Một đạo ánh nắng ấm áp theo khe hở từ đường cửa sổ mở ra rất nhỏ, rơi vào phía trên khuôn mặt Lý Thanh, mí mắt lung tung hơi động, thoát ra bóng tối, nhập vào trong căn phòng hỗn loạn.
Lý Thanh xoa đầu tỉnh lại, lật người ngồi dậy, trên giường nhìn quanh một chút, tận bây giờ, vậy mà tiện nghi đại sư tỷ không có gọi mình, cũng không biết hôm nay mấy giờ đi Cổ Ma Trận.
Ách, không chừng sư tỷ mình ngủ còn chưa tỉnh lại.
Lý Thanh đi tới hướng cửa sổ, hai tay đẩy nhẹ cặp cửa, dương quang chướng mắt đổ vào bên trong, lúc này hắn thấy chính là vài khoả linh dược.
Phổ thông linh dược, lại không biết cách sử dụng.
Chính mình lại không biết luyện đan thuật.
Nếu là đẳng cấp cao linh dược, hình như cầm lên trực tiếp nuốt, nhưng phổ thông linh dược thì làm sao đây.
Nấu lấy nước?Phơi khô?Trong đầu Lý Thanh đột nhiên nghĩ tới một địa phương rất có tính chất bạo tạc.
Vô danh sơn.
Xích Mao Phong.
Không ai biết hắn tính làm cái gì.
Tại đây không giống Thiên Nha Hội buổi sáng sẽ có người bưng nước rửa mặt, Lý Thanh rời khỏi phòng tự mình rửa mặt liền lên đường, cũng không qua địa động chào hỏi Lê Thu Vũ.
Thức khuya luyện công, nằm xuống ngủ cũng được lắm, Lý Thanh không muốn làm phiền giấc ngủ người khác.
Tới một đạo sơn lĩnh thân thuộc, Bích Kiếm Môn đệ tử Lý Thanh đương nhiên không biết Xích Mao Phong sào huyệt nằm ngay chỗ nào, nhưng hắn nhớ lần tụi nó xuất hiện phương hướng.
Chỉ cần xác định đúng phương hướng, hắn không cần tìm, chính Xích Mao Phong sẽ tự chủ tìm hắn, Xích Mao Phong khi nhận ra máu người càng cường liệt đói bụng.
Lý Thanh đầu tiên cho gọi Đại Hắc Tử ra ngoài, sau đó dùng kiếm cắt máu ngón tay.
Một đạo hồng huyết xuyên qua đất bằng.
Đại Hắc Tử đần độn nhìn chung quanh, lại nhìn lên Lý Thanh, thấy rõ lúc này hắn chính là híp mắt nhìn mình.
Cảm giác mười phần không ổn.
Lý Thanh nói.
"Ngươi tại đây tiêu diệt toàn bộ Xích Mao Phong, nếu bọn chúng chạy ngươi phải đuổi theo, ra sức lạm sát, không thành công đừng nghĩ quay về!"Dứt lời Lý Thanh xoay người phóng tới, vài giây sau đã không còn thấy tăm hơi.
Đại Hắc Tử hai mắt sáng lên đỏ ngầu.
Con sen hôm nay không được duyên dáng cho lắm.
Nhưng mà, hắn còn quên chưa tạo ra Ma Minh Đạo Huyệt.
Đại Hắc Tử định đuổi theo, nhưng từ xa có trận trận âm thanh khó nghe truyền tới, hợp thời Xích Mao Phong bầy đàn cũng là kéo tới.
Xích Mao Phong thân đỏ tươi như máu, lần này còn xuất hiện cả đầu Xích Mao Phong mọc từ năm tới sáu mắt, có đầu bạch nhãn đã biến thành màu xanh.
Hơn nữa, số lượng còn vượt lên trăm đầu.
Đại Hắc Tử cắn răng một chút, xem ra lần này không có Ma Minh Đạo Huyệt ẩn nấp, muốn giết hẳn là mau chóng giết sạch.
Nhìn lên bầu trời, chuẩn bị nâng lên buổi trưa, càng không thể chậm trễ.
Lý Thanh lúc này đã chạy xa, vừa đủ khoảng cách phá bỏ phòng ngự Xích Mao Phong, phần mình ngồi xuống chờ đợi.
Cũng không phải hắn quên để lại Ma Minh Đạo Huyệt.
Mà hắn muốn Đại Hắc Tử tỏ ra tâm huyết, không muốn lười biếng làm nhiệm vụ.
Hắn cũng không biết Xích Mao Phong mang tới số lượng bao nhiêu.
Nhưng xem hệ thống, thấy đủ nhiều liền đến thăm dò một lát.
Trong khi đó Đại Hắc Tử thì tốt rồi.
Thu vào hơn trăm đầu Xích Mao Phong trong tầm mắt, Đại Hắc Tử xem lại mình có gì.
Một cây nỏ, một quyển công pháp.
Quyển công pháp mình chưa học xong, bây giờ chỉ có tác dụng đi chùi.
Còn cây nỏ.
Bất quá, không có cung tiễn.
Ách!Cung tiễn đã sử dụng hết sạch.
Đại Hắc Tử bất đắc dĩ cười lạnh một tiếng, chỉ còn cách dựa vào hai bàn tay mình mà thôi.
Còn có thể sử dụng tới hoả quang cầu, nó cũng không biết nên gọi là chiêu thức gì.
Hoặc là trình độ ám sát thượng thừa, song quyền bổ nát.
Nghĩ tới đây, Xích Mao Phong cũng là bay tới, bên trên phía trước, lực chú ý đều nghẹn lại một địa phương.
Chính là mặt đất thấm máu Lý Thanh.
Nhưng tụi nó vẫn là không thích ăn đất xốp.
Đại Hắc Tử nhận ra, đành phải tấn công trước.
Thôi được rồi, để đại gia một lần đem toàn bộ rửa sạch.
Xích Mao Phong đều vô thần nhìn qua, không để ý tới Đại Hắc Tử.
Mặt có chút đen lên, Đại Hắc Tử mọc ra song quyền nắm chặt, xông tới phía trước, lúc này một đạo hắc quyền bắn ngang, có vẻ thê thương.
Một đầu Xích Mao Phong bị đánh bay, mấy cái khác tự nhiên xúm lại.
Đại Hắc Tử bị đâm trúng, dù không bị trúng độc, nhưng đau nhức,