Một ngày trôi qua, trải qua một ngày tự tìm tòi luyện tập cuối cùng tôi cũng có thể bước đầu ngự kiếm, nhưng còn chưa thành thục, thỉnh thoảng vẫn vì mất tập trung mà khiến liên kết với kiếm bị đứt đoạn.
Điều này làm tôi có chút khâm phục Diệp Kiếm Nhất, hôm đó ở đỉnh Hổ Phong, Diệp Kiếm Nhất vừa nói chuyện vừa ngự kiếm, hơn nữa còn phải đề phòng người khác tập kích, một lúc phải để ý rất nhiều việc, vậy mà kiếm của hắn vẫn luôn vững vàng.
Còn tôi bây giờ, chỉ tập trung vào việc khống chế kiếm cũng không xong.
Trong quá trình luyện tập Tiểu Phật Gia cũng đưa ra một ý kiến cho tôi, chính là để hắn khống chế kiếm, như vậy tôi sẽ có thể dễ dàng làm việc khác, nhưng tôi từ chối.
Trải qua nhiều chuyện như vậy tôi ý thức được, làm người cần phải dựa vào chính mình, muốn trở thành một kẻ mạnh đúng nghĩa thì không thể đi đường tắt.
Con đường của tôi, tôi muốn tự mình bước đi.
Tôi không phủ nhận rằng nếu để Tiểu Phật Gia khống chế kiếm, khẳng định Vô Phong có thể đạt đến trình độ cao nhất, nhưng chung quy lại Tiểu Phật Gia vẫn là muốn rời đi.
Tôi đã nhận lời sẽ giúp hắn chế tạo thân xác, cho nên nếu một ngày nào đó Tiểu Phật Gia rời khỏi, chỉ còn mình tôi, khi đó tôi sẽ hoàn toàn không có chút kinh nghiệm nào về ngự kiếm.
Vì vậy tôi cự tuyệt.
Nếu đã bắt đầu nắm giữ được cách khống chế kiếm, vậy cũng đến lúc lên đường đi Vân Nam rồi.
Tôi chuẩn bị một chút, thật ra cũng không có bao nhiêu thứ cần thu dọn, đèn pin giờ đã không cần vì bây giờ tôi có thể hoàn toàn nhìn được trong bóng tối, vật dụng cần dùng rất ít.
Chỉ phải chuẩn bị một ít thức ăn nước uống, mấy bộ quần áo để thay là được rồi.
Đồ ăn có thể đến Vân Nam rồi mua cũng được, cho nên tôi chuẩn bị một ít quần áo rồi trực tiếp xuống núi.
Lúc xuống núi tôi không nói với bất kỳ một ai, bao gồm cả đại sư huynh, tôi sợ huynh ấy sẽ vì lo lắng mà bỏ chuyện của mình tới bảo vệ tôi.
Lúc rời đi tôi quay đầu lại nhìn đỉnh Long Phong một chút, hít sâu một hơi rồi ẩn mình vào bóng tối.
Thật ra muốn đi Đông Ba thần quốc tôi cần phải tìm được một người, không sai, đó chính là Bạch Hồ.
Chìa khóa mở ra Đông Ba thần quốc đang ở trong tay Bạch Hồ, khối Ngọc Lam Trần kia, không có nó làm chìa khóa, tôi sẽ không có cách nào đi vào, cho nên mặc dù trong lòng không muốn gặp lại Bạch Hồ nhưng vì Hồng Dược, tôi lựa chọn đi tìm hắn.
Trước tiên tôi tới Sơn Đông, nói thật, nghĩ tới sẽ gặp lại cố nhân trong lòng tôi cũng có chút bồi hồi.
Người ra mở cửa là Tiết Dương, lúc nhìn thấy tôi đầu tiên là hắn ngẩn ra, sau đó cười buồn một tiếng: "Sao ngươi lại tới đây?"
"Sư phụ ngươi có ở nhà không?" Tôi nói ngay vào chuyện chính.
Tiết Dương ngẩn người sau đó mở miệng nói: "Từ sau khi đi Vân Nam lần trước trưởng quầy hoàn toàn bặt vô âm tín, cho nên sư phụ ta đi Phan Gia Viên coi tiệm rồi."
"Phan Gia Viên sao?" Tôi nhíu mày một cái, chợt thở hắt ra, mở miệng nói: "Cám ơn!"
Lúc tôi sắp rời đi bỗng Tiết Dương gọi tôi lại, tôi quay đầu nhìn hắn đầy nghi hoặc.
"Ngươi thay đổi rồi, Giang Lưu." Tiết Dương nhìn tôi có chút nghẹn ngào.
"Ta có thể cảm nhận được ngươi bây giờ không còn là Giang Lưu mà ta quen trước đây nữa."
Tôi cười một tiếng, nhắc tới trước kia, tôi và Tiết Dương cũng có chút cảm tình, dù sao hắn và Bạch Hồ không giống nhau, cũng không có tình nghĩa gì với người tên Giang Lưu từ kiếp trước đó, trong thế giới của hắn chỉ quen biết một Giang Lưu là tôi mà thôi.
"Con người luôn thay đổi không phải sao? Trước kia ta cho rằng ai cũng sẽ dần dần đổi khác, nhưng thực tế không phải vậy, có người có thể trong nháy mắt đã biến thành người khác rồi, nhất là khi xảy ra chuyện."
Tiết Dương biết tôi đang nói tới chuyện gì, hắn thở dài một cái: "Giang Lưu trước kia sẽ trở lại sao?"
"Ta không biết." Tôi nhẹ giọng cười một tiếng.
"Nhưng bây giờ tôi không gọi là Giang Lưu, tôi tên Trương Long Tâm."
"Trương Long Tâm sao? Ta biết rồi.
Bất kể ngươi tên Giang Lưu hay Trương Long Tâm, trong lòng ta ngươi vẫn là Giang Lưu mà ta quen trước kia." Dứt lời Tiết Dương liền đóng cửa lại.
Sau khi hắn đóng cửa, tôi đứng ngẩn người tại chỗ một lúc lâu, cuối cùng thở hắt ra, cười khổ một tiếng.
Quay trở về trước kia sao?
Dù có muốn tôi cũng không quay về được nữa rồi.
Có lúc tôi cảm thấy mình vẫn là mình của trước kia, nhưng nhiều lúc lại vì bản thân máu lạnh mà cảm thấy sợ hãi, có vài lời nói ra cũng tốt, mỗi một người đều sẽ phải biến thành người mà mình ghét nhất.
Lúc đến Phan Gia Viên, nhìn đường phố nhộn nhịp kia, không biết tại sao tôi có chút sợ hãi.
Nói thế nào đây, nghĩ tới sắp gặp lại Bạch Hồ, trong lòng tôi có chút xúc động.
Tôi cũng không biết loại tâm tình này là dạng gì, tóm lại chặng đường từ Phan Gia Viên tới cửa tiệm kia vốn chỉ cần năm phút, tôi lại đi hết nửa giờ.
Nơi này dù sao tôi cũng từng lưu lại hơn ba tháng, khi đó, tôi còn là Giang Lưu.
Lúc bàn tay đã đặt trên cánh cửa gỗ, tôi hít sâu một hơi, đẩy cửa ra.
Có tiếng chuông vang lên.
Nơi này so với trước kia không thay đổi lắm, có thể nói là vẫn như cũ, toàn bộ đều là đồ cổ khiến người ta có cảm giác cổ xưa, trên bàn đặt một con mèo chiêu tài mập mạp không ngừng vẫy tay.
Chỉ là ở vị trí trưởng quầy kia đã đổi thành một thanh niên trẻ tuổi.
Tôi thật tò mò, với cái tính lạnh như băng của Bạch Hồ có lẽ khách tới đều bị hắn dọa cho chạy mất.
Lúc tôi đang suy nghĩ vẩn vơ, Bạch Hồ xoay đầu lại, hắn vẫn điềm tĩnh như trước, vẫn lạnh lùng như tảng băng ngàn năm không đổi, tựa hồ tất cả đều không thay đổi, người thay đổi chỉ có mình tôi.
Lúc nhìn thấy tôi ánh mắt vốn luôn điềm tĩnh của Bạch Hồ cũng có chút gợn sóng.
Hắn nhìn về phía tôi mở miệng nói: "Ngươi tới rồi?"
Tôi gật đầu một cái.
Sau đó là một khoảng yên lặng rất dài.
Cũng không biết qua bao lâu, Bạch Hồ mới lên tiếng phá vỡ sự yên lặng đó: "Lần này tới là có chuyện gì?"
"Ta muốn đi Đông Ba thần quốc." Tôi mở miệng nói.
"Ngoài ra còn muốn nói cho ngươi một chuyện, kế hoạch khiến Giang Lưu sống lại phá sản rồi, Giang Lưu không thể thức tỉnh được nữa.
Ta không thể nói cho ngươi tại sao, nhưng chắc chắn là hắn không thể sống lại."
"Ừm!" Ánh mắt Bạch Hồ quay lại vẻ trầm ổn, không còn tia bất định như khi nãy.
Nhưng không biết tại sao tôi có thể cảm nhận được, hắn có chút buồn bã.
Qua một lúc lâu, Bạch Hồ mới ném một vật tới, tôi vội đưa tay ra đỡ lấy, nhìn một cái, đó chính là khối Ngọc Lam Trần, tôi nói một câu cảm ơn.
"Cần ta đưa ngươi đi một chuyến không?" Ngay lúc tôi sắp đi, giọng nói lạnh băng của Bạch Hồ bỗng nhiên truyền tới.
Tôi lắc đầu, mở miệng nói: "Lần này ta muốn dựa vào chính mình."
"Ừm." Bạch Hồ gật đầu, cũng không nói gì nữa.
Tôi quay đầu bước ra khỏi cửa tiệm.
Bên ngoài mặt trời trên cao rực rỡ chiếu xuống, nhưng tôi lại cảm giác có chút lạnh lẽo, có thể là bởi vì tôi đã hoàn toàn nói lời tạm biệt với quá khứ.
Tôi đi ra ngoài đón xe, chạy thẳng tới sân bay.
Tôi cùng Bạch Hồ không nói nhiều, nhưng lại cảm thấy tất cả như vậy đều rất tốt, loại cảm giác này rất kỳ quái, tôi rõ ràng sau này còn có thể gặp lại hắn, nhưng không biết lần sau gặp lại, còn có thể giống như hôm nay không, hay sẽ là cảnh còn người mất.
Thời điểm lần nữa đặt chân tới hồ Lô Cô đã là buổi sáng ngày thứ hai, vẫn là người chèo thuyền thôn Nạp Tây đã đưa tôi ra Na Nga đảo.
Chẳng qua là tôi nhớ hắn, còn hắn không nhớ tôi.
Sau khi an toàn đến Na Nga đảo tôi tìm một nhà khách vào ở, dù sao cũng phải chờ đến tối mới có thể hành động.
Sau khi ném chiếc túi trên lưng vào trong phòng, tôi đi ra mua chút đồ ăn, nước và thức ăn là thứ không thể thiếu được.
Sau khi mua xong tôi trở về phòng, lấy chuông chiêu hồn từ trong túi ra.
Nghe âm thanh trong vắt từ chiếc chuông truyền tới lòng tôi cũng nóng lên.
Rốt cuộc cũng chờ được đến hôm nay.
Hồng Dược, chờ ta!
Thật vất vả mới đợi được đến khi trời tối, tôi đi ra khỏi nhà khách, hướng nơi trước kia từng đến