thứ năm, bọn họ mới quay đầu đi chuyên tâm ngửi mùi hương.
Mẹ kiếp, chuyện gì vậy?
Vừa nghĩ đến xung quanh mình tập trung một đám quỷ, tim tôi đập nhanh như đánh trống, cảm giác toàn thân mềm nhũn đi.
Đi một hồi ngày càng nhiều quỷ hồn tập trung lại, đám quỷ hồn đó có rất nhiều loại, có loại mặc quần áo cũ nát, có loại lại mặc đồ đẹp đẽ, lại có con mặc đồ từ hồi Trung Sơn, thậm chí có con mặc đồ cổ nhân, sau đó, đến