Tôi ngẩn ra, cắn chặt răng không để cho cảm xúc khiến cho mình suy sụp.
Khi đó, cửa nhà thờ mở ra, xuất hiện gương mặt vừa lương thiện lại vừa cực kỳ buồn nôn của trưởng thôn: "Giang Lưu, cậu đã quay lại rồi à, không sao chứ.
"
Tôi nhìn gương mặt đạo đức giả của trưởng thôn, không biết tại sao đột nhiên cảm thấy đau buồn.
Tôi cười nhạt, lạnh lùng nhìn vào mặt trưởng thôn nói: "Nói đi, bố mẹ tôi, rốt cuộc chết như thế nào.
"
Đúng lúc đó, tôi nhìn thấy sau lưng trưởng thôn đám đông người từ từ đi ra, nhìn thấy đám người đó, đôi mắt tôi trở nên giận dữ.
Trong tay bọn họ, có người cầm lưỡi liềm, có người cầm cuốc, không ai tay không hết.
"Không phải ta đã nói với cậu rồi sao? Bố mẹ cậu khi đi tìm cậu không cẩn thận đã chết rồi, sao cậu còn hỏi lại.
" trưởng thôn vẫn cười với tôi, "Đúng rồi, chuyện thế nào rồi? Đã giải quyết được nguy hiểm chưa? Mấy người bạn của cậu đâu?"
Tôi lạnh lùng nhìn lão trưởng thôn đứng trước mặt, cười phá lên: "Ta một lòng muốn cứu các người ra ngoài, các người lại đối xử với ta như vậy, đột nhiên ta tự cảm thấy bản thân mình thật đáng thương.
"
Trưởng thôn sững người, sau đó biểu cảm trở nên nghiêm túc, "Nếu cậu đã phát hiện ra rồi, ta cũng không giấu giếm nữa, chuyện bố mẹ cậu, chỉ là hiểu lầm, ta chỉ có thể nói xin lỗi, nhưng ở đây bao nhiêu là hương thân, cậu nhẫn tâm nhìn họ đi vào chỗ chết sao? Lẽ nào một chút tình nghĩa cũng không màng?"
Nói rồi trưởng thôn định đặt tay lên vai tôi.
"Đừng đùa nữa!" tôi lập tức gạt tay lão ta ra, lớn tiếng hét lên: "Chuyện các ngươi làm với ta có chút tình nghĩa nào không?"
Nói xong, tôi nhìn đám dân trong thôn, tiếp tục lạnh giọng nói: "Các người tay lăm lăm vũ khí là để nói chuyện tình nghĩa với ta đấy ư?"
Hiện trường chìm vào trong im lặng, tôi nhìn biểu cảm trơ trẽn của đám dân trong thôn, trong lòng đau khổ, chỉ một khoảng thời gian ngắn như vậy, thế giới của tôi đã đảo lộn hết thảy.
Tại sao, thế giới này lại đối xử méo mó với tôi như vậy, sự biến chất đó từ đâu mà đến?
Là tôi đã làm sai điều gì? Lại trừng phạt tôi như vậy.
"Vậy nên ý của cậu là muốn nhìn chúng tôi chết mà không cứu đúng không?" chị dâu lúc đó từ trong đám đông đứng ra lạnh lùng nói.
Tôi cưới phá lên: "Đừng nói là không có cách, kể cả có cách ta cũng sẽ không cứu lũ súc sinh các người! Nếu không phải do các ngươi náo động phòng, sẽ xảy ra chuyện như này sao? Nếu như không phải đồ tiện nhân nhà chị cố ý hãm hại Tú Tú, cô ấy có cần phải tự sát không? Nếu như không phải do các người hại người ta chết xong lại muốn che giấu sự thật, đem xác Tú Tú chôn sau núi, thì có xảy ra chuyện như ngày hôm nay không? Tất cả đều là do các người tự làm tự chịu, cũng là do mắt ta mù mới nghĩ đến chuyện tìm cách cứu mấy người, HAHA.
"
Lúc đó tôi mới phát hiện ra mình đúng là đồ đại ngốc.
"Mẹ kiếp, cậu bất nhân cũng đừng trách chúng tôi bất nghĩa, dù gì cũng phải chết ở đây, lôi một người chịu tội thay cũng vậy thôi!" không biết là ai thốt ra câu nói đó.
Biểu cảm của những người còn lại chuyển từ phòng bị, tội lỗi sang đầy sát khí.
Bọn họ đặt niềm hy vọng sống sót cuối cùng lên tôi, giờ chính tay tôi đã bóp nát hy vọng đó, bọn họ cũng không còn chút tình người nào để nói nữa rồi.
Nhìn thái độ của họ thay đổi, tôi điên cuồng cười lớn lên: "Lại đây, lại đây, giết tôi đi nào, dù sao cũng phải chết ở đây, một người cũng đừng mong chạy thoát!"
"Giết hắn ta!"
"Giết hắn ta!"
Đám dân thôn nhìn tôi không ngừng la hét, tôi nhìn dáng vẻ bọn họ, thật sự bi thương.
"Các người thật sự thú tính như vậy sao? Hại chết bố mẹ người ta không nói, giờ đến cậu ấy cũng muốn gi3t chết sao? Trước đó cậu ấy một lòng tìm cách cứu chúng ta ra ngoài, chúng ta đối xử với ân nhân như vậy sao?" lúc này thím tôi vội chạy lên nói.
"Mẹ, hắn ta không còn là Giang Lưu trước kia nữa rồi, giờ hắn chỉ muốn giết hết chúng ta, mẹ tránh ra, để bọn con giết hắn!" chị dâu tay cầm dao đi lên đằng trước.
Tôi lạnh lùng nhìn chị ta, không muốn nói gì.
Nhanh chóng, thím tôi bị người ta lôi ra, tôi còn chưa kịp phản ứng lại, trong đám dân làng có người cầm gậy tiến lên, đánh một gậy vào chân khiến tôi quỳ sụp xuống dưới đất, tôi cố nhịn đau, cắn chặt răng.
Tâm trí hỗn độn.
Phải chết thật sao?
Cứ như vậy chết đi, cũng tốt, tôi đã không có cách gì bảo vệ Tú Tú, vậy thì để tôi chết đi, đền tội cho tất cả những người đã phải chết!
Tôi nhắm mắt lại, đúng lúc tôi nhắm mắt lại, một tiếng gậy đập vào da thịt vang lên.
Nhưng cơ thể tôi lại không cảm nhận thấy gì.
Lúc đó dân làng cũng xì xào bàn tán, tôi ngẩn ra,