Tối hôm đó tâm trạng tôi rối như tơ vò, không thể ngủ được, thức dậy bắt đầu chuyển nội khí còn lại thành kiếm khí, chỉ còn một chút thời gian nữa thôi.
Đến khi trời sáng, chín phần nội khí trong người đã chuyển thành kiếm khí, tôi nhận ra sự khác biệt rõ ràng, nói thế nào nhỉ, nếu như nội khí lúc trước là một cảm giác tự nhiên, thì hiện giờ sau khi đã chuyển thành kiếm khí, cảm giác tự nhiên đó đã thay đổi.
Phải diễn đạt như nào đây, cảm giác toàn thân tràn đầy sự sắc bén, bất kỳ nơi nào trên cơ thể cũng đều là thứ vũ khí sắc nhọn.
Lúc này Tiểu Phật Gia lên tiếng: "Đúng rồi, Giang Lưu, ta cứ luôn muốn hỏi ngươi một điều.
"
"Gì vậy?" tôi hỏi lại
"Nội khí của ngươi không phải đã hồi phục rồi sao, tại sao không làm liền lại hai vết thương ở lưng đi.
" Tiểu Phật Gia tò mò nói.
Tôi mím môi, cười khẽ nói: "Vì ta muốn dùng hai vết thương đó để tự nhắc nhở mình, đó là lần thất bại cuối cùng.
"
"Có dũng khí!" Tiểu Phật Gia nói: "Ngươi muốn luyện đạo tâm không!"
"Đạo tâm?" tôi ngẩn ra hỏi.
Không sai, chính là đạo tâm, mỗi tu sĩ đều có đạo tâm, hoặc là thù hận, hoặc là bảo vệ, mỗi người đều có chấp niệm của riêng mình, đạo tâm sẽ giúp cho sự tiến bộ của người đó nhanh hơn.
" Tiểu Phật Gia nói.
Tôi gật đầu, "Vậy đạo tâm của tôi thì coi là loại nào?"
"Đạo tâm bất khả chiến bại.
Đây là loại đạo tâm khó luyện thành nhất thế gian, vì không có ai là không thất bại, ngươi quyết tâm muốn luyện bất khả chiến bại đạo tâm, tức là ngươi đã chuẩn bị sẵn cho sau này sẽ không bao giờ gặp phải thất bại nữa, đây là loại đạo tâm mạnh nhất thiên hạ, nhưng từ xưa đến nay chưa có ai dám luyện, nguyên nhân rất đơn giản, mặc dù bất khả chiến bại đạo tâm rất khủng khiếp, sẽ theo từng chiến thắng của ngươi mà mạnh dần lên, nhưng chỉ cần thất bại một lần, đạo tâm của ngươi sẽ bị phá vỡ, phải luyện lại từ đầu.
" Tiểu Phật Gia nói.
"Đạo tâm mà bị phá vỡ thì sẽ ra sao?" tôi tò mò hỏi.
Tiểu Phật Gia nhíu mắt, "Nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì mất hết toàn bộ nội khí, vậy nên nhân hiện giờ ngươi chưa bắt đầu luyện đạo tâm thì đổi sang một hướng đạo tâm để theo đi.
"
"Không.
" Tôi cắn răng, nhớ đến dáng vẻ bỏ chạy của mình lúc trước, cưới nhạt nói: "Mùi vị của sự bỏ chạy rất khó chịu, ta không muốn nếm lần thứ hai.
"
"Vậy tùy ngươi, nhưng hiện giờ ngươi có vô thượng kiếm thể, cơ bản là cùng đẳng cấp với bất khả chiến bại, rất ít người có thể đối đầu với ngươi, chỉ cần ngươi không vượt cấp đi thách thức người khác, thì sẽ không thể thất bại, hơn nữa dù nội khí có mạnh hơn ngươi, chỉ cần không mạnh hơn quá nhiều, ngươi cũng có khả năng ứng chiến.
" Tiểu Phật Gia nói.
"Xem ra ta đã chạm tới ánh sáng của vô thượng kiếm thể rồi.
" tôi mím môi cười.
Cùng lúc đó, bên ngoài truyền đến âm thanh náo nhiệt, nhanh chóng, Tiểu Liên đẩy mở cửa gọi lớn: "Anh A Tâm, không hay rồi, Tiết trưởng trấn đó lại đến nữa, chỉ đích danh anh muốn gặp, có phải là anh vượt ngục trốn ra đây, hãy mau chạy đi.
"
Tôi nhìn khuôn mặt lo lắng của Tiểu Liên, đưa tay ra xoa xoa đầu cô bé nói: "Đừng sợ, người ta đến tạ tội với anh mà thôi.
"
"Tạ tội?" Tiểu Liên ngây ra, tò mò nhìn tôi.
"Đúng vậy, hắn biết rồi, anh không phải là người hắn có thể đắc tội nên đến nhận lỗi.
" tôi mím môi nói.
Tiểu Liên cũng bị thái độ của tôi làm cho lúng túng, "Đến lúc nào rồi mà anh còn đùa nữa!"
"Thật đó, đi nào, cùng anh ra xem nào.
" Tôi cười rồi bế Tiểu liên đi ra ngoài, vừa đi ra liền gặp Kim Hoa đang chạy vào.
Không còn cách nào khác, tôi đành nói những lời vừa nói với Tiểu Liên lặp lại cho Kim Hoa, mặc dù gương mặt Kim Hoa đầy nghi ngờ, nhưng cũng không ngăn tôi lại.
Nói tới Tiết trưởng trấn, đúng thật là nóng vội quá rồi.
Hôm qua sau khi về nhà, ông ta vẫn cảm thấy lo lắng, nửa đêm liền đến bệnh viện, kết quả kiểm tra một hồi không tìm ra vấn đề gì hết, đến bác sĩ cũng không nói ra được nguyên nhân, hắn liền biết, lần này không làm theo lời tên thanh niên tóc bạc kia thì thật sự sẽ xảy ra chuyện.
Sau khi ôm nỗi lo lắng thấp thỏm về nhà, lại cảm thấy buồn tiểu, nhưng nhớ đến chuyện lần trước trong khách sạn liền cố gắng nhịn tiểu, về tới nhà vẫn cố nhịn, sau cùng cũng xảy ra chuyện, sáng sớm, Tiết trưởng trấn phát hiện mình đã đái dầm, nước tiểu đầy máu nhuộm đỏ cả tấm ga giường.
Khiến cho vợ hắn khiếp sợ, chút nữa thì gọi cho 120, sau cùng bị Tiết trưởng trấn ngăn lại, hắn đi tắm rửa, dặn dò vợ đừng sợ hãi rồi vội vàng tới ngân hàng rút tiền, nhanh chóng lái xe tới Miêu trại, hắn không dám chờ đợi thêm chút nào nữa.
Lúc đứng trước cổng trại chờ đợi, hắn lại có chút sợ hãi, sợ rằng mình đến sớm quá, đường đột làm phiền đến cao nhân, cứ vậy chờ đến tám giờ, cuối cùng lại mắc tiểu, thực sự sợ hãi, lúc này mới tìm người nói muốn gặp Giang Lưu!
Tâm trạng thấp thỏm lo lắng, lại chờ đến mười phút đồng hồ, chờ đến khi không thể nhịn được nữa, hắn cũng nhìn thấy thanh niên tóc bạc, sợ hãi chạy ngay đến quỳ trước mặt tôi kêu lớn: "Đại sư, ngài đã tính ra được rồi, hãy cứu tôi, mau cứu tôi!"
Tiết trưởng trấn vừa quỳ xuống, những người Miêu vốn đang lo lắng ở xung quanh đều kinh ngạc nhìn tôi,trong phút chốc không biết phải nói gì, điều này còn sốc hơn chuyện tôi một hơi leo lên núi đao hay đi trong biển lửa, Tiết trưởng trấn là ai chứ, người dân quanh vùng này đều biết, đó là một con hổ ăn thịt người không thèm nhả xương, đó là Tiết trưởng trấn khiến tất cả mọi người đều sợ hãi, lúc này lại quỳ trước mặt một người Hán, người này rốt cuộc là ai?
Trong đám người đứng đó, người có biểu hiện thú vị nhất là A Ngưu, hắn vốn nghĩ Tiết trưởng trấn tới đây để giáo huấn cho cái tên không biết sống chết kia một trận, nào ngờ mới có một ngày mà thái độ của Tiết trưởng trấn đã thay đổi ba trăm sáu mươi độ rồi!
Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Tôi nhíu mắt nhìn Tiết trưởng trấn nói: "Đồ đem tới rồi chứ?"
Tiết trưởng trấn vội càng lấy ra một cái túi đen, "Ở đây, đều ở đây!"
Tôi cầm lấy chiếc túi, xem qua thấy bên trong đầy ắp tiền, xem ra phải cả trăm vạn, tôi cau mày, những năm qua, tên Tiết trưởng trấn này trục lợi những người dân này phải đến năm sáu mươi vạn? như vậy cũng quá kinh khủng rồi, gì mà nhổ lông nhạn bay qua chứ, như này là đến cả nhạn cũng giữ lại luôn rồi còn gì.
Tiết trưởng trấn lau mồ hôi, "Trong đó bảy mươi vạn là quà hiếu kính của tôi gửi đến người.
"
Giờ tôi mới phản ứng lại kịp, cười cười: "Không ngờ ngươi lại có nhiều tiền đến vậy, những năm qua cũng cực khổ không ít.
"
Tiết trưởng trấn cười ngượng ngùng, liên miệng nói không có.
Tôi đưa chiếc túi cho Kim Hoa đứng bên cạnh nói: "Số tiền này cô giữ lấy sắp xếp, trả lại cho những dân trại đã nộp thuế mấy năm qua.
"
Đã muốn Kim Hoa sống tốt hơn thì chuyện như này nên giao lại cho cô ấy, dù sao theo lời của Tiểu Phật Gia, chỉ cần cô ấy có thể nuôi trùng cổ, tự khắc sẽ trở thành thánh nữ trong vùng, cộng thêm với ân tình một trăm vạn này, tôi đoán người Miêu khắp nơi đây chắc chắn sẽ vô cùng tôn kính cô ấy.
Dù gì cũng phải rời khỏi đây, chuyện phiền phức phải giải quyết ổn thỏa, như vậy cũng báo đáp được ơn cứu mạng của Kim Hoa.
Kim Hoa nhận lấy số tiền, cũng ngạc nhiên vội vàng nói: "Đây là, nhiều quá, tôi không thể nhận.
"
Tôi chau mày: "Đây đều là tiền mồ hôi nước mắt của mọi người, của mọi người, không phải của tôi, chỉ là để cô phụ trách phân phát lại mà thôi.
"
"Nhưng trong đó có bảy mươi vạn là của anh! " Kim Hoa cẩn trọng nói.
Tôi mỉm cười: "Ngoan, đừng cãi lại lời anh được không?"
Kim Hoa sững lại, sau đó mặt đổ lựng, cả tai cũng đỏ lựng lên, ngoan ngoãn gật đầu, lúc đó Tiết trưởng trấn vội vàng tiến đến ôm lấy đùi tôi nói: "Đại sư, người nhất định phải cứu tôi, đồ tôi