Lý Thành Thiên nghe nói có đạo lý, khẽ gật đầu.Âm thanh truyền tới ngày càng lớn, tỏ ra đại hống đại khiếu, đánh cành cây rì rào đung đưa, chim chóc bay loạn.Nhìn tới chim chóc bay loạn Lý Thành Thiên nói đây là điềm không tốt, mà nghe âm thanh cực điểm trang bức, ắt hẳn một đại yêu thú sắp giáng lâm, tai hoạ một phương.Cho tới khi âm thanh hoàn toàn biến mất, một vật thể ngự tại không trung, từ xa bay bay tới.Lý Thành Thiên gian nan nheo mắt nhìn, phát hiện ra vật thể đang tới gần độ chừng kích cỡ quả bóng.Để cho hắn giật mình không nhẹ, vừa rồi gầm gú thực sự doạ người, hoá ra thùng rỗng kêu to đúng nghĩa đen.Nó giống như quả bóng màu đỏ, xung quanh lông mềm màu đỏ tua tủa tua tủa, ngược lại còn có nét đáng yêu.Lý Thành Thiên không thấy rõ diện mạo nó, nhưng thấy được phía trước nó bốn cánh tay nhưng không phải tay, phân bố bốn gốc trên mặt dài ra, có màu đen nhánh, đầu nhọn, tựa hồ lưỡi hái.Tại sau lưng nó nhàn nhạt chấn động, có lẽ đặc hiệu bay lượn.Lý Thành Thiên đã nhận ra chỉ là một đầu chuột quái thai thành tinh nhưng lại biết bay, doạ hắn một trận, làm khí quản hắn có chút sôi trào.Hắn phải thật tốt đem nó nhổ lông lột da, làm món chuột nằm trên đống lửa.Nghĩ tới đây Lý Thành Thiên khẽ liếc Phế Tiên Ma Kiếm trong hệ thống không gian, làm bộ giận dữ nghênh ngang đi lên phía trước.Hệ thống lại không nhắc nhở cái gì, nhất định không sao.Nhưng Trương Chúc Linh sắc mặt đại biến, lấy tốc độ nhanh nhất có thể kéo lấy cánh tay Lý Thành Thiên, dùng ánh mắt đồng dạng đang xem người ngu.Lý Thành Thiên chính là không thoả mãn cau mày, hỏi nàng làm sao rồi.Hắn đang rảnh nha, bỏ chút thời gian chặt vài tiểu yêu cũng đâu có gì.Nhìn thấy chuột tinh bay tới Trương Chúc Linh không dư thời gian giải thích, lập tức ôm lấy Lý Thành Thiên, đương nhiên hắn đối nàng không đề phòng liền phải trượt chân ngã xuống.Hai người ôm nhau trực tiếp lăn mấy vòng xuống phía dưới đồi.Lý Thành Thiên sợ hãi ôm càng chặt, tiếp cận hương nữ nhân thơm ngào ngạt, tâm tình phần nào an ổn, lại nhìn Trương Chúc Linh hai mắt đóng chặt, sợ hãi vẫn không nén được yêu kiều vũ mị.Đang lúc thưởng thức thế gian tuyệt mỹ Lý Thành Thiên cảm giác trong đầu ầm ầm vang lên, sau đó đau nhức truyền lên.Mà hai người cũng đã đình chỉ lăn lộn.Lý Thành Thiên xoa đầu mình cùng nhìn xuống, thấy hoá ra là một khối đá nhô lên, kịp lúc đập đầu hắn đem hắn cho dừng lại.Bất quá vô cùng gần chân đồi, hắn nhìn kém chút nữa là xuống dưới, vậy mà khối đá lại mọc lên, đúng là xui xẻo không thể tả.Trương Chúc Linh ngồi dậy phủi phủi bụi trên quần áo, vì từ trên dốc đi xuống có nhiều cỏ mềm, đều bị thương ngoài da không có gì nghiêm trọng.Chẳng qua quần áo nàng không đúng vị trí, hai mảnh áo có chút hở ra, bại lộ phía trên cái yếm đỏ, còn có một khe rãnh sâu không thấy đáy.Lý Thành Thiên lập tức quên đi tất cả, đường kính tròng mắt phải phóng lên gấp bội, cả người đều nóng hừng hực, cũng may không giống như trên phim sẽ chảy máu mũi.Chậc chậc, bình thường nàng ăn mặc quá dày, không ngờ đầy đặn như vậy, độ rộng chiều cao hợp lý.Trương Chúc Linh nhận ra ánh mắt hắn, đầu óc vận chuyển chậm chạp nhìn theo, mới đem hai tay níu chặt lại áo ngoài, nổi giận nói.
"Giờ phút nào ngươi còn mang ý niệm như vậy? Thật chán ghét!"Vậy mà một giây sau đó Lý Thành Thiên tự tát vào mặt.
"A, ta đúng là cầm thú cũng không bằng!"Nghe âm thanh vỗ mặt Trương Chúc Linh căng thẳng kéo tay hắn, tỏ ra đau lòng nói.
"Mau đi thôi!"Hai người đi xuống con đường nhỏ, Lý Thành Thiên đằng sau cười một mình, khổ nhục kế ăn thua thiệt nhưng vẫn lãi.Lần này chỉ nhìn một chút mà thôi, không biết lần sau nha, nếu là thử nặn có xài như vậy được hay chăng.Lúc này hắn mới nhớ tới nguyên nhân xuống đây, thầm trách mình trong đầu não quá bẩn, kéo tay Trương Chúc Linh lại."Ta định bắt lấy đầu chuột kia, vì cái gì phải chạy?"Nét mặt Trương Chúc Linh âm trầm.
"Ai nói ngươi là chuột? Nó là ong.""Ong?" Lý Thành Thiên phản ứng là giật mình."Gọi là Xích