Dường như để ý thấy cảm xúc của tôi biến động, Bạch Hồ sau khi đá bát canh liền nói: "Bọn quỷ rất nhạy cảm với mùi đồ ăn, dưới địa cung đó còn chưa biết có thứ gì, ăn chay thì an toàn hơn.
"
Bị Bạch Hồ nói như vậy tôi mới chợt vỡ lẽ, nhưng hành động đá cái bát trong tay tôi cũng hơi quá đáng, dù là tôi biết tính cách của anh ta, nhưng đổi lại là người khác dự là sẽ có ý kiến rồi.
Trưởng thôn nhìn chằm chằm vào Bạch Hồ, biểu cảm trong khoảnh khắc đó rất lạ, nhưng rất nhanh liền cười gượng gạo: "Nếu như đại sư đã kiêng kị như vậy, là do tôi lỗ m ãng rồi.
"
Nói rồi trưởng thôn dẫn mấy người quay về, lúc đó tôi mới nghĩ ra, không phải nói súc vật trong thôn đều chết cả rồi sao? Lấy đâu ra thịt để nấu canh? Nhưng cũng nhanh chóng phản ứng lại, súc vật chết thì xác vẫn còn đó mà, đoán là canh thịt dùng xác của súc vật chết rồi đó để nấu.
Vì không được ăn đồ dầu mỡ, nên bữa trưa chúng tôi chỉ ăn lương khô mang theo người rồi uống thêm mấy ngụm nước, điều này làm cho vấn đề lương thực của chúng tôi lại càng thêm lo ngại, đồ ăn còn lại chỉ đủ cho bữa tối là hết rồi, nhưng cũng chẳng sao, nhiều nhất là nhịn vài bữa trong địa cung, cũng không xảy ra được chuyện gì.
Sau khi ăn hết đồ ăn, đám người chúng tôi xuất phát theo sự chỉ dẫn của Bạch Hồ, khi chúng tôi ra ngoài, trên tay Bạch Hồ cầm mấy cây cờ đen, cắm xung quanh đền thờ, sau khi kiểm tra lại thì nói với trưởng thôn: "Trong vòng vây của mấy cái cờ thì có thể đi lại, nhưng không được ra khỏi, đi ra khỏi rồi có xảy ra chuyện gì thì đừng trách tôi.
"
"Được, chúng tôi nhất định sẽ tuân theo lời của đại sư.
" Trưởng thôn lên tiếng.
Sau khi làm xong mọi thứ, tôi nhìn đồng hồ, đã một giờ rưỡi, cũng không còn nhiều thời gian nữa đến hai giờ mà Bạch Hồ đã nói, tôi nói thêm vài câu với trưởng thôn rồi cùng với Bạch Hồ đi hướng về phía sau núi.
Chỉ là lúc đi tôi để ý thấy phía sau lưng có thứ gì đó đang nhìn mình, ánh mắt do dự và háo thắng, tôi cau mày, quay đầu lại nhìn chỉ thấy trưởng thôn đang đứng đó tươi cười vẫy tay chào chúng tôi, tôi lắc lắc đầu, có lẽ do bản thân đã suy nghĩ lung tung.
Đi gần mười phút, chúng tôi đã đến bên dưới của tượng đá, lúc trước nhìn từ xa không cảm thấy gì, nhưng giờ tới gần mới thấy thực sự hùng vĩ, chỉ nhìn lướt qua cũng cảm thấy mình thật nhỏ bé trước bức tượng điêu khắc hùng vĩ này.
Bên cạnh bức tượng đứa trẻ là tượng Địa Tạng Vương bồ tát đã có phần đổ nát, ngài chỉ yên tĩnh nằm đó, dường như đang tự nói rằng bản thân bất lực và đau khổ.
Tôi quay đầu nhìn bức tượng đứa trẻ màu máu, hít sâu một hơi, chuyện đã đến bước đường này, không cho phép tôi được lùi lại, muốn tiếp tục cứu những người dân trong thôn, bắt buộc phải tiến lên, phi lao đành phải theo lao!
Chờ cho đến khi đã hoàn toàn đi vào trong bức tượng, Bạch Hồ quay đầu lại nhìn chúng tôi rồi nói với Tiết Dương: "Dây thừng!"
Tiết Dương ồ lên một tiếng, vội vàng lấy trong túi của mình ra một sợi dây thừng vứt cho Bạch Hồ, anh ta vắt sợi dây thừng lên người, nhìn một lượt kết cấu của tượng đá, sau đó nhanh chóng leo lên với một tốc độ đáng kinh ngạc.
Không lâu sau đã leo lên đến miệng của tượng đá đứa trẻ, cách chúng tôi tầm ba bốn mươi mét, có thể một số người đối với độ cao ba bốn mươi mét không hiểu rõ cho lắm, tôi phải giải thích một chút, cứ tính dựa vào một tầng nhà cao khoảng ba mét, thì hiện giờ Bạch Hồ đang ở khoảng tầng thứ mười, từ chỗ tôi nhìn lên cũng phải nheo mắt mới thấy được bóng dáng của anh ta.
Sau khi lên trên, Bạch Hồ vứt dây thừng xuống dưới, Giang Tiểu Thơ bước lên kéo kéo sợi dây, sau khi xác định đã chắc chắn thì nắm lấy sợi dây rồi từng chút một bám vào những chỗ có thể đặt chân trên bức tượng để leo lên, tốc độ không nhanh bằng Bạch Hồ nhưng cũng chỉ mất chưa đến năm phút đã lên tới nơi rồi.
Tiết Dương nhìn tôi nói: "Anh lên trước đi, tôi ở dưới để ý cho!"
Tôi gật đầu, tâm trí có chút không tự tin, mặc dù sức lực của tôi cũng không tồi, nhưng trước giờ chưa từng chơi mấy trò thể thao leo trèo, vì vậy cũng không biết có được hay không!
Quả không sai, tôi vừa trèo lên đã cảm thấy khó khăn rồi, sợi dây trong tay tôi khác hoàn toàn so với khi ở trong tay Giang Tiểu Thơ, lúng túng lắc trái xoay phải, hơn nữa tượng đá dưới dân cũng không dễ để chân, bề mặt có phần trơn trượt, để chân lên chỉ sợ bản thân bị trượt xuống, tôi ra sức leo lên, năm phút sau mới leo được một nửa quãng đường.
So với Giang Tiểu Thơ đúng là một trời một vực, càng không nói gì đến Bạch Hồ, cái người không cần dùng đến dây thừng cứ vậy soàn soạt leo lên.
Nhưng