Hai người bọn hắn sắp ra tới đầu thôn, chợt trước mắt không xa có một người trên đường chạy tới chạy lui."Cẩn thận, có người!" Lý Thành Thiên thông báo, chậm rãi dẫn ngựa bước tới.Lề đường một trụ đèn lồ ng phóng chiếu ánh sáng, thấy rõ một hài tử chạy giữa đường chơi con vụ."Là tiểu Tâm đệ!" Trương Chúc Linh hô lên.Lý Thành Thiên cũng nhận ra đó là Nhật Tâm.Hai người đi tới, Trương Chúc Linh gọi.
"Tiểu Tâm đệ, sao giờ này còn chưa chịu về nhà, lại ham chơi phải không?"Nàng biết đứa trẻ này không cùng hài tử khác giao du, chỉ thích cô độc chơi đùa một mình.Nhật Tâm quay lại, cười lộ răng sún.
"Là Linh tỷ, a, hai người đang cưỡi ngựa, không lẽ Linh tỷ muốn bỏ ta đi sao?"Trương Chúc Linh tỏ ra đáng thương nói.
"Bọn ta chỉ đi chơi cho khuây khoả, sau khi về Linh tỷ sẽ mua kẹo cho ngươi!"Nhật Tâm lắc đầu.
"Không phải như vậy đâu!"Sau đó chợt quay đầu nhìn về phía trước, chỉ tay nói.
"Hai người đừng đi nữa, bên ngoài có ngươi quan phủ!"Trương Chúc Linh bị doạ giật thót tim.Lý Thành Thiên đưa mắt nhìn theo, sắc mặt lạnh dần.Nhật Tâm quay lại cười nói.
"Hai người muốn đi liền theo đệ!"Nhặt con vụ lên, hắn rút dây ném con vụ tới phía xa xa mất dạng, tiếp theo vớt lấy đèn lồ ng.
"Ta đánh lạc hướng bọn chúng, mau đi, ta biết một đường khác!"Nói xong hắn vọt qua một ngõ tối.Lý Thành Thiên nhìn ra sau lưng, Trương Chúc Linh gật đầu.Rốt cuộc hai người bọn hắn theo chân Nhật Tâm tới một địa đạo hoang vu, chung quanh không thấy một toà nhà nào.Cho tới khi tới cánh đồng ngô, Nhật Tâm dừng lại, chuyển hướng đi vào một cái chòi lá.Lý Thành Thiên đi theo, cột ngựa bên ngoài chòi.Nhật Tâm đứng lại nói.
"Đây là nơi cha đệ thường tới làm việc, nhưng hôm nay không có ai tới đây.
Quan phủ tuần đêm nhưng sẽ không quá canh Tý, đợi qua canh Tý hai người có thể đi rồi!"Nói tới đây hắn đưa ngón tay hướng về một phía.
"Đi hết đồng ngô sẽ tới đường mòn, hai người cứ theo đó mà đi, có thể ra bên ngoài Trương gia thôn!"Nghe xong Trương Chúc Linh có chút cảm động, cúi người nhéo mặt Nhật Tâm.
"Ngươi là một hài tử thông minh, Linh tỷ đi hẳn là nhớ ngươi lắm!"Nhật Tâm nói.
"Linh tỷ ta cũng nhớ ngươi! Nhưng chỉ cần gửi thư về cho ta là được rồi!"Lý Thành Thiên bị biến thành người ngoài, nhưng không sao, hắn đứng bên ngoài chòi canh chừng.Hai tỷ đệ bọn nàng cùng nhau tâm sự từ cổ chí kim, một cái nữ nhân một cái hài tử, đúng là nói chuyện không ngớt, bầu không khí trở nên vui vẻ.Trương Chúc Linh thả Vô Ưu Điệp bay phía trên, kim quang rải vòng, nhìn Nhật Tâm đang mê mẩn.
"Ta sợ ngươi là nam hài sẽ không thích thứ này!?""Thích, thích, đồ của Linh tỷ ta đều thích!""Đây là Thiên ca tặng cho ta, nhưng nếu ngươi thích ta sẽ tặng lại cho ngươi, coi như làm kỷ niệm!"Nhật Tâm hai bàn tay nâng đỡ Vô Ưu Điệp, chợt ngẩng mặt mà rưng rưng nước mắt.
"Linh tỷ như là cha mẹ ta, đối xử với ta thật tốt, ngươi đi rồi ta sẽ rất buồn!"Trương Chúc Linh cười toả xuân quang.
"Ngươi đừng như vậy, nam nhi không được khóc biết chưa?""Ta biết!"Lý Thành Thiên nhìn hai người kia không khỏi nhiễm cười, cảm giác này như là một gia đình sao.Nhìn lên trời một chút, hắn nói.
"Linh nhi, đã qua canh Tý!"Trương Chúc Linh vội đứng lên, nói với Nhật Tâm.
"Tiểu Tâm đệ, tạm biệt ngươi!"Nhật Tâm ngồi thẩn thờ.
"Hai người cứ đi đi, ta dù sao cũng quen với cô độc, không ai chơi với ta!"Lý Thành Thiên tiến vào trong, vỗ vai Nhật Tâm.
"Bữa tiệc nào cũng sẽ tới lúc tàn.
Nam nhi đại trượng phu, đợi cho ngươi trưởng thành sẽ là chủ trong gia đình, chút cô độc có đáng là gì?""Ừm! Ta cũng nhớ ngươi nữa!" Nhật Tâm lau nước mắt, nhìn lên cười nói.Đoạn Trương Chúc Linh lên ngựa, Lý Thành Thiên tại sau lưng nàng thúc ngựa đi."Dường như ngươi không quen cưỡi ngựa!?" Trương Chúc Linh cảm giác mã bộ không đều liền nói."Cũng đúng!" Lý Thành Thiên nhìn dưới chân, biết làm sao bây giờ, đây là hắn lần đầu dùng ngựa.
"Không sao, ta đã chọn mua ngựa ngoan nhất!"Đúng như Nhật Tâm nói, nơi này còn có đường mòn.Trương Chúc Linh cùng Lý Thành Thiên trên ngựa mà như rơi vào ngực hắn, lưng nàng cảm nhận ấm áp, trái tim run rẩy lên.Phía trước chính là đường về tương lai, một cái tương lai không còn bóng tối.Bất quá, giờ phút này Lý Thành Thiên đã thấy